Hồng Sắc Sĩ Đồ

Diệp Trạch Đào thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, vừa quay người lại thấy vẻ mặt của Simon rất tức giận.
Trầm mặt, Diệp Trạch Đào nói:
- Có tiền là có thể mua được bất cứ thứ gì sao?
Đối với Simon mà nói, trước đây hắn đối với phụ nữ Trung Quốc, một chiếc xe con, một tờ chi phiếu là có thể giải quyết được vấn đề, Diệp Trạch Đào trong lòng cảm thấy vô cùng không vui.
Quách Vĩ Toàn cũng mất hứng, những người ngoại quốc này đang làm mất mặt người Trung Hoa, trước đây dùng chiến tranh không giành được thứ gì, bây giờ chỉ cần cầm chi phiếu tới là có thể lấy được!
Lâm Hinh Ngọc lại vô cùng tức giận, trầm giọng nói:
- Simon, đây là Trung Quốc, không phải là đất nước của các anh, tôi nói rõ ràng cho anh hay, anh không phải mẫu người mà tôi thích.
- Tôi muốn rút vốn!
Simon lập tức mất hứng, lớn tiếng rống lên.
Trong ẩn ý lời nói của hắn, bọn lãnh đạo Trung Quốc sợ nhất là nhà đầu tư bên ngoài rút lui. Trong tình huống bình thường, chỉ cần nói đến chuyện muốn rút vốn, bọn lãnh đạo ở Trung Quốc đã mềm yếu rồi.
Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh đã nghĩ kỹ rồi chứ, nếu như muốn rút thì rút luôn đi.
Căn bản là không có tâm tư nói chuyện với Simon, Diệp Trạch Đào ngồi vào trong xe.
Lâm Hinh Ngọc vào trong xe, xin lỗi nói:
- Chủ tịch Diệp, đây là lỗi của tôi.
Khoát tay một chút, Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này không có quan hệ nhiều với cô, nước ngoài có một số người cho rằng lãnh đạo Trung Quốc bởi vì có được nguồn đầu tư mà có thể muốn làm gì thì làm, hắn ta hoàn toàn không biết tình hình của Trung Quốc.
Quách Vĩ Toàn cũng đồng ý nói:
- Không sai, bây giờ Trung Quốc không còn giống tình hình trước kia nữa, chúng ta nên cứng rắn hơn một chút.
Lâm Hinh Ngọc hiện tại vô cùng buồn bực, hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Xe lái đến văn phòng, Diệp Trạch Đàonói:
- Tiểu Lâm, cũng đừng nghĩ nhiều, làm tốt công tác là được rồi.

Lâm Hinh Ngọc xuống xe, nhìn về phía Diệp Trạch Đào, trong hốc mắt có ít nhiều một chút nước mắt, cô lo chuyện hôm nay khiến Diệp Trạch Đào hiểu lầm.
Diệp Trạch Đào cũng không nhìn biểu hiện của Lâm Hinh Ngọc, chuyện như vậy đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện đại sự, không phải là muốn rút vốn sao? Diệp Trạch Đào không quan tâm.
Xe đi về hướng huyện, Quách Vĩ Toàn nói:
- Xe ra, tiểu Lâm cũng không thích người ngoại quốc kia.
Diệp Trạch Đào cũng không biết Quách Vĩ Toàn sẽ nói những lời như thế, liền nhìn về phía Quách Vĩ Toàn.
- Trạch Đào, công ty đó là công ty đầu tư nước ngoài. Chuyện hôm nay có thể truyền ra ngoài chứ?
Diệp Trạch Đàogiờ đây mới hiểu được toàn bộ ý tứ lời nói của Quách Vĩ Toàn.
Nghĩ đến chuyện này, công ty kia là công ty đầu tư 1,8 tỷ do Lôi Tôn thu hút được, quan hệ với nhà họ Tôn vô cùng tốt. Hôm nay chuyện Lâm Hinh Ngọc lôi mình đi, hơn nữa chuyện Simon ghen có không ít lãnh đạo trung quốc và ngoại quốc nhìn thấy, đúng là rất có thể sẽ truyền ra.
Thấy Diệp Trạch Đàohiểu ý của mình, Quách Vĩ Toàn nói:
- Lời đồn rất đáng sợ.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thế cũng không sao cả.
Quách Vĩ Toàn nghĩ cũng như thế, chuyện hôm nay không có căn cứ gì, có lẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Có lời này của Quách Vĩ Toàn, Diệp Trạch Đào nghĩ đến chuyện đánh thức Quách Vĩ Toàn, liền khẽ mỉm cười nói:
- Anh Quách, ngày mai sẽ trở về thành phố à?
Mục đích đến huyện Lục Thương lần này của Quách Vĩ Toàn đã đạt được rồi, Diệp Trạch Đào coi như đã có được quan hệ, đương nhiên phải trở về thành phố chủ trì công tác.
- Trạch Đào, ngày mai trở về thành phố đi.
- Anh Quách, chuyện của Tần Lệ Quyên là kết quả thảo luận của tập thể trong thành phố, Thi bí thư thông qua biểu quyết của Thường vụ.
Diệp Trạch Đào nói một câu như thế.
Quách Vĩ Toàn nghe câu nói của Diệp Trạch Đào, đầu tiên là khó hiểu, sau đó là sửng sốt.
Việc này không phải là chuyện gì bí mật, Diệp Trạch Đào tại sao lại đột nhiên nói ra những lời như vậy?

Lời này nếu như Diệp Trạch Đào nói ra trước đây, Quách Vĩ Toàn cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại xem biểu hiện thái độ của chính mình, Diệp Trạch Đào nói ra như thế thì phải suy nghĩ cẩn thận một chút.
Lúc này xe đã chạy đến nhà khách huyện ủy.
Tiễn Diệp Trạch Đào, Quách Vĩ Toàn vào bên trong nhà khách, cũng không đi tắm rửa, ngược lại ngồi đó trầm tư.
Cẩn thận suy nghĩ lại những lời của Diệp Trạch Đào, Quách Vĩ Toàn trong lòng chợt chấn động. Đột nhiên nghĩ ra một điểm mấu chốt, lần này mình đến có thể sẽ ảnh hưởng đến chính mình.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng, nếu như đệ trình một danh sách, mở một hội nghị Thường vụ cũng không có vấn đề gì. Nhưng, Diệp Trạch Đào lại nói lời này, chẳng nhẽ nói việc này là do ý của Thi Minh Cương, thậm chí Diệp Trạch Đào cũng tham dự trong đó.
Mặc kệ là tình hình như thế nào, trong chuyện này rất có khả năng chính là Thi Minh Cương tạo ra một cái bẫy.
Nghĩ tới cạm bẫy, Quách Vĩ Toàn lại rơi vào trầm tư.
Mình tốt nhất đừng để ảnh hưởng đến tiến trình chuyện này.
Quách Vĩ Toàn suy nghĩ một hồi, rất nhanh liền gọi cho Sa Lôi, kể lại chuyện này cho Sa Lôi nghe.
Sau khi nghe xong, Sa Lôi bèn nói:
- Như vậy đi, tôi gần đây muốn đến thăm tỉnh Tây Giang, tôi đánh một cuộc điện thoại cho bí thư Ngụy, cậu đến thành phố đón tôi nhé.
Quách Vĩ Toàn liền cười, quả nhiên gừng càng già càng cay, Sa Lôi Siêuchỉ với một chiêu như vậy, đã đem hết bùn trong lòng lôi ra ngoài, bí thư Ngụy có khả năng không để cho Cát Lôi vượt mặt được.
Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng Quách Vĩ Toàn đã điều khiển ở trong này, sau khi rời khỏi khách sạn, Diệp Trạch Đào bèn về chỗ ở của mình.
Vào phòng, Diệp Trạch Đào vừa ngồi xuống không lâu chợt nghe thấy tiếng đập cửa.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Phương Minh Dũng sắc mặt rất nghiêm trọng đi đến.
Phương Minh Dũng không phải vừa ở cùng với Trần Vũ Tường sao? Tại sao lại trở về rồi?
Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút kỳ quái.
- Minh Dũng, ngồi xuống nói chuyện.
Phương Minh Dũng ngồi xuống, nghiêm túc nói:
- Chủ tịch Diệp, có hai việc xảy ra, tôi đến là để nói cho anh.

- Cậu nói đi.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy việc này có chút gì nghiêm trọng.
- Chủ tịch Diệp, đầu tiên là những đồng chí trung đội của chúng tôi nhận được mệnh lệnh phải đi rồi.
Mới đến mà đã đi rồi!
Diệp Trạch Đàogiật mình nhìn về phía Phương Minh Dũng.
Phương Minh Dũng nói:
- Cấp trên quyết định để những đồng chí trung đội của chúng tôi nhập ngũ.
Diệp Trạch Đào càng giật mình, thế này là muốn đem cả toàn bộ trung đội vào trong quân đội à.
- Là quyết định của lão Hoa sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Phương Minh Dũng khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, thủ trưởng trước khi lâm chung có yêu cầu như vậy, mọi người vào trong quân đội sẽ đảm nhiệm chức quan cấp trung.
Diệp Trạch Đào cẩn thận phân tích một chút cách làm của Hoa Uy, càng cảm nhận thêm được một chiêu lợi hại của Hoa Uy, đem đội quân thừa dịp ảnh hưởng của hắn còn lớn cho vào quân đội, chỉ cần mấy năm sau thì đội quân này sẽ trưởng thành, đến lúc đó quân đội sẽ là thiên hạ của những người này.
Lại nghĩ một trung đội mà mọi người đều vô cùng lợi hại, bọn họ trổ hết tài năng cũng không khó khăn gì, Diệp Trạch Đào biết rằng, nếu như làm tốt, những người này khả năng mình sử dụng được cũng rất khó nói.
- Đây là chuyện tốt.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn Phương Minh Dũng nói.
- Chủ tịch Diệp, lần này tôi cũng nhận được mệnh lệnh, sẽ trở về.
Hả!
Diệp Trạch Đào thật không thể ngờ được Phương Minh Dũng cũng sẽ đi, trong lòng cảm thấy không nỡ.
Phương Minh Dũng cũng không nỡ xa bèn nói:
- Đây là quân lệnh!
Gật gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Dựa vào năng lực của cậu, tôi tin tưởng rằng trong quân cậu cũng sẽ có nhiều đất dụng võ, nơi đấy mới là nơi cậu phát triển tài hoa của mình.
- Chủ tịch Diệp!

Phương Minh Dũng muốn nói gì đó với Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào bèn nói:
- Yên tâm đi, tôi cũng rất hy vọng nhìn thấy sự phát triển của cậu, đừng khiến tôi thất vọng.
Diệp Trạch Đàocũng không biết Phương Minh Dũng ở trong quân ngũ là cấp bậc gì, hắn tin tưởng rằng, Hoa Uy có thể tin tưởng phái cậu ta đến bên cạnh mình, nhất định có suy nghĩ tiêng, Phương Minh Dũng tới lúc này thể hiện bên ngoài cũng rất bình thường, chắc chắn rằng cậu ta còn có rất nhiều điểm hơn người khác.
Nói xong chuyện này, Phương Minh Dũng còn nói thêm:
- Chủ tịch Diệp, sau khi rời đi chuyện khiến tôi không an tâm nhất chính là anh, đồng đội chúng tôi âm thầm tìm ra được tài liệu của Phùng Nghiệp Triển, hắn cùng với đám lãnh đạo đen tối có quan hệ rất thân, mới đây nhất Tiêu Sơn Căn còn âm thầm phái người theo dõi chúng ta, rất có thể sẽ gây nguy hại tới anh.
Diệp Trạch Đào cũng không suy nghĩ nữa, khẽ gật đầu.
Nhìn về phía Phương Minh Dũng, Diệp Trạch Đào lại có cảm giác Hoa Uy hẳn là đã sớm có sắp đặt, phái Minh Dũng đến bên cạnh mình, có thể có tác dụng liên lạc. Ông ta chắc chắn cũng có đi lại với những người trong quân ngũ, nếu như mình có thể nâng đỡ được họ lên thì những người này rất có thể sẽ trở về bên mình. Đương nhiên nếu mình không thể đỡ lên được hoặc không đạt tiêu chuẩn thì rất có thể sẽ không đi theo mình.
Dù sao Hoa Uy chính là suy xét đến lợi ích của quốc gia!
Lần này Phương Minh Dũng cũng đi rồi, khả năng là Hoa Uy đang thử hắn, hắn càng hy vọng mình có thể dựa vào năng lực của chính mình mà thăng tiến, chứ không phải là dựa vào người khác mà thành.
Mặc dù có chút buồn bực, Diệp Trạch Đào vì được Hoa Uy coi trọng mà cảm thấy vui mừng, cũng hiểu được trong lòng Hoa Uy cũng coi trọng mình.
- Minh Dũng, yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp.
- Chủ tịch Diệp, trung đội trưởng của chúng tôi nói có một người, anh có thể nhận cậu ấy thay cho tôi.
Ồ!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Phương Minh Dũng, ngay cả trung đội trưởng của Phương Minh Dũng cũng coi trọng thì chắc không phải là người bình thường.
- Chủ tịch Diệp, trung đội trưởng nói, người này tên là Lý Duy, năng lực lúc này không kém trung đội trưởng của chúng tôi là bao, tuy nhiên phạm một sai lầm, kết quả là bị xuất ngũ, cậu ta tất cả đều bảo mật, cũng không có mấy người biết được chuyện của cậu ta, trung đội trưởng cũng lâu rồi không liên lạc với cậu ấy, không ngờ rằng lần này trung đội trưởng lại vô tình phát hiện ra cậu ấy ở Ban xe cộ của cục Dân chính thành phố Cừ Dương.
Cái gì?
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn về phía Phương Minh Dũng, Phương Minh Dũng và trung đội trưởng mỗi người một cấp bậc, phạm lỗi xuất ngũ trở về không ngờ làmtrong Ban xe cộ cũng không có ảnh hưởng gì, đây là chuyện mà Diệp Trạch Đàokhông hề nghĩ tới được.
Xem ra Lý Duy này là người có quá khứ đây!
Diệp Trạch Đào khá hứng thú với người tên là Lý Duy này.
- Chủ tịch Diệp, trung đội trưởng nói, nếu như dùng tốt Lý Duy, những kẻ xấu kia không đáng ngại.
Diệp Trạch Đàoliền gật đầu nói:
- Được, chuyện này cứ để tôi xem.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận