Hồng Sắc Sĩ Đồ

Khuếch trương quá nhanh!
Đi một vòng khu kinh tế của huyện Lục Thương, Quách Vĩ Toàn bắt đầu cảm thán.
- Chủ tịch thành phố Diệp, không đến đây xem thì thật sự không biết nơi này lại phát triển nhanh như vậy, tôi hoàn toàn bị bất ngờ đấy!
Kỳ thực, Diệp Trạch Đào thấy được sự phát triển của huyện Lục Thương cũng cảm thấy kích động, kỳ thực bản thân càng nên buông tay để mọi người làm việc, chỉ có điều nắm giữ phương hướng mà thôi, xem ra mọi người làm việc đều phi thường.
Diệp Trạch Đào lúc này đối với hai chữ “Lãnh đạo” lại có thêm nhận thức mới, lãnh đạo cũng không phải nhân vật đích thân đi làm việc, chỉ cần nắm giữ phương hướng, rồi biết cách dùng người mà nói thì công tác được làm nên sẽ càng tốt hơn bản thân mình tự làm.
Nhìn về phía Củng Nặc Bội, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Bất kể làm chuyện gì đều phải dùng sức mạnh tập thể, huyện Lục Thương có những cán bộ chịu làm hiện thực, lúc này mới có thể phát triển được như bây giờ.
Ánh mắt chuyển tới một thân trang phục công sở, cả người lộ ra tuổi trẻ thanh xuân, Quách Vĩ Toàn cười ha hả nói:
- Chủ nhiệm Củng cũng rất tốt!
Lại nhìn về phía Triệu Vĩnh Tú và Lâm Hinh Ngọc, Quách Vĩ Toàn nhìn qua thấy được vẻ đẹp trai trẻ tuổi phong độ giống như Diệp Trạch Đào.
- Nhìn thấy đa phần các cán bộ đều trưởng thành, tôi thật sự cảm thấy vui mừng, tôi tin tưởng công tác thí điểm ở huyện Lục Thương sẽ có được thành tích tốt!
Quách Vĩ Toàn khẽ cười nói.
Diệp Trạch Đào nhân cơ hội:
- Huyện đã đem chuyện chủ nhiệm Củng báo lên Ủy viên thường vụ Huyện ủy, chỉ còn đợi cấp trên phê duyệt chỉ thị.
- Khu kinh tế mới theo huyện các cậu thăng cấp. Không phải đã sớm đồng ý rồi sao?
Quách Vĩ Toàn hỏi.
- Chủ yếu là Chủ nhiệm Củng vẫn còn trẻ.
Ngay trước mặt Củng Nặc Bội, Diệp Trạch Đào cũng không cố tránh, liền trực tiếp nói chuyện với hắn, nếu việc này có được sự ủng hộ của Quách Vĩ Toàn thì sẽ ít đi được không ít phiền phức.
Diệp Trạch Đào ngay trước mặt lãnh đạo Ban Tổ chức Tỉnh ủy bàn về việc Củng Nặc Bội lên chức, điều này làm cho Triệu Vĩnh Tú và Lâm Hinh Ngọc đứng ở bên cạnh trong lòng có chút ý tưởng, liền vụng trộm nhìn thoáng quá Củng Nặc Bội. Củng Nặc Bội này chẳng lẽ lại có cái kia với Chủ tịch thành phố Diệp.

Trong mắt hai cô lại không khỏi nhiều thêm ý tứ không mấy rõ ràng.
Quách Vĩ Toàn đến vốn là muốn nối thêm quan hệ với Diệp Trạch Đào, khẽ mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp. Tìm một chỗ nào đó chúng ta ngồi lại một lát?
Củng Nặc Bội nói:
- Hai vị lãnh đạo, trong khu kinh tế mới có một phòng trà không tệ.
Quách Vĩ Toàn liền cười ha ha nói:
- Được, vậy chúng ta đi uống chén trà.
Diệp Trạch Đào nói với Củng Nặc Bội:
- Cô đi sắp xếp một chút.
Nhìn Củng Nặc Bội đi đến một bên gọi điện thoại, Quách Vĩ Toàn nhìn chăm chú dáng người tươi trẻ đầy sức sống của cô, trong lòng thầm nghĩ, người phụ nữ này bộ dạng thật đẹp, làm công tác cũng rất tốt. Liệu có quan hệ gì với Diệp Trạch Đào không?
Lại nhìn trộm Diệp Trạch Đào nhưng nhất thời không đoán được gì.
Tuy nhiên có một chút tình huống Quách Vĩ Toàn biết được, Diệp Trạch Đào rất hy vọng người phụ nữ này có thể ngồi được lên vị trí Ủy viên thường vụ, việc này bản thân cũng có thể giúp một chút.
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào và Quách Vĩ Toàn theo chỉ dẫn của Củng Nặc Bội vào phòng trà.

- Không tồi, không tồi!
Quách Vĩ Toàn sau khi đi vào liền tán thưởng Củng Nặc Bội.
Củng Nặc Bội nhận được lời khen ngợi của Quách Vĩ Toàn, lại nghĩ tới khi Quách Vĩ Toàn là lãnh đạo ở Tỉnh thì có chút kích động, mặt cũng đỏ lên.
Vốn đã rất đẹp rồi. Khi đỏ mặt lên, đến cả Diệp Trạch Đào nhìn thấy trong lòng cũng khẽ động.

Nhìn Củng Nặc Bội đi rồi, Quách Vĩ Toàn nói:
- Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn!
Diệp Trạch Đào cảm giác được, Quách Vĩ Toàn lần này đến, dường như đang không ngừng thể hiện thiện ý của chính mình.
Lần này tiến hành khảo sát cán bộ ở Thành phố, Quách Vĩ Toàn liền đem mọi chuyện giao cho người dưới làm, cũng không mang theo một người theo mình đến huyện Lục Thương, phương diện này có hàm nghĩa quá sâu.
Diệp Trạch Đào tạm thời cũng không hiểu rõ ý tưởng của Quách Vĩ Toàn, chỉ có thể mỉm cười nói:
- Theo việc tiến hành thí điểm ở Huyện, một số lớn cán bộ trẻ tuổi đều trưởng thành hơn.
- Đúng vậy, chúng ta làm công tác nên chú trọng bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi.
Thiếu nữ pha trà đạo tiến vào pha trà.
Nhìn cô gái kia đang tao nhã biểu diễn, Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, bản thân mình ở huyện Lục Thương làm Bí thư huyện ủy, thật sự là đối với những hạng mục đó không nắm rõ, khi tâm tình không tốt có thể đến đây ngồi cũng tốt.
- Cô đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Cô gái kia sau khi pha trà xong, Quách Vĩ Toàn liền khoát tay áo.
Nhìn cô gái kia đi ra ngoài, Quách Vĩ Toàn đưa điếu thuốc cho Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi sẽ không xưng hô là Chủ tịch thành phố Diệp, tôi thấy gọi cậu là Trạch Đào được rồi, nghe nói không ít người đều xưng hô như vậy.
Diệp Trạch Đào thấy cũng không sao cả mỉm cười nói:
- Như vậy cũng tốt.
Trước tiên giúp Quách Vĩ Toàn châm thuốc, sau đó mới tự mình châm điếu thuốc, nhìn Quách Vĩ Toàn muốn đuổi cô gái kia đi sớm như vậy, Diệp Trạch Đào biết rằng, Quách Vĩ Toàn muốn nói chuyện chính sự rồi.
Quách Vĩ Toàn xem ra có hành vi đơn độc lôi kéo chính mình, bây giờ cũng là lúc anh ta muốn nói ra ý đồ của mình.
Quả nhiên, sau khi nhấp một chút trà, Quách Vĩ Toàn mỉm cười nói:

- Trạch Đào, kỳ thật nếu thật sự mà nói, hai người chính ta có quan hệ rất sâu xa.
Diệp Trạch Đào sửng sốt nhìn Quách Vĩ Toàn, hoàn toàn không ngờ anh ta lại nói ra lời này.
Nhìn đến vẻ mặt của Diệp Trạch Đào, Quách Vĩ Toàn cười cười nói:
- Lão lãnh đạo của tôi tên là Sa Lôi Siêu, lão lãnh đạo đối với tôi có loại tình cảm dẫn dắt, lần này lên tới kinh thành nghe lão lãnh đạo nói, lúc trước lão lãnh đạo cũng là do ông cụ Lưu đề bạt lên.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, hắn xem như đã hiểu rõ, Quách Vĩ Toàn hôm nay đến đây chính là muốn quay về Lưu hệ.
Nhớ ngày đó khi ông cụ Lưu còn sống, thế lực cũng rất lớn, phía dưới có không ít môn sinh bạn cũ, theo việc ông cụ Lưu rời đi, con cái của ông ấy cũng có vấn đề kinh doanh, thế lực của Lưu hệ cũng từ từ giải tán. Tuy nhiên, theo Diệp Trạch Đào được biết, Lưu gia vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn, dù sao cũng có không ít người đã từng chịu ân huệ của ông cụ Lưu.
Sa Lôi Siêu!
Cái tên này Diệp Trạch Đào có nghe Lưu Đống Lưu nhắc đến, có mâu thuẫn với Lưu Đống Hùng, sau khi ông cụ Lưu ra đi, quan hệ của ông ta với Lưu gia mới nhạt dần.
Sa Lôi Siêu từng là Bí thư Tỉnh ủy của tỉnh Tây Giang này, sau đó lại vì liên lụy một việc, nên bị điều đến Hội đồng nhân dân hội nghị thường vụ đảm nhiệm một chức Ủy viên ủy ban chủ nhiệm tài nguyên và môi trường, sau đó hoàn toàn lui xuống. Tuy rằng đã lui xuống nhưng vẫn có sức ảnh hưởng nhất định.
Lưu gia là một Đại gia tộc!
Diệp Trạch Đào tin tưởng, Lưu gia chỉ cần có thể một lần nữa đứng lên, thì những lực lượng bị phân tán đi sẽ có khả năng quay lại làm một.
- Hóa ra là lão gia nhà Sa thị, lần trước đến kinh thành, cha vợ tôi còn nhắc đến ông cụ Sa, vốn muốn đi thăm hỏi nhưng kết quả là xảy ra việc ở Huyện, phải quay trở về ngay nên chưa có cơ hội….
Diệp Trạch Đào nói chỉ là một câu khách khí, dụng ý của câu này chính là biểu thị việc Lưu gia và lão Sa vẫn còn qua lại.
Quả nhiên, thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, Quách Vĩ Toàn liền lộ ra bộ mặt tươi cười nói:
- Lão lãnh đạo năm đó nhiều lần đến thăm ông cụ Lưu Phong Thải, đáng tiếc tôi lại vô duyên.
Nói được phần này, tâm tư của Diệp Trạch Đào cũng vô cùng rõ ràng, mục đích tới đây hôm nay của Quách Vĩ Toàn chỉ có một, chính là một lần nữa cần nhờ Lưu gia, đây là chuyện tốt, ít nhất đối với Diệp Trạch Đào chính là chuyện tốt.
Bên trong ban Tổ chức Tỉnh ủy có người như vậy, đây có thể xem như là niềm vui ngoài ý muốn.
- Chủ nhiệm Quách nói như vậy, chúng ta lại chính là người một nhà!
Diệp Trạch Đào cũng đúng lúc nói ra lời này.
Quách Vĩ Toàn mỉm cười nói:
- Cũng không phải, tự bản thân chúng ta cần thân thiết một chút, cậu cũng đừng gọi tôi là Chủ nhiệm Quách. Tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, gọi tôi là anh Quách được rồi.

Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Được, khi không có ai tôi sẽ gọi anh là anh Quách. Lúc có người vẫn nên gọi là Chủ nhiệm Quách thì hơn.
Quách Vĩ Toàn rất vui khi gặp sự tình như này, quan hệ giữa hai người đều hoàn toàn kéo chặt, đây là người một nhà.
Đương nhiên, Quách Vĩ Toàn ngồi trên ghế Chánh văn phòng, cũng là một nhân vật đầu não tỉnh táo, kéo gần quan hệ này lại cũng tốt. Nhưng đối với Diệp Trạch Đào mà nói, hắn cần là một thái độ thực sự, cũng chính là một hành động biểu thị thái độ có thành ý chân chính.
- Trạch Đào, sau này có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, ở Tỉnh tôi vẫn có thể giúp cậu vài chuyện. Việc ở huyện Lục Thương tôi cũng sẽ giúp cậu xúc tiến.
Thoạt nhìn Quách Vĩ Toàn rất nóng lòng muốn làm phe cánh với Lưu gia!
Diệp Trạch Đào nhìn ra, Quách Vĩ Toàn không hề giống đến dò xét, thật sự muốn sang đây.
Đương nhiên, khi chưa hoàn toàn thăm dò được tình hình trước mắt của Quách Vĩ Toàn, Diệp Trạch Đào cũng không có khả năng quá tỏ vẻ, liền cười cười nói:
- Được như vậy thật tốt quá, chỉ cần có anh Quách giúp đỡ, công tác của chúng tôi cũng tốt lên rất nhiều.
Quách Vĩ Toàn cũng hiểu được, Diệp Trạch Đào là muốn thêm một bước hiểu rõ tình hình của chính bản thân mình, đây là chuyện rất bình thường, trong lòng rất tán thưởng đối với Diệp Trạch Đào, đây mới là nhân vật làm nên đại sự.
Hai người hàn huyên một lúc Diệp Trạch Đào mới nghĩ tới đưa Quách Vĩ Toàn đi nghỉ ngơi.
Trên xe quay về, Diệp Trạch Đào hai tay ôm bụng lẳng lặng nghĩ về việc này.
Hoàn toàn không ngờ tình huống lại như vậy, Quách Vĩ Toàn không ngờ lại tới cầu để đưa về trận doanh với Lưu gia!
Nên là đánh hay nhốt vào?
Diệp Trạch Đào ít nhiều có chút chần chừ.
Nếu thật sự muốn quay về, đối phương vì sao lại nhanh chóng hạ quyết tâm như vậy?
Diệp Trạch Đào tin rằng với sự khôn khéo của Quách Vĩ Toàn, không có khả năng không thấy tình hình ở Tỉnh, cho dù anh ta không nhìn ra nhưng Lão lãnh đạo phía sau cũng sẽ nhìn ra. Ở thời điểm như vậy, nói lời nói thật, lực lượng của mình bây giờ trên Tỉnh tuyệt đối không áp đảo được, còn có thể sẽ bại vong.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào rõ ràng, tại thời điểm mấu chốt này, nếu Quách Vĩ Toàn thật sự muốn đứng về phía này, khi mình tác động xuống, anh ta rất có thể sẽ được làm Phó trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy. Nói vậy, bản thân lại có thêm một lực lượng ở Tỉnh rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào rất nóng lòng về tới văn phòng để gọi điện thoại cho Lưu Đống Lưu, muốn hiểu thêm về tình huống của Sa Lôi Siêu, như vậy mới có thể giúp được cho bước hành động tiếp theo của mình.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận