Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Chủ tịch thành phố Diệp, có một chiếc xe đi theo chúng ta rất lâu rồi.
Người lái xe Lý Duy bình tĩnh nói.
Khẽ gật đầu và nhìn người vừa làm thay cho Phương Minh Dũng, Lý Duy đang làm tài xế cho mình, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất hài lòng, hắn nhìn ra được Lý Duy rất để tâm đến công việc mới này, đối với mình cũng rất trung thành.
Đương nhiên còn phải thử thách một chút!
Diệp Trạch Đào biết rằng bọn Phùng Nghiệp Triển sẽ không hài lòng với câu trả lời của mình, nhất định đang âm thầm tìm kiếm sơ hở của mình, sai người của Hắc đạo đến theo dõi mình chắc cũng không khó.
- Biết được hạng người nào theo dõi không?
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua tình hình ở phía sau, đúng là không thể thấy rõ việc theo dõi.
- Chắc là người chuyên nghiệp nhưng cũng không lâu đâu!
Lý Duy cười cười nói.
Trần Vũ Tường ngồi một bên, nghe thấy cuộc đối thoại liền để đầu ra ngoài nhìn cũng không thấy bị theo dõi, trong lòng kinh sợ, Chủ tịch thành phố Diệp thật sự là lợi hại, từ phía Dân Chính Cục cũng có một cao thủ xuất hiện!
- Bạn bè của cậu đang làm chuyện này?

Trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động, cũng hiểu Lý Duy có một số bằng hữu xuất thân từ bộ đội đặc chủng, lần này chắc Lý Duy sẽ điều động đến họ.
- Bọn họ tự nguyện đến mà!
Lý Duy nói.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, thấy được Lý Duy làm việc gì cũng có suy tính trước sau, cũng không phải người xằng bậy.
Nghĩ đến chuyện bởi vì người vợ của mình mà cậu ta đã đá thương hạ thể người khác hai lần, Diệp Trạch Đào cười, chắc khuyết điểm của Lý Duy này chính là người vợ của cậu ấy đây! Làm chuyện như vậy khiến một số tên tiểu nhân kinh sợ! Lúc ấy Lý Duy không có quyền lực, chỉ biết dùng cách này để làm cảnh cáo những tên có ý với vợ cậu ấy.
Nghĩ đến Phùng Nghiệp Triển lại cả gan dám phái người theo dõi mình, ánh mắt Diệp Trạch Đào lộ ra sát khí, nhìn tài xế lái xe Lý Duy nói:
- Bạn bè của cậu là những ai? Có công việc gì?

- Trên đơn vị cũng có, trong nông thôn cũng có, cũng có những người nhàn rỗi.

- Cậu điều tra tỉ mỉ chút đi, gần đây có một số đơn vị sẽ tiến hành điều chỉnh. Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp!


Quả nhiên Phương Minh Dũng nói đúng, Chủ tịch thành phố Diệp sẽ thu xếp công việc cho mọi người!
Lý Duy khẽ gật đầu.
Diệp Trạch Đào còn nói thêm:
- Đương nhiên những vị trí này không phải ai cũng đều có khả năng làm.

- Tôi biết!
Lý Duy biết Diệp Trạch Đào cũng không thể giúp hết mọi người, nhất định phải là người trung thành và chính trực hắn mới ra tay giúp đỡ.
Đây đối với Lý Duy và những người đó là một cơ hội rất lớn.
Lý Duy cũng biết những chuyện này tuyệt đối không thể để liên luỵ đến Diệp Trạch Đào.
- Chủ tịch thành phố Diệp. Bọn họ đều là hành vi tự phát.

Lý Duy thật sự không tệ, rất nhanh đã hiểu được vấn đề then chốt.
- Lần này từ trên xuống dưới sẽ có một hành động đánh đen trừ ác với quy mô lớn!
Diệp Trạch Đào nói xong một câu như vậy liền nhắm mắt nằm nghỉ.
Lúc này thư ký Trần Vũ Tường kinh hãi, anh ta đã hiểu trong tay Lý Duy có một nhóm người, Chủ tịch thành phố Diệp có nói với Lý Duy, hắn sẽ khai đao với bọn Phùng Nghiệp Triển, điều cần nhất là bọn Lý Duy phải thu thập tài liệu, thăm dò rõ ràng mọi tình huống, đến lúc đó chỉ cần một tiếng trống liền hăng hái xoá sạch bọn Phùng Nghiệp Triển. Trần Vũ Tường rất kích động, trong chuyện này Chủ tịch thành phố Diệp cũng không có giấu diếm mình. Chứng tỏ đã tin tưởng mình chứ không phải là đang thử thách mình.
Trong suy nghĩ Lý Duy ngoại trừ những điều đó ra cậu ta còn hiểu. Trong chuyện này Chủ tịch thành phố Diệp cũng có phần đang thử thách mình, Chủ tịch thành phố Diệp muốn xem xem những người bạn của mình rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.
Bọn Phương Minh Dũng trước khi đi đã giao cho mình rất nhiều tin tình báo mà họ thu thập được. Nếu trong chuyện này thật sự mình không thể làm cho Chủ tịch thành phố Diệp hài lòng, đúng là đáng để cho đậu hủ đụng chết!
Trong lòng Lý Duy tràn đầy lòng tin.
Xe chạy đến Uỷ ban nhân dân thành phố, Diệp Trạch Đào xuống xe đi vào văn phòng, về chuyện nhằm vào Phùng Nghiệp Triển Diệp Trạch Đào hoàn toàn giao cho Lý Duy, điều bây giờ hắn cần làm là tiến hành cấu kết cùng một số người, đến lúc đó hoàn toàn xoá sạch những nhân vật nổi tiếng trong thành phố Cừ Dương này.
Vừa nghĩ tới Phùng Nghiệp Triển khống chế được hai nhà Hắc Bạch, ngay cả chuyện mình tới thành phố cũng bị bọn họ hù doạ, Diệp Trạch Đào biết không ít lãnh đạo thành phố đã bị bọn người Phùng Triển Nghiệp khống chế.
Lúc lên lầu, Diệp Trạch Đào thấy Phương Siêu Minh đang bước xuống, hai người đã mấy ngày không gặp nhau rồi.
- Chủ tịch thành phố Phương!


- Chủ tịch thành phố Diệp!

Hai người chạm mặt nhau đều mỉm cười và chào hỏi nhau.
Gần đây thông qua việc trao đổi với Trần Đại Tường, hai người đều có lợi ích trao đổi của riêng mình, cũng không còn đối chọi như lúc mới tới.
Cố Minh Trung hẳn là sắp đến rồi!
Diệp Trạch Đào vốn muốn Cố Minh Trung đến đảm nhiệm Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư, từ chỗ Trần Đại Tường xuất hiện chuyện muốn động đến Cục Lâm nghiệp, rất nhiều chuyện khi đã phát sinh thì càng có lợi đối với Diệp Trạch Đào, hôm qua lúc trao đổi với Trần Đại Tường Diệp Trạch Đào đã thay đổi chủ ý, hay là để Cố Minh Trung đến đảm nhiệm Chủ nhiệm khu công nghiệp kỹ nghệ thành phố thì tốt hơn.
Khu công nghiệp kỹ nghệ thành phố cũng không có lên cấp, giống như Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư, bởi vì không có cố gắng cho nên hiện giờ còn thua một Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư. Trong chuyện này Diệp Trạch Đào có cách nghĩ của riêng mình, khu công nghiệp này không giống với những nơi khác, có thể nói là một vương quốc độc lập, bây giờ không được không có nghĩa là về sau không được, nếu làm được tốt cũng là một nơi có thể phát triển, điều Cố Minh Trung lên chiếc ghế Chủ nhiệm, một là coi trọng năng lực của Minh Trung, còn phần nữa là cảm thấy Minh Trung có vài phần trung thành với mình.
Hiện tại trong tay Diệp Trạch Đào nhân tài rất nhiều, Diệp Trạch Đào chú trọng chính là bồi dưỡng cán bộ vừa có tài vừa trung thành với mình.
Hồi nãy chào hỏi cùng Phương Siêu Minh, Diệp Trạch Đào đã nghĩ đến sự việc này, chuyện này được nảy sinh trong chốc lát Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Phương ra ngoài có công chuyện sao?

- Đúng vậy, đến Cục y tế xem một chút.

- Tôi cũng vừa từ khu công nghiệp kỹ nghệ trở về.

- Đúng vậy, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, cũng rất khó khăn lắm đó.
Phương Siêu Minh cười nói.
Khi nói chuyện Diệp Trạch Đào chú ý đến một chi tiết, chỉ thấy Phương Siêu Minh giống như có vài động tác gãi ngứa ở bộ phận sinh dục vậy.
Trong lúc nghi ngờ nhìn Phương Siêu Minh, chỉ thấy Phương Siêu Minh cười cười nói:
- Hẹn gặp sau.

Nhìn bóng dáng Phương Siêu Minh rời đi Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, tiếp tục lên lầu.
Rất mau đã đi vào văn phòng, bỗng nhiên Diệp Trạch Đào dừng lại có chút sửng sốt.
Chuyện này làm cho Trần Vũ Tường đang đi phía sau Diệp Trạch Đào thiếu chút nữa là đập vào người của Diệp Trạch Đào.
Khi thấy Diệp Trạch Đào có chút sững sờ, Trần Vũ Tường vội hỏi:
- Chủ tịch thành phố Diệp, có chuyện gì vậy?

Nghe thấy Trần Vũ Tường đáp lời, trên mặt Diệp Trạch Đào có chút quái dị, cười rất lâu, lắc lắc đầu rồi bước vào phòng.
Ngồi trong phòng làm việc Diệp Trạch Đào trầm tư một hồi hỏi:
- Gần đây Chủ tịch thành phố Phương hay đến chỗ của Bộ trưởng Tần sao?

Câu hỏi này hơi bất ngờ.
Cũng may Trần Vũ Tường sớm có chuẩn bị nói:
- Đúng vậy, gần đây hai người hay đi chung với nhau.

- Chồng của Bộ trưởng Tần làm gì?

- Người yêu của Bộ trưởng Tần gọi là Lư Hiểu Vĩ, vốn dĩ đảm nhận chức Phó chủ tịch xã, lúc ấy Bộ trưởng Tần được điều từ xí nghiệp đến liền ở trong xã, sau đó, Bộ trưởng Tần được thăng chức làm Chủ tịch xã, chồng của cô ta cũng làm bất động sản ở đó, sau này khi Bộ trưởng Tần được thăng làm Trưởng ban Tuyên giáo Huyện uỷ, chồng của cô ta mới được làm Chủ tịch xã, hiện tại Bộ trưởng Tần là Trưởng ban Tuyên giáo Thành uỷ rồi, chồng của cô cũng được lên chứ Cục trưởng Cục Thuỷ lợi.

Dường như Trần Vũ Tường rất hiểu về chuyện trong gia đình của Tần Lệ Quyên.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu không có nói thêm gì nữa.
Cũng không biết Diệp Trạch Đào đang nghĩ chuyện gì, Trần Vũ Tường lui ra ngoài.
Thấy Trần Vũ Tường ra khỏi văn phòng Diệp Trạch Đào nhẹ nhàng gõ ngón tay vào bàn phím, cũng có chút giật mình đối với việc hoài nghi của mình, nếu đúng là như thế thì chuyện này thú vị lắm đây.
Diệp Trạch Đào nghe được tin từ phía Trần Vũ Tường, Tần Lệ Quyên này xem ra cũng không phải là một ngọn đèn cạn dầu, từ một cán bộ xã nho nhỏ rất nhanh đã lên tới chiếc ghế Trưởng ban Tuyên giáo Thành uỷ, với sự quan sát của Diệp Trạch Đào đối với Tần Lệ Quyên, thật ra năng lực của người phụ nữ này cũng rất bình thường, vì sao chỉ trong thời gian ngắn cô được lên chức nhanh như vậy, khó nói là cô đã dựa vào năng lực?
Diệp Trạch Đào không tin Tần Lệ Quyên chính là dựa vào năng lực của mình, xem ra trước kia việc cô dựa vào một lãnh đạo sắp về hưu cũng không phải là chuyện vô căn cứ, mà đích thực có chuyện như vậy. Bây giờ chỗ dựa đã không còn vững chắc, lập tức lựa chọn Phương Siêu Minh, người phụ nữ này cũng có thủ đoạn đấy.
Một phụ nữ có thủ đoạn như vậy, chắc lần này phải dựa vào Phương Siêu Minh rồi!
Lúc Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ ở đây thì Phùng Nghiệp Triển cũng đang tụ tập với đám người.

Thấy một người trẻ tuổi sắc bén Phùng Nghiệp Triển nói:
- Diệp Trạch Đào không có ở cùng với người phụ nữ Lâm Hinh Ngọc?

- Đúng vậy, mấy ngày gần đây chúng tôi đều theo dõi hắn, đến giờ vẫn chưa thấy trở về huyện, người phụ nữ tên Lâm Hinh Ngọc chúng tôi cũng có phái người theo dõi, người phụ nữ này cũng có đến thành phố một chuyến, nhưng cô không có gặp Diệp Trạch Đào.

- Chẳng lẽ là đoán sai?
Phùng Nghiệp Triển nhìn về phía Tiêu Sơn Căn, ông ta càng muốn thương lượng với Tiêu Sơn Căn.
Tiêu Sơn Căn cười cười nói:
- Có quan hệ gì hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể làm cho quan hệ này từ không thành có!

Phùng Nghiệp Triển liền cười nói:
- Nói không sai, xem ra Diệp Trạch Đào kia không thể nào hợp tác với chúng ta rồi, đối với người như vậy, điều chúng ta cần làm là xoá sổ hắn!

Cục trưởng Cao mới nhậm chức rất lo lắng nói:
- Theo chúng tôi biết bối cảnh của Diệp Trạch Đào rất thâm hậu đó, nếu chẳng may?

Phùng Nghiệp Triển phủi miệng nói:
- Đợi đến lúc hắn có đủ lực lượng để đối phó chúng ta hay là trước khi hắn chưa đủ lực lượng thì tiêu diệt hắn?

Nhìn về phía vài người Phùng Nghiệp Triển nói:
- Đúng vậy, lực lượng của Diệp Trạch Đào rất lớn, hắn lại không muốn hợp tác với chúng ta, đây chính là một bố cục sinh tử, nếu để hắn phát triển, lực lượng hùng hậu của hắn sẽ đánh cho chúng ta không tài nào soay sở. Hay là thừa dịp hắn chưa đủ lực lượng thì xử lý hắn trước? Tôi nghĩ mọi người cũng đã hiểu sự lợi hại trong vấn đề này!

Tiêu Sơn Căn âm thầm nói:
- Phùng thiếu yên tâm, lần này cho dù hắn là con rồng mạnh chúng ta cũng phải xoá sổ hắn!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận