Hồng Sắc Sĩ Đồ

Mặc dù ít nhiều cũng có chút thất vọng, Vệ Vũ Hinh vẫn rất hiểu chuyện mà tiễn Diệp Trạch Đào về.
Hôm nay hai người đều hoàn toàn bỏ qua hết mọi chuyện, nên cũng coi như là lần đầu tiên kịch liệt như vậy. Diệp Trạch Đào còn không có vấn đề gì, dù sao cũng là người luyện Ngũ Cầm Hí. Còn Vệ Vũ Hinh ngay cả đi đường còn thấy run chân, lúc đi có vẻ rất mảnh mai.
Giúp Vệ Vũ Hinh kéo lại quần áo, Diệp Trạch Đào nói:
- Đừng để bị lạnh, cả người đều toàn là mồ hôi!
Trên mặt Vệ Vũ Hinh vẫn còn ửng đỏ, trong ánh mắt lộ ra mị ý, liếc mắt với Diệp Trạch Đào:
- Còn không phải tại anh sao!
Diệp Trạch Đào cười ha ha nói:
- Em cũng thật là lợi hại!
Hai người vừa cười nói vừa đi tới trước xe.
- Em sẽ thường xuyên ở lại trong thành phố, anh không có việc gì thì cứ tới đây.
Tới cạnh xe, Vệ Vũ Hinh giúp Diệp Trạch Đào sửa lại quần áo, nhìn giống như người vợ nhỏ tiễn chồng mình đi làm vậy.
Nói tới đây, Vệ Vũ Hinh nhìn thoáng qua chiếc xe mà Diệp Trạch Đào lái tới, nói;
- Trạch Đào, sau này anh tới đây hay là đừng lái xe này, người để ý là có thể nhận ra được đó là xe của anh mất!
Cô bây giờ chỉ nghĩ tới tình hình của Diệp Trạch Đào, cô cũng biết, Diệp Trạch Đào là không thể đến đây một cách công khai đường hoàng.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nghĩ cho tới nay thật sự là không để ý tới, không ngờ vì mình nóng lòng gặp Vệ Vũ Hinh, cứ như thế đã lái xe tới!
Đối với việc Vệ Vũ Hinh có thể phát hiện ra chuyện như vậy, Diệp Trạch Đào cũng thấy vui, cười nói:
- Nóng lòng gặp em, nên vội vàng tới đấy!
Nghe thấy câu nói như vậy của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh cũng vui mừng, kiều mỵ nhìn Diệp Trạch Đào, đưa tay lại ôm lấy thắt lưng anh ta, nói:
- Trong lòng anh có em là em vui lắm rồi.
Hôm nay làm chuyện này với Diệp Trạch Đào, lại còn là ở trong một không gian riêng biệt. Trong suy nghĩ của Vệ Vũ Hinh, đây mới là hành vi vợ chồng chân chính giữa mình với Diệp Trạch Đào, trong lòng tràn đầy tình cảm ngọt ngào.
Nói xong, Vệ Vũ Hinh nói:
- Em tìm một chỗ dừng xe ở bãi đỗ xe ngầm gần văn phòng của anh ở thành phố, mua một chỗ đậu xe, sau đó mua một chiếc xe không quá nổi bật để sẵn ở đấy. Anh lái xe tới đây là được, thủ tục ra vào em đều làm xong hết rồi!
Không ngờ rằng cái gì Vệ Vũ Hinh cũng đều tính toán thật kỹ, Diệp Trạch Đào cười cười, nên cũng không nhiều lời nữa.
Diệp Trạch Đào tâm trạng thật tốt đi tới chỗ hẹn theo như lời của Tào Thiên Sơn.
Lúc trên đường, Tào Thiên Sơn gọi điện thoại tới nói:
- Chủ tịch Diệp, cậu tới chưa thế?
Lúc nhìn vào đồng hồ trên xe, Diệp Trạch Đào hơi ngượng ngùng nói:

- Tôi vừa xử lý một số chuyện đột xuất, hơi muộn một chút, tôi đang trên đường đến đây.
Tào Thiên Sơn cười ha ha nói:
- Chủ tịch Diệp chính là người cuồng công việc mất rồi, công việc làm không hết được, đi cẩn thận nha.
Trong lúc bất tri bất giác, không ngờ lại ở chỗ Vệ Vũ Hinh tới mấy giờ liền!
Sơn trang ở ngoại ô!
Lúc Diệp Trạch Đào lái xe sắp tới chỗ sơn trang, Phương Minh Dũng đột nhiên từ bên đường đi ra.
Diệp Trạch Đào là cũng đã nói với Phương Minh Dũng chuyện hôm nay đi ăn cơm, không ngờ tới là cậu ta đã chờ ở đây từ trước.
Thấy Phương Minh Dũng tiến đến, Diệp Trạch Đào liền nhường lại vị trí tay lái.
- Đợi tôi lâu lắm rồi hả?
- Cũng không lâu lắm.
Lúc Phương Minh Dũng khởi động xe còn nói thêm:
- Chú tịch Diệp, lúc nãy tôi ở đây còn nhìn thấy mấy chiếc xe đi vào rồi.
- Ồ!
Diệp Trạch Đào sửng sốt, Tào Thiên Sơn xem ra cũng không phải chỉ mời mỗi mình mình đâu!
- Là những người nào cơ?
- Bây giờ còn không rõ lắm, tuy nhiên, có một người mà Chủ tịch Diệp biết, chính là người mà anh bảo tôi đi điều tra.
- Phùng Nghiệp Triển?
Trong lòng Diệp Trạch Đào chấn động, liền hỏi một câu.
- Đúng thế, có cả hắn ta cũng đi vào trong.
Khi nghe thấy Phương Minh Dũng nhắc tới Phùng Nghiệp Triển, sắc mặt Diệp Trạch Đào cũng thay đổi, nếu thật là như vậy, thế thì bữa tiệc ngày hôm nay không dễ ăn rồi!
- Chủ tịch Diệp, lần này những đồng chí trong đội chúng tôi sẽ tới cả một lớp.
Phương Minh Dúng nói.

Ánh mắt Diệp trạch Đào sáng lên, nếu là như thế, mình coi như là có một thế lực ngầm rồi.
Đừng thấy Phương Minh Dũng nói là chỉ một lớp người, Diệp Trạch Đào lại hoàn toàn tin tưởng, sức chiến đấu của một lớp người này tuyệt đối mạnh mẽ.
- Đến lúc đó cậu hãy sắp xếp một chút đi.

Xe rất nhanh đi vào trong sơn trang.
- Sơn trang Nhân Vân.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy một tấm biển rất lớn.
Ngay tại khi xe của Diệp Trạch Đào vừa mới vào trong sơn trang, liền thấy Tào Thiên Sơn đã dẫn theo mấy người đang cười tủm tỉm chạy ra đón.
Ánh mắt trước tiên dừng trên người Tào Thiên Sơn, rồi lại hướng về phía những người khác, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng đang suy nghĩ về tình hình lần này tới đây.
Phương Minh Dũng theo thật sát phía sau Diệp Trạch Đào, tuy rằng không có bất kỳ động tác gì, nhưng cũng biểu hiện ra một khí thế rất khiến cho người khác e sợ.
Diệp Trạch Đào thật ra cũng không lo hôm nay sẽ xảy ra chuyện như thế nào, hắn cũng muốn nhìn xem hôm nay Tào Thiên Sơn có lời gì muốn nói.
- Ha ha, Chủ tịch Diệp, cậu đã tới rồi, tôi thật sự là rất vinh dự.
Tào Thiên Sơn đưa tay nắm lấy tay DIệp Trạch Đào.
- Bộ trưởng Tào mời ăn cơm, vốn định chạy tới sớm một chút, không ngờ là vẫn tới trễ, thật xin lỗi!
Diệp Trạch Đào nói xin lỗi.
- Không sao, không sao, tôi rất hiểu, các cán bộ của chúng ta ai mà không hiến dâng cả đời cho đảng!
Tào Thiên Sơn lại bật cười ha ha.
Nói tới đây, Tào Thiên Sơn cườii ha ha nói:
- Chủ tịch Diệp à, hôm nay có mấy cười bạn cũng muốn làm quen với cậu, tôi liền tự ý đưa bọn họ tới, cậu cũng không ngại chứ?
Trong lòng Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, người thì cũng đã tới hết rồi, là hành vi có dự tính từ trước, ngại hay không cũng không còn quan trọng nữa, cười cười nói:
- Thêm càng nhiều bạn càng tốt hơn chứ, tôi cũng rất muốn kết giao thêm bạn bè mà.
Tào Thiên Sơn vừa nghe thấy vậy, liền cười to nói:
- Thấy chưa, Chủ tịch thành phố Diệp là một người rất rộng lượng đấy nha.
Mấy người đứng sau lưng ông ta cũng đều mìm cười.
- Chủ tịch Diệp, tôi giới thiệu cho cậu một chút.
Chỉ vào một người thanh niên đang mặc toàn hàng hiệu, trông rất sáng sủa nói:
- Chủ tịch Diệp, vị này là Phùng Nghiệp Triển, là một trong mười doanh nghiệp lớn của thành phố chúng ta, thành viên Mặt trận Tổ quốc, Chủ tịch của mấy công ty, đúng là người tuổi trẻ tài cao mà!
Tuy rằng Diệp Trạch Đào cũng đã sớm biết người này, nhưng cũng thật sự nhìn về phía người thanh niên đó, rất sáng sủa. Tuy nhiên, hai mắt có chút quầng, hẳn là người phong lưu quá độ rồi.
Phùng Nghiệp Triển đưa hai tay ra, nắm lấy tay Diệp Trạch Đào nói:

- Chủ tịch Diệp, thật vinh dự được biết anh, sau này xin được anh chiếu cố hơn.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Đã sớm nghe nói tên của tổng giám đốc Phùng, thật vinh dự khi quen biết anh.
Tào Thiên Sơn cười cười nói:
- Tổng giám đốc Phùng ngoại trừ bản thân anh ta có bản lĩnh, bố anh ta còn là một lãnh đạo mà chúng ta luôn kính trọng. Chủ tịch Diệp, có khi cậu không biết, bố anh ta chính là đồng chí Phùng Chế Dương, Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc toàn quốc, lãnh đạo của của tỉnh chúng ta!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên nói:
- Hóa ra là công tử Phùng gia à!
Phùng Nghiệp Triển cũng có chút đắc ý nói:
- Ông ấy ở thành phố, cũng không cầ biết chuyện của tôi ở đây, ông ấy là ông ấy, tôi là tôi.
Lúc nói chuyện ít nhiều cũng có chút dáng vẻ cao ngạo.
Diệp Trạch Đào cười cười không nói thêm nữa.
Tào Thiên Sơn lại chỉ vào một người khác nói:
- Chú tịch Diệp, vị này chính là bạn tốt của tôi, phó giám đốc sở công an tỉnh, Đào Hồ.
Người này ăn mặc tùy tiện, nếu không phải giới thiệu như vậy, Diệp Trạch Đào thật đúng là không ngờ đó chính là một Phó giám đốc sở, vẻ mặt ngưng trọng, liền nhìn về phía người trung niên này.
Người này kiêu ngạo đưa tay ra bắt tay với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch thành phố Diệp, đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi lúc bằng tuổi cậu còn ra sức làm lụng ở dưới cơ sở cơ!
Diệp Trạch Đào bắt tay người này, nói:
- Rất hân hạnh khi làm quen với Giám đốc Đào!
Tào Thiên Sơn lại chỉ một người cũng ăn mặc quần áo bình thường, nói:
- Vị này Chủ tịch Diệp hẳn là có ấn tượng chứ, đồng chí Cao Chiếu Sâm, cục trưởng mới nhậm chức của cục Công an thành phố chúng ta.
Lúc bắt tay nói chuyện với Cao Chiếu Sâm này, ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn sang Phùng Nghiệp Triển, bắt đầu hiểu được mục đích bữa tiệc này của Tào Thiên Sơn, đầu tiên liền thể hiện lực lượng, cho bản thân mình biết, Phùng Nghiệp Triển có được lực lượng của phe ngoài sáng.
Lúc nhìn lại hai người phía sau, Diệp Trạch Đào có một loại cảm giác, có khi hai người kia lại đại diện cho lực lượng trong bóng tối cũng không chừng.
Quả nhiên, sau đó Tào Thiên Sơn chỉ vào một người trung niên gầy nhỏ, hai mắt sáng, nói:
- Vị này là Nhạc Hòa Thần, hội trưởng hiệp hội vận chuyển thành phố, chủ tịch tập đoàn Baidu.
Cũng không nói tới tình hình thực tế của công ty này, chỉ nói một chức vụ như vậy.
Lão Nhạc Hòa Thần kia liền nhìn và nói với Diệp Trạch Đào:
- Hân hạnh làm quen Chú tịch Diệp.
Người này cũng không nói nhiều, chỉ nói một câu như vậy liền đứng sang một bên.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào có một loại cảm giác, dường như Nhạc Hòa Thần này vẫn đang âm thầm quan sát mình vậy.
Tào Thiên Sơn lại mỉm cười chỉ vào một người trung niên khác, nói:

- Vị này chính là tổng giám đốc công ty Baidu, Tiêu Sơn Căn.
Đúng lúc này, một thiếu phụ xinh đẹp tới mức làm cho người ta phải ngóng nhìn mỉm cười nói:
- Chủ tịch Diệp, để cho tôi tự giới thiệu một chút đi, tôi là người của sơn trang này, tên là Âm Lý Kinh.
Diệp Trạch Đào nằm bàn tay mềm mại của người phụ nữ này, trong lòng nối lên nghi ngờ, cái tên này thật đúng là đặc biệt.
Lúc này Tiêu Sơn Că cười ha ha nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp hẳn là đang nghĩ, sao lại lấy tên là Âm “Nhĩ” Kinh đúng không?
( chú thích: trong tiếng Trung chữ “lý” với chữ “ nhĩ” gần âm với nhau)
Âm Lý Kinh cũng không giận, trên mặt mang nụ cười, duyên dáng nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp đừng chấp nhặt với bọn họ, tên này là do cha mẹ tôi đặt, chỉ là cái danh xưng mà thôi.
Nói tới đây, trừng mắt nói với Tiêu Sơn Căn:
- Chủ tịch Diệp người ta đẹp trai phong độ như thế, cho dù tôi có muốn “âm” anh ấy, anh ấy cũng khó chịu ấy chứ!
Những người này là những người thế nào đây!
Diệp Trạch Đào âm thầm lắc đầu.
Nghĩ tới Âm Lý Kinh có thể mở một khu sơn trang khí khái vậy, nói vậy cũng là một người có lai lịch.
Lúc nhìn lại những người này, Diệp Trạch Đào đã bắt đầu cảm thấy bữa tiệc này khó nuốt rồi.
Sau khi mình tới thành phố Cừ Dương, đoán chừng là sẽ động chạm tới ích lợi của một số người, hôm nay thấy những người này là đặc biết mời mình đến, muốn giao lưu đây mà.
- Vị này chính là lái xe của Chủ tịch Diệp đúng không, chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi, mời đi theo nhân viên phục vụ đi ăn cơm ạ.
Âm Lý Kinh mỉm cười nhìn về phía Phương Minh Dũng.
Diệp Trạch Đào gật đầu với Phương Minh Dũng.
Phương Minh Dũng cũng không nhiều lời, đi theo nhân viên phục vụ.
- Chủ tịch Diệp, lái xe này của anh đúng là không đơn giản thật!
Nhạc Hóa Thần mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Đúng vậy, là một người lính xuất ngũ.
Nhạc Hòa Thần vẫn đưa mắt nhìn Phương Minh Dũng bước đi, cũng không biết trong lòng lão ta đang suy nghĩ gì.
- Ngồi đi thôi, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, bên trong ấm hơn mà!
Tào Thiên Sơn cười nói với Diệp Trạch Đào.
Mọi người vừa cười nói vừa đi vào bên trong.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận