Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Sa Lôi Siêu?
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nhắc tới cái tên này, Lưu Đống Lưu hỏi một câu.
- Bố, không biết người này có quan hệ thế nào với Lưu gia?
- Tên Quách Vĩ Toàn kia đúng là nói không hề sai, Sa Lôi Siêu kia đúng là do ông nội một tay nâng đỡ lên, cho tới nay cũng là nhân tài bồi dưỡng quan trọng của Lưu gia. Hắn với chú Ba con vì một chuyện mà gây gổ tới mức không thể chịu đựng được nhau. Lúc đầu ông nội còn sống, thì cũng không có chuyện gì, về sau, sau khi ông cụ mất đi, con cũng biết tình hình Lưu gia chúng ta đấy, chú Ba con với hắn càng bất hòa thêm, nên mới khiến cho hắn ròi khỏi Lưu gia. Tuy nhiên, bố cũng hiểu rõ con người của Sa Lôi Siêu, trong lòng hắn vẫn còn Lưu gia chúng ta, nếu như là hắn chủ động tới thể hiện thiện ý thì cũng có thể tiếp nhận được.
Đây chính là thái độ của Lưu Đống Lưu.
Có thể nhận ra, đúng thật là Lưu Đống Hùng là có điểm bất đống với Sa Lôi Siêu. Lưu Đống Lưu không tiện nói rõ ra, Diệp Trạch Đào cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Dù sao cũng là chuyện của thế hệ trước, ai cũng có chút cảm tính, bồng bột!
Diệp Trạch Đào chỉ cần biết một chút, chính là Sa Lôi Siêu kia có đúng là có quan hệ thân thiết với Lưu gia hay không mà thôi, bây giờ đã có thể xác định hơn một phần.
Gọi xong cuộc điện thoại này, Diệp Trạch Đào lại bấm điện thoại cho Phương Siêu Hùng.
Từ sau khi Phương Siêu Hùng tới tỉnh Tây Giang đảm nhiệm chức Phó giám đốc sở, Diệp Trạch Đào cũng không liên lạc quá nhiều với anh ta, Phương Siêu Hùng xem như là một quân cờ Diệp Trạch Đào cắm ở tỉnh Tây Giang.
Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Phương Siêu Hùng rất vui mừng. sau khi hai người hàn huyên mấy câu, Diệp Trạch Đào mới biết được, Phương Siêu Hùng do tố chất các mặt rất tốt, gần đây lại chủ trì phá được một vụ án lớn, với những biểu hiện xuất sắc, anh ta dã lãnh đạo phá giải thành công một vụ trọng án. Tỉnh sẽ có khen thưởng dành cho anh ta.
Đúng là chuyện tốt!
Nghĩ đến chuyện một nhân tài như Phương Siêu Hùng chút nữa đã bị Lưu gia hủy hoại, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể lắc đầu. Lưu gia đúng là có rất nhiều nhân tài, quan trọng ở chỗ là làm sao dùng những nhân tài đó, nếu dùng được những nhân tài đó thật tốt, đối với Lưu gia mà nói cũng chính là một lực lượng khổng lồ.
Nói chuyện phiếm một lúc, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Phương, có chuyện này, anh có biết cái người ở ban Tổ chức tên Quách Vĩ Toàn không?
- Biết!
Phương Siêu Hùng đáp rất mạch lạc.
Sau đó nghe thấy Phương Siêu Hùng nói:
- Tôi cũng đã từng tìm hiểu qua về con người Quách Vĩ Toàn này. Bởi vì hắn ta là người của Sa Lôi, là người do một tay Sa Lôi Siêu cất nhắc lên, cho nên, sau khi tôi tới tỉnh Tây Giang cũng đã tiến hành quan sát thật kỹ anh ta.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhớ, Phương Siêu Hùng hẳn là cũng biết một chút về những người bên dưới của Lưu gia.
- Người này là người như thế nào?

Diệp Trạch Đào bây giờ đã hoàn toàn tín nhiệm Phương Siêu Hùng. Tuy rằng chốn quan trường này có không ít người coi trọng lợi ích, nhưng thật sự vẫn còn một số người biết nhớ ân tình. Phương Siêu Hùng chính là một người một lòng đi theo Lưu gia, bằng không anh ta cũng không có khả năng nhất quyết ở lại đó.
Phương Siêu Hùng nói:
- Chủ tịch Diệp, người này có thể dùng được!
Chỉ là một lời nói đơn giản như thế.
Diệp Trạch Đào hiểu được, Phương Siêu Hùng đã tỉ mỉ điều tra, nắm rõ tất cả về Quách Vĩ Toàn, nên cũng bớt cho mình không ít việc.
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào ngồi đó bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Phương Siêu Hùng nói là có thể dùng được, Lưu Đống Lưu cũng nói là Sa Lôi Minh kia vẫn có lòng với Lưu gia, như vậy xem ra, Quách Vĩ Toàn là một người có thể dùng được.
Do bây giờ Quách Vĩ Toàn là Chánh văn phòng Ban Tổ chức tỉnh ủy, Diệp Trạch Đào có muốn dùng cũng có chút không ổn, nhưng, Diệp Trạch Đào tin rằng, chỉ cần tác động thật khéo, Quách Vĩ Toàn rất có thể cũng giống như Phương Siêu Hùng, là người hoàn toàn đáng dùng.
Nếu dùng được Quách Vĩ Toàn, mình sẽ có hai nhân viên mấu chốt ở tỉnh ủy tỉnh Tây Giang rồi. Đây mới là chuyện tốt, đây chính là nhân viên nòng cốt của Diệp hệ!
Đột nhiên, Diệp Trạch Đào nhớ tới chuyện Tần Lệ Quyên sắp đảm nhiệm chức phó Bí thư. Quách Vĩ Toàn lại là người của đội khảo sát, nếu chẳng may khảo sát được thông qua, sau đó Tần Lệ Quyên lại xảy ra chuyện, đối với Quách Vĩ Toàn mà nói sẽ bị ảnh hưởng không tốt.
Trầm ngâm, Diệp Trạch Đào lại có một ý tưởng, việc này có thể lấy để khảo nghiệm năng lực xử lý tình hình ở các mặt của Quách Vĩ Toàn, ám chỉ chuyện này cho anh ta, xem xem anh ta có biểu hiện như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, khi Diệp Trạch Đào lại gặp Quách Vĩ Toàn, liền cười bước tới bắt tay chào hỏi.
Bởi vì bên cạnh hai người còn một số người, nên cũng không tiện biểu hiện quá thân thiết.
- Chủ nhiệm Quách nghỉ ngơi được chứ?
- Khí hậu huyện Lục Thương cũng không tồi, rất được.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, tâm trạng đều rất tốt.
Lúc này lại thấy Lâm Hinh Ngọc cả người đều mặc đồ đỏ mỉm cười bước tới.
- Hai vị lãnh đạo, hôm nay đi xem xét khu đầu tư vốn nước ngoài của khu kinh tế mới, tôi đi cùng các vị.
Vừa nói đã bước tới bên người Diệp Trạch Đào.
Một mùi hương thơm ngát bay vào mũi, Diệp Trạch Đào hít sâu một hơi, lúc nhìn về phía Lâm Hinh Ngọc, mới phát hiện cách ăn mặc của cô so với hôm qua càng thêm mê người.
Vóc người cao gầy, chiếc quần bó kia càng làm tôn thêm cho cặp chân thon dài của cô.

Nhìn thấy cặp chân dài này của cô, Diệp Trạch Đào đột nhiên nhớ tới Ôn Phương cũng có một cặp chân dài như vậy, liền nghĩ tới lúc hai người làm chuyện đó.
Thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn sang, Lâm Hinh Ngọc liếc mắt với Diệp Trạch Đào, nên càng tỏ ra phong tình.
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Hôm nay cùng Chủ nhiệm Quách đi xem tình hình của huyện Lục Thương đi.
Quách Vĩ Toàn cũng nhận ra rằng hôm nay Lâm Hinh Ngọc ăn mặc thật tỉ mỉ, nhìn thẳng vào trên người Lâm Hinh Ngọc, trong lòng thầm nghĩ, ngày hôm qua thì là bông hoa nhu mì Chủ nhiệm Củng Nặc Bội, hôm nay lại là một tiểu yêu tinh như vậy, Diệp Trạch Đào này thật là đều dùng người đẹp!
Cùng không nói nhiều, mọi người liền bước vào khu đầu tư nước ngoài kia.
Lâm Hinh Ngọc cũng còn nghiêm túc với công việc, giống như là nắm rõ hoàn toàn tình hình, vừa mở miệng là nói rõ toàn bộ tình hình của cả vùng, các loại số liệu đều vô cùng rõ ràng.
Nghe Lâm Hinh Ngọc giới thiệu, khi một lần nữa nhìn lại Lâm Hinh Ngọc, Quách Vĩ Toàn không thể không thừa nhận, người phụ nữ này thật sự là người có năng lực, cũng khó trách được Diệp Trạch Đào coi trọng như thế.
Vóc người đẹp, lại rất có tài năng, đúng là người phụ nữ thuộc hang cực phẩm.
Khu đầu tư nước ngoài này hoàn toàn không giống với những địa phương khác, khi mọi người vừa vào trong này, liền thấy người ngoại quốc qua lại nhiều hơn, những người phương tây tóc vàng mắt xanh cứ đi tới đi lui, giống như đang ở nước ngoài vậy.
Nếu không phải nhìn thấy cũng có số đông người Hoa, Quách Vĩ Toàn sẽ cho là mình tới một chỗ toàn là người ngoại quốc.
- Sao lại nhiều người nước ngoài như thế?
Quách Vĩ Toàn nói.
- Bây giờ các xí nghiệp vốn nước ngoài rất quan tâm tới sự phát triển của Trung Quốc, lần này các quốc gia đều phải rất nhiều nhân viên ksy thuật tới.
Lâm Hinh Ngọc cười nói.
Lúc này Lâm Hinh Ngọc đi cạnh Diệp Trạch Đào, lúc nói chuyện với Diệp Trạch Đào càng đi gần vào hơn một chút.
Ngửi thấy từng đợt mùi hương, lại cảm nhận được Lâm Hinh Ngọc như cố ý hay vô tình biểu hiện ra ý tứ thân cận. Diệp Trạch Đào là người đã trải qua chuyện nam nữ, đương nhiên có thể phát hiện ra, Lâm Hinh Ngọc có ý câu dẫn.
Có cảm giác thật là đặc biệt!

- Tiểu thư Lâm. Thật là cô đã tới rồi!
Lúc này thấy một người ngoại quốc trẻ tuổi cao ráo bước thật nhanh từ trong ra.
Ánh mắt nhìn về Lâm Hinh Ngọc lộ ra vẻ khát khao.
Thấy Lâm Hinh Ngọc khẽ nhíu mày một cái, vẫn cười nói:
- Xin chào, giám đốc Simon.
Trong mắt hoàn toàn chỉ có Lâm Hinh Ngọc, tên giám đốc đưa tay ra nói với Lâm Hinh Ngọc:
- Tiểu thư Lâm, cô càng ngày càng đẹp, tôi ngay cả nằm mơ cũng thấy hai chúng ta cùng ở chung một chỗ!
Đây là nói cái gì thế?
Diệp Trạch Đào liền hơi nhíu mày.
Quách Vĩ Toàn đã lắc đầu, phương thức biểu đạt tình cảm của người ngoại quốc này thật đúng là quá thẳng thắn.
Lâm Hinh Ngọc liền nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, cô cũng không muốn Diệp Trạch Đào hiểm nhầm, vội nói:
- Giám đốc Simon, đây là lãnh đạo của chúng tôi, bọn họ muốn xem chút tình hình của công ty các ông.
Simon nhưng lại chỉ lên tiếng chào với Diệp Trạch Đào, nhìn về phía Lâm Hinh Ngọc nói:
- Tôi thật sự là rất vinh hạnh, sau khi tới Trung Quốc lại gặp được cô Lâm. Công việc của cô sẽ có người làm thay, bọn họ muốn xem thì để họ xem đi, tôi mời cô Lâm đi uống cà phê.
Diệp Trạch Đào âm thầm lắc đầu. xem ra tên này cũng chỉ là một tên công tử ăn chơi, cũng không phải là người tới làm việc buôn bán, mà là người tới săn đuổi con gái. Đối với người như vậy, Diệp Trạch Đào cũng không có ý giao lưu nhiều.
Thấy Diệp Trạch Đào đi về phía trước, Lâm Hinh Ngọc cũng vội vàng đi theo phía sau.
- Cô Lâm, tôi đưa cô đi.
Tên Simon này nhanh chóng đuổi theo.
- Simon là giám đốc công ty này, mỗi lần tới nơi này đều giằng co, tôi cũng không có cách nào!
Lâm Hinh Ngọc nhỏ giọng nói chỉ cho Diệp Trạch Đào nghe thấy, giống như là muốn giải thích.
- Cô Lâm, tôi lần này đặc biệt đặt tặng cho cô một chuỗi vòng cổ bằng kim cương.
Trong mắt tên Simon này giống như đang không có ai, hoàn toàn bị Lâm Hinh Ngọc bị mê hoặc, hiến những vật quý, moi ra một chiếc hộp ngọc thật tinh xảo.
Nét mặt Lâm Hinh Ngọc có vẻ không nhịn được nữa, trầm giọng nói:

- Giám đốc Simon, xin hãy tự trọng!
Lúc này Diệp Trạch Đào xoay người nhìn Simon, thấy ánh mắt tên tiểu tử này hoàn toàn chăm chăm vào người Lâm Hinh Ngọc, cười cười nói:
- Tiều Lâm à, phương thức biểu đạt tình cảm của người ngoại quốc này thật là trực tiếp!
Nói thật, nếu không có tay ngoại quốc này muốn gây chuyện, Diệp Trạch Đào cũng không quá để ý tới Lâm Hinh Ngọc, hiện tại tên ngoại quốc này làm vậy, lại nhìn lại Lâm Hinh Ngọc, Diệp Trạch Đào phát hiện Lâm Hinh Ngọc này cũng thật là xinh đẹp, cũng bắt đầu thấy có sức hấp dẫn thật lớn.
Bản thân Diệp Trạch Đào cũng không hiểu được sao lại có cảm thụ như vậy.
- Chủ tịch Diệp, tôi mới không thèm có cảm giác với những người như vậy!
Lâm Hinh Ngọc bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía Simon có vẻ phản cảm.
Quách Vĩ Toàn cười cười, đi qua nói với Simon:
- Simon đúng không, đây là Trung Quốc, theo đuổi con gái không phải làm như thế!
- Tôi ở Trung Quốc đều là theo đuổi như vậy, tôi cũng gặp qua mấy cô gái rồi, chỉ cần một chiếc xe con, hay một tờ chi phiếu là có thể giải quyết vấn đề.
Simon thuận miệng nói một câu như thế.
Nói ra lời này, khiến cho ba người đều trở nên ngỡ ngàng.
Lâm Hinh Ngọc dậm chân, kéo tay Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, đừng để ý tới hắn ta, chúng ta tới bên kia xem đi.
Diệp Trạch Đào cũng không ngờ trong tình thế cấp bách, Lâm Hinh Ngọc lại kéo tay mình, liền bị kéo bước tới chố chiếc xe.
Quách Vĩ Toàn thấy dáng vẻ như vậy của hai người, sửng sốt, lắc lắc đầu, rồi cũng đi tới.
- Hắn ta là người như thế nào với em?
Simon đột nhiên lớn tiếng hét lên với Lâm Hinh Ngọc.
Tranh giành tình nhân!
Quách Vĩ Toàn ngạc nhiên nhìn dáng vẻ tức giận tới trợn trừng hai mắt lên của Simon.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận