Hồng Sắc Sĩ Đồ

Vệ Phi Hùng là thật sự để ý cậu con rể này của mình, từ sau chuyện gạo đã chín thành cơm, Vệ Hùng Phi cũng nghe được rất nhiều nhận xét về Diệp Trạch Đào, đều cho rằng Diệp Trạch Đào có tiền đồ rất rộng mở. Đối với chàng con rể không thể đem đi khoe này, Vệ Hùng Phi thấy hài long, chỉ tiếc là không có cách nào để khoe trước mặt mọi người mà thôi.
- Trạch Đào, những chuyện ở trong Tuyết Nguyên cư, tôi sẽ âm thầm hỏi thăm giúp anh, bản thân anh cũng phải cẩn thận một chút! Như vậy đi, ở Ninh Hải tôi cũng có một lực lượng âm thầm, tôi điều một vài người tới đây, những cán bộ đó của anh ấy, chỉ có thể làm được những việc quang minh, có một số việc cũng phải có người đi làm mới được!
Diệp Trạch Đào cũng thấy hơi toát mồ hôi, ông bố vợ này của mình đúng thật là muốn gây sự trong bóng tối, vội khoát tay nói:
- Cũng không phải là chuyện gì lớn, một mình con có thể lo liệu được mà!
Vệ Hùng Phi lắc đầu nói:
- Như vậy đi, tôi cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh, tôi điều một số người lại đây, chủ yếu chính là làm trợ thủ cho anh là được rồi. Anh yên tâm, chuyện này tôi còn biết, chỉ là một số người có năng lực mà thôi, cũng không phải thuộc về xã hội đen.
Diệp Trạch Đào nhìn Vệ Hùng Phi nói:
- Bảo vệ tốt Vệ Vũ Hinh là được rồi!
- A! Có phải là có người để ý tới Vũ Hinh hay không?
Vệ Hùng Phi vẫn là thật lòng quan tâm tới cô con gái này của mình, mới nghe cũng có chút nóng nảy.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bố cũng biết Phùng Nghiệp Triển của thành phố Cừ Dương chứ?
- Biết, có một lần gặp mặt ở trong Tuyết Nguyên cư đó, Bí thư Thi còn giới thiệu chúng ta với nhau.
- Ồ!
Trong lòng Diệp Trạch Đào liền suy nghĩ, qua nhiên Thi Minh Cương có quan hệ với người của Phùng gia!
- Bố, hiện tại con với Phùng Nghiệp Triển đang đối đầu nhau, ở thành phố Cừ Dương, Phùng Nghiệp Triển có thế lực thật là khổng lồ, con lo hắn phát hiện ra quan hệ của con với Vũ Hinh, sẽ bất lợi cho Vũ Hinh!
Vệ Hùng Phi gật đầu nói:
- Anh lo là đúng, con bé Vũ Hinh kia thật sự là rất đơn thuần, ta sẽ sắp xếp một chút, không để cho người khác hãm hại nó!
Vệ Hùng Phi nói một câu như vậy, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào:
- Anh là định xóa sạch toàn bộ thế lực của Phùng gia?
- Việc này là không có cách nào bỏ qua được!
- Đươc, tôi sắp xếp một chút, đổi một người dến Cừ Dương, để cho Vũ Hinh trở về Ninh Hải một thời gian là được!
Diệp Trạch Đào nghe vậy, cũng đồng ý, nói:
- Vâng, đứa bé cũng không thể rời mẹ được, Vũ Hinh cũng nên về thăm con.

Vệ Hùng Phi nói:
- Nói thật, tôi thật sự là rất lo lắng cho anh, lực lượng của Phùng gia tôi cũng biết không ít, một số bạn của Thi Minh Cương đã nói với tôi chuyện này, anh cũng không thể xem thường được!
Diệp Trạch Đào cũng biết Vệ Hùng Phi quan tâm mình, để cho ông yên tâm, đã nói:
- Người vừa rồi là Lý Duy, là lái xe của con, anh ta trước kia làm ở Cục Cảnh vệ Trung ương!
A!
Ánh mắt Vệ Hùng Phi sáng lên nói:
- Tôi đã nói là tên tiểu tử này gây cho tôi có cảm giác sợ hãi mà, quả nhiên là lai lịch không hề nhỏ. Có một người như thế bảo vệ anh, tôi cũng yên tâm rất nhiều.
- Nhanh chóng để Vũ Hinh trở về đi, đừng nói chuyện ở thành phố, để cô ấy đỡ lo lắng.
- Anh yên tâm, việc này đã có tôi lo.
Sau khi hai người nói chuyện một hồi, Diệp Trạch Đào đi ra liền bấm điện thoại cho Phương Khởi Hùng.
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào liền đi tới một phòng trà.
Phòng trà này nhìn qua cũng có vẻ rất yên tĩnh, lúc Diệp Trạch Đào tới, một cô gái dẫn họ vào một gian phòng ở trung gian.
Lúc đi vào đã thấy Phương Khởi Hùng ngồi chờ sẵn ở đó.
- Cậu Phương hả!
Diệp Trạch Đào bước lên bắt tay Phương Khởi Hùng.
Có thể nhận ra, tâm trạng của Phương Khởi Hùng đang rất tốt.
Thấy Phương Khởi Hùng đang nhìn Lý Duy, Diệp Trạch Đào nói:
- Lý Duy, từng làm ở Cục Cảnh vệ Trung ương, bây giờ là lái xe của tôi.
Ánh mắt Phương Khởi Hùng sáng lên, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, liền biết rằng Lý Duy này là người mà Diệp Trạch Đào tuyệt đối tin tưởng, liền tiến lên bắt tay Lý Duy, nói:
- Tôi là Phương Khởi Hùng, là người nghe theo Chủ tịch Diệp!
Câu nói này của hắn cũng đơn giản, nhưng cũng đủ thể hiện rằng mình chính là thủ hạ của Diệp Trạch Đào.
Lý Duy nhìn thoáng qua Phương Khởi Hùng, thấy từ trên con người bình thường này lại lộ ra dáng vẻ của một người lính.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Lý Duy, ngồi xuống nói chuyện đi, đêu là người một nhà cả, cậu Phương bây giờ là Phó giám đốc sở công an, hai người về sau hãy giao lưu với nhau nhiều hơn.

Lúc này Lý Duy mới gật đầu ngồi xuống.
Tuy nhiên, nếu chú ý, vấn thấy ánh mắt Lý Duy đảo nhìn một hồi vào những điểm mấu chốt trong phòng.
Phương Khởi Hùng vốn dĩ là người có kinh nghiệm về mặt này, thấy ánh mắt Lý Duy nhìn chăm chú vào mấy chỗ quan trọng cần phải chú ý khi kiểm tra.
Thấy dáng vẻ như vậy của Lý Duy, Phương Khởi Hùng cảm thấy vui vẻ, bên cạnh Diệp Trạch Đào có mặt một cao thủ như vậy, mình mới có thể yên tâm.
Lúc này Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Khởi Hùng nói:
- Có biết một nơi gọi là Tuyết Nguyên cư không?
Gật gật đầu, Phương Khởi Hùng nói:
- Gần đây chúng tôi cũng để ý tới chỗ này, tôi cũng đã phái người âm thầm trà trộn vào bên trong, đây chính là một chỗ quyền quý tụ tập mà!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi nghi ngờ địa phương này rất có thể là địa điểm mấu chốt của Phùng Sang Dương!
Phương Khởi Hùng nói:
- Chủ tịch Diệp yên tâm, tôi đều sắp xếp hết rồi.
Việc này Diệp Trạch Đào cũng hỏi một chút mà thôi, lần này lên thành phố, mấu chốt vẫn là muốn thương lượng vấn đề của của thành phố Cừ Dương, nếu không giải quyết được, rất nhiều chuyện cũng sẽ rất khó xử lý.
- Phó giám đốc Công an tỉnh Đào Hổ, cục trưởng mới nhậm chức Cao Chiếu Sâm đều là người của phe họ Phùng.
Diệp Trạch Đào đã nói một câu như vậy.
- Đào Hổ bây giờ là Phó giám đốc sở, tuy nhiên, theo như tôi hiểu, hắn ta là người của Bí thư thành úy thành phố Hương Hà.
Những chuyện mà Phương Khởi Hùng tìm hiểu được cũng là không ít.
Trong đầu Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ, Phùng Sang Dương mặc dù đã chuyển đi, thế lực của hắn ta ở tỉnh Tây Giang vẫn rất lớn, tên Tần Tây Tùng này rất có thể là người của phe họ Phùng. Cho dù có không phải là phe họ Phùng, thì cũng có những lien quan mật thiết về ích lợi với Phùng gia. Một ý nghĩ bất chợt nảy lên, Hương Hà là thành phố phát triển, bí thư Thành úy này đối với Ngụy Càn Sơn mà nói chính là một vị trí mấu chốt, hắn ta không thể không coi trọng vị trí đó. Lại nghĩ tới chuyện Thi Minh Cương đã ở bên trong Tuyết Nguyên cư kia, Diệp Trạch Đào đã nối những chuỗi mắt xích này lại, không thể không liên quan tới nhau.
Một chuỗi này, Diệp Trạch Đào nghĩ mà thấy thầm giật mình, nếu thật là như vậy, thế thì sau lưng rất có thể còn có Ngụy Càn Sơn.
Khó trách tỉnh Tây Giang này khó nhai như vậy!
Lại là càng lúc càng khó hơn!
Phương Khởi Hùng nói:
- Chủ tịch Diệp, việc này rất phức tạp!

Diệp Trạch Đào ném một điếu thuốc cho Phương Khởi Hùng, một điếu cho Lý Duy, ngồi đó nghiêm túc suy nghĩ. Một lúc sau, Diệp Trạch Đào mới lên tiếng:
- Bất kể thế nào, thành phố Cừ Dương cũng là diểm đột phá!
Phương Khởi Hùng gật đầu nói:
- Chúng ta đã nắm trong tay không ít chứng cứ, chỉ cần chuyện của Tiết Tĩnh Hiên được đưa ra ngoài, mở rộng ra, sau đó mới truy xét xuống, thế nào cũng có người phái gánh trách nhiệm.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, mình đã dùng tới cả thủ đoạn này, thử xem có được chút hiệu quả nào không!
- Ở chỗ cậu bây giờ tình hình thế nào?
Phương Khởi Hùng nói:
- Giám đốc sở là người phe Ngụy, bên trong rất phức tạp, tuy nhiên, tôi đã cơ bản ổn định được rồi.
Câu nói này vô cùng tự tin!
Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, Phương Khởi Hùng này dung rất được, quả nhiên là một trợ thủ tốt.
Khi Diệp Trạch Đào nhìn Phương Khởi Hùng, nghĩ tới những biện pháp xử lý hay mà mình đã chuẩn bị , nói:
- Giám đốc sở của các cậu cũng cần phải chú ý!
Phương Khởi Hùng cũng là một người biết chuyện, Diệp Trạch Đào chuyển mình tới tỉnh Tây Giang, quyết không thể nào chỉ để mình làm một Phó giám đốc sở, câu nói này là có hàm ý khác, là muốn mình tìm những tài liệu của giám đốc sở, là muốn ra tay với giám đốc sở mà!
- Chủ tịch Diệp, chuyện này tôi đã có những thứ chuẩn bị từ trước, lúc nào cũng có thể mang ra dùng!
Trên mặt Diệp Trạch Đào liền lộ ra vẻ tươi cười, nói chuyện với những người như Phương Khởi Hùng này đúng là không mất công sức!
Lúc đang trò chuyện, Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Thi Minh Cương.
Điện thoại vừa thông, Thi Minh Cương đã lớn tiếng nói:
- Trạch Đào, cậu ở đâu thế? Nghe nói cậu cả cơm cũng chưa ăn đã đi ra ngoài?
Thi Minh Cương cũng thật là “quan tâm” tới mình đây!
- Bí thư Thi, tôi đi gặp một thương nhân, kết quả bị tắc đường, vẫn đang bị kẹt, thôi, tôi ở bên ngoài xoay xở một lúc là được.
Diệp Trạch Đào đành phải nói như vậy.
- Ha ha, nhưng Chủ nhiệm Phục đã nói, bất kể như thế nào cũng phải chờ cậu trở về mời cô ta nhảy một bản, cậu mau chóng về di, buổi tối phải tham gia đấy!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Được, tôi sẽ nhanh chóng trở về.
Phương Khởi Hùng thấy Diệp Trạch Đào gọi điện thoại xong, giật mình nói:
- Anh còn chưa ăn cơm? Thế này đi, tôi bảo người đi nói đầu bếp làm mấy món ăn, ăn ở đây luôn đi.
Diệp Trạch Đào gật đầu, nói:
- Được.

Thi Minh Cương chỉ là muốn kéo mình về mà thôi, nên Diệp Trạch Đào cũng chẳng vội về.
Sau khi ăn cơm xong Diệp Trạch Đào mởi trở lại phòng làm việc, không ngờ tất cả mọi người đều đang chờ ở đây, Phục Ba liền cười nói:
- Chủ tịch Diệp, chúng em đúng là chờ anh thật lâu.
Diệp Trạch Đào liền thấy Thi Minh Cương nhìn biển số xe của mình.
Lúc thấy Thi Minh Cương như vậy, Diệp Trạch Đào mới phát hiện, biển số xe đã thay về như cũ, cũng không biết là Lý Duy đã làm từ bao giờ, nếu không phải thấy Thi Minh Cương nhìn, Diệp Trạch Đào chút nữa cũng quên mất việc này.
- Ha ha, Trạch Đào buổi tối chắc là không có chuyện gì chứ.
Thi Minh Cương hỏi.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không có.
Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- Tôi thật không ngờ Bí thư Thi cũng thích những hoạt động giải trí cơ.
Thi Minh Cương liền cười ha ha nói:
- Anh Trần nói cái gì thế, tôi tuy rằng không thể so với những người trẻ tuổi như Diệp Trạch Đào, nhưng tâm hồn vẫn còn trẻ lắm!
- Bí thư Thi đúng là “long tinh hổ mãnh”, lúc trẻ chắc phải “độc” lắm đấy.
Phục Ba cười nói.
Mọi người cười to một trận.
- Tiếu Phục, hôm nay chuẩn bị tới chỗ nào chơi?
Thi Minh Cương cười nhìn về phía Phục Ba.
- Mọi người không biết, ở thành phố có một chỗ gọi là “Tuyết Nguyên cư”, không phải hội viên là không vào được, tôi khó khăn lắm mới có được tư cách làm hội viên, hôm nay đưa mọi người đến mở mang kiến thức một chút.
- Tuyết Nguyên cư?
Diệp Trạch Đào chính là sửng sốt.
Trần Đại Tường rõ ràng không biết chỗ này, hỏi:
- Là chỗ như thế nào?
Thi Minh Cương mỉm cười nói:
- Chỗ đó tôi biết, là một chỗ rất được, tiểu Phục được lắm, mọi người chúng ta đều nghe theo em.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận