Hồng Sắc Sĩ Đồ

Đúng lúc tại thành phố Cừ Dương đang rối loạn hết cả lên vì chuyện của Phương Siêu Minh, thì trên mạng lại có thêm những tin đồn.
- Chủ tịch Diệp, mời anh xem những nội dung trên mạng này.
Vừa từ phòng của Thi Minh Cương quay về , Trần Vũ Tường liền chỉ cho Diệp Trạch Đào thấy trang web đã mở sẵn từ lâu, nói với Diệp Trạch Đào
Lúc Diệp Trạch Đào ngồi xuống nhìn vào màn hình máy vi tính, trong lòng thầm khen, Phương Khởi Hùng thật nhanh tay!
Quả nhiên, trên đó là một tờ văn bản có liên quan đến tổ công tác của Ban tuyên giáo cấp trên sau khi đến làm việc tại huyện Lục Thương.
Có tiêu đề rất nổi bật: làm việc hay chơi gái?
Vừa nhìn thấy tiêu đề này, Diệp Trạch Đào đã cười thầm, con người bây giờ lợi hại thật, chỉ vẻn vẹn mấy chữ tiêu đề này đã làm cho người ta tiêu đời rồi!
Trần Vũ Tường nói;
- Bây giờ trên tất cả các trang mạng chính đều lan tràn bài viết này rồi!
Diệp Trạch Đào bưng tách trà uống một ngụm, lẳng lặng nghiền ngẫm lại.
Mặc dù Trần Vũ Tường vẫn còn có chút nghi hoặc nhưng cũng ý tứ đi ra ngoài.
Bây giờ huyện Lục Thương thật sự đang rất náo nhiệt, từng việc từng việc cứ lần lượt diễn ra, cũng không thể biết được sự việc này rồi sẽ đi tới đâu nữa!
Từ tối đến sáng đều có chuyện, để xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trần Vũ Tường coi như là sát cánh bên cạnh Diệp Trạch Đào nên cũng cảm thấy việc này rối ren quá, không thể nào mà thu xếp yên ổn được nữa rồi.
Mặc dù vẫn suy đoán việc này có liên quan tới Diệp Trạch Đào , thế nhưng chuyện xảy ra lại hết sức tự nhiên, chủ yếu là diễn biến tiếp theo của nó, phải chăng Chủ tịch thành phố Diệp đã thêm dầu vào lửa?
Trần Vũ Tường lại có chút không tin lắm.
Diệp Trạch Đào lúc đó đang xem đi xem lại kỹ càng bài viết đó, đã cài hết nội dung của những tài liệu mà bọn Lý Duy lấy được, thật đúng là văn hay chữ tốt.
Mặc dù bài viết đó không nhắc đến tên ai, nhưng cũng đã chỉ ra được rằng đó là những người thuộc tổ công tác cấp trên, không ngờ lại đến trú ngụ tại địa bàn của bọn xã hội đen và kết giao bằng hữu với nhau, lại còn ngang nhiên kêu bọn xã hội đen đó gọi gái cho nữa.
Nếu như chỉ là một bài viết thì cũng chẳng có gì là to tát cả, mấu chốt chính là các hình ảnh minh họa cho bài viết đó, vẻ mặt của những người đó đều có thể nhận ra được hết.
Loại bài như thế này cũng chỉ tồn tại được trong khoảng thôi gian ngắn mà thôi, rất nhanh sẽ bị trang web gỡ đi, nhưng mà như vậy cũng đã đủ lắm rồi!
Đốt một điếu thuốc hút, Diệp Trạch Đào biết rằng lần này Lý Đồ Trí thảm thật rồi, sau khi xảy ra chuyện như thế này, anh ta còn có thể làm được trò gì ở huyện Lục Thương này nữa chứ?
Ở bên này vào lúc Diệp Trạch Đào vừa hút hết một điếu thuốc thì có điện thoại của Thi Minh Cương gọi tới.
- Diệp Trạch Đào, cậu qua đây một chút!

Cảm giác được Thi Minh Cương đang nổi giận, khi xưng hô cũng gọi thẳng tên người ta ra rồi.
Diệp Trạch Đào đến phòng của Thi Minh Cương thì cũng gặp Tôn Lôi đã đến, còn có cả Vi Chính Lợi và Doãn Tiểu Hoa nữa.
- Diệp Trạch Đào, rốt cuộc trên mạng đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Trạch Đào nói:
- Cái gì trên mạng, tôi vừa mới về đến phòng làm việc, giải quyết một số công việc thì nhận điện thoại tới đây ngay.
Thi Minh Cương nhìn nét mặt của Diệp Trạch Đào một lúc lâu, hừ một tiếng rồi nói:
- Tổ công tác tuyên giáo cấp trên đến đây, là một việc to thế nào, huyện các anh thật là hay, lại bôi nhọ chuyện này hả!
Diệp Trạch Đào bèn nhìn Tôn Lôi nói:
- Chủ tịch huyện Tôn, trong cuộc họp tôi đã nói rồi cơ mà, công việc của huyện anh cũng nên chịu trách nhiệm nhiều một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?
Tôn Lôi đành phải nói:
- Hôm nay đột nhiên trên mạng lại xuất hiện một bài báo, nội dung chủ yếu là đả kích chuyện tổ công tác tuyên truyền cấp trên khi đến đây đã chơi gái!
Diệp Trạch Đào bèn nhíu mày nói:
- Chủ tịch huyện Tôn, việc bảo vệ an ninh đã làm thế nào vậy?
Liếc mắt nhìn thấy Lưu Định Khải vừa mới bước vào, Diệp Trạch Đào bèn quay sang hỏi:
- Định Khải, việc tổ công tác tuyên truyền cấp trên tới đây, các anh đã triển khai công tác bảo đảm an ninh như thế nào?
Lưu Định Khải liếc nhìn Tôn Lôi rồi nói:
- Chủ tịch huyện Tôn sắp xếp cho họ ở khách sạn của công ty Bách Độ, Chủ tịch huyện Tôn nói rồi, giao họ cho Tiêu Sơn Căn hoàn toàn yên tâm, Cục trưởng Lý cũng nói không cần chúng tôi để ý đến chuyện của bọn họ, nên chúng tôi đành giải tán thôi.
Việc này!
Tôn Lôi mới nhớ ra việc này, lúc đó anh ta và Lý Đồ Trí có nói những lời này!
Trong khi nói thì thấy Lý Đồ Trí mắt nhắm mắt mở đi tới, trầm giọng nói:
- Làm cái gì thế, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Xem chừng anh ta đã uống nhiều rượu, mắt vẫn còn đỏ ngầu, mọi người không biết phải nói thế nào với anh ta cả!
Cho đến lúc này rồi mà Lý Đồ Trí vẫn chưa hề biết tí gì.
- Bí thư Thi, cái huyện Lục Thương này loạn rồi, rốt cuộc là có chuyện gì chứ, phòng của Tiểu Tô sao lại bị niêm phong rồi, Tiểu Tô đâu rồi?
Lý Đồ Trí được thuộc hạ đánh thức dậy, bọn họ cũng không hề biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói với anh ta là phòng của Tô Đoan Hương xảy ra án mạng nên bị niêm phong rồi, không thấy Tô Đoan Hương đâu cả, điện thoại cô ta cũng không bắt máy, lúc đó mới làm cho Lý Đồ Trí tức giận bừng bừng chạy tới đây.
Lúc nhìn sang Diệp Trạch Đào, Lý Đồ Trí càng mất hứng, đang định nói xấu Diệp Trạch Đào trước mặt Thi Minh Cương , hừ một tiếng nói:
- Bí thư Thi, huyện Lục Thương các anh làm việc thật là hay, chỉ vì không muốn thêm phiền hà cho Ủy ban huyện các anh nên chúng tôi đã chủ động chuyển ra ngoài ở, anh xem xem, giám đốc Tiêu Sơn Căn vừa mới sắp xếp chỗ nghỉ thì đã xảy ra án mạng rồi, an ninh như thế này thì làm sao những người nơi khác đến họ yên tâm cho được, ngay cả một công ty ưu việt như Bách Độ mà cũng xuất hiện hung thủ giết người, thì những công ty khác thế nào, cũng có thể nghĩ ra được rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Là do chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, kính mong Cục trưởng Lý lượng thứ!
- Tại sao không tìm thấy Giám đốc Tiêu và Tiểu Tô đâu cả?
Lý Đồ Trí lại hỏi một câu nữa.
Lưu Định Khải nói:
- Hai người đó đang được phối hợp điều tra.
Hừ một tiếng, Lý Đồ Trí trầm giọng nói:
- Tiểu Tô là người của tổ công tác chúng tôi, cô ta thì có chuyện gì cơ chứ? Tôi thấy Giám đốc Tiêu cũng là người rất tốt mà, anh ta thì có chuyện gì, tôi lại thấy trong công việc của các anh có vấn đề đấy, không phân biệt được chủ yếu và thứ yếu, cần bắt thì bắt kẻ giết người chứ, tại sao lại bắt người vô can thế hả?
Đến đây thì Thi Minh Cương không thể nghe tiếp được nữa rồi, nghĩ thầm người anh em, anh uống rượu say còn chưa tỉnh thì cũng không được nói năng vô nguyên tắc như vậy chứ!
Doãn Tiểu Hoa lúc này mới nói:
- Cục trưởng Lý, việc này đúng là có liên quan tới hai người đó đấy.
Liền kể sơ qua về sự việc cho Lý Đồ Trí nghe.
Lúc đầu Lý Đồ Trí chỉ lơ đễnh nghe mà thôi, nghe rồi mặt liền biến sắc, cơn say trong phút chốc biến mất, trợn to mắt nhìn Doãn Tiểu Hoa , rồi chuyển ngược nhìn sang Thi Minh Cương .
Lý Đồ Trí lúc này mới nhớ lại chính miệng mình đã nói ra những lời vô nguyên tắc khi nãy, vốn dĩ muốn lên mặt với Diệp Trạch Đào một chút, hoàn toàn không thể ngờ rằng chính tự mình lại bị mắc hỡm như vậy.

Cũng chính vào lúc này, điện thoại của Lý Đồ Trí đột nhiên kêu toáng lên.
Vừa cầm điện thoại lên mở đã nghe thấy những lời chửi rủa.

Mọi người ngoài nghe thấy Lý Đồ Trí lúc đầu xưng hô “Bộ trưởng” ra thì chỉ thấy sắc mặt anh ta biến đổi kinh hãi, mồ hôi vã ra như tắm.
Hẳn là do bài báo lan truyền trên mạng nên Bộ trưởng đã gọi điện tới xạc cho một trận rồi!
Nghe xong điện thoại, Lý Đồ Trí cứ đứng đó ngẩn người ra như mất hồn.
Đột nhiên, mọi người thấy thân hình Lý Đồ Trí thoáng một cái đổ ụp xuống.
Cũng may mà người đứng bên cạnh cũng nhanh tay đỡ được không thì đã ngã xuống đất rồi.
Mọi người đều bấn loạn lên cùng xúm vào dìu anh ta ngồi xuống.
Sau khi lấy lại được hơi thở, Lý Đồ Trí uể oải nói với Thi Minh Cương :
- Bí thư Thi, trên bộ còn một số chuyện nữa, tổ công tác chúng tôi trở về ngay đây, thời gian này đã làm phiền các anh nhiều quá!
Phải đi về rồi!
Nghe thấy câu này, mọi người đều nén tiếng thở dài, cái tổ công tác này giờ đây giống như rắn mất đầu vậy!
Lúc này, điện thoại của Thi Minh Cương cũng đổ chuông.
Thi Minh Cương nghe điện thoại nói một câu:
- Bí thư Ngụy, tôi Minh Cương đây.
Vừa mới nghe thấy anh ta nói câu này, mọi người thấy cũng giống như Lý Đồ Trí khi nãy, đứng đó và nghe điện thoại.
Tuy nhiên, Thi Minh Cương nhìn một lượt những người ở đó rồi vừa nghe điện thoại vừa bước ra ngoài.
Không ai dám đi theo cả, biết rằng cuộc điện thoại này cũng chẳng thoải mái gì, dám chắc rằng Thi Minh Cương cũng bị xạc một trận thôi.
Lúc này ở bên trong phòng, Lưu Định Khải nói:
- Lần này Tiêu Sơn Căn phạm tội khá nặng, là anh ta đâm Phó chủ tịch thành phố Phương bị thương rồi, chúng tôi cũng đã khống chế mấy người phụ trách khách sạn đó, Cục trưởng Lý, chắc là anh không biết trong tổ công tác của các anh có hai đồng chí bị tung lên mạng, chắc là phải ở lại đây để phối hợp điều tra rồi!
Doãn Tiểu Hoa cũng gật đầu nói:
- Lưu Định Khải nói không sai, việc này đã kinh động tới tỉnh rồi.
Lý Đồ Trí vô cùng buồn rầu, đem năm người tới, thêm Tô Đoan Hương không biết bây giờ ra sao, trong chốc lát mà phải ở lại 3 người, cái huyện Lục Thương này thật là một nơi nguy hiểm mà.
Thực ra, lúc nãy sau khi bị Bộ trưởng mắng anh ta cũng hiểu ra được một số chuyện, sẽ không còn dám trêu trọc Diệp Trạch Đào nữa, lúc này thái độ cũng ôn hòa hơn nhiều, nói:

- Xin các đồng chí huyện Lục Thương hãy yên tâm, người của chúng tôi sẽ hợp tác điều tra.

Lúc này Thi Minh Cương bước vào với nét mặt sầm sì, nói với Doãn Tiểu Hoa :
- Một tổ công tác do bí thư Hướng dẫn đầu đang trên đường tới đây!
Bí thư Hướng ư?
Mọi người vừa nghe đã hiểu, lần này thì Bí thư Hướng Ân Bình - Ủy viên chính trị pháp luật tỉnh đến thật rồi.
Làm sao lại kinh động tới cả Bí thư Hướng rồi nhỉ?
Diệp Trạch Đào lại suy nghĩ lại toàn bộ sự việc, lần này khá nhiều người bị liên lụy đây, người thứ nhất là Phương Quốc Quân, người thứ hai là Phùng Sang Dương, còn có Vi Hoành Thạch nữa, mấy Sếp lớn này đều bị liên lụy rồi, tin chắc rằng mấy ông cốp trên tỉnh cũng một phen đau đầu đây!

Thi Minh Cương nhìn một lượt, anh ta không hề biết Tô Đoan Hương và Vi Hoành Thạch bây giờ có mối quan hệ như thế nào, chỉ có thể đoán rằng việc này có Phương Quốc Quân, Phùng Sang Dương và người đứng sau lưng Diệp Trạch Đào nữa dính vào, còn có thêm Tôn gia nữa, đã thành chuyện lớn rồi, càng ngày càng lớn, có phải là đã ảnh hưởng đến lợi ích to lớn của toàn thể tỉnh Tây Giang hay không?

Giấy sao bọc được lửa, càng muốn che đậy, thì càng không che nổi!
Thi Minh Cương cảm giác không còn tí sức lực nào cả.
Lúc này Lý Đồ Trí đứng bật dậy, nhìn mặt Diệp Trạch Đào một lúc, nét mặt phức tạp đi đến bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Đã quấy rầy rồi, hôm nay chúng tôi quay về thôi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Cục trưởng Lý, tiếp đón đã không chu đáo, những chi phí đó hãy cứ để Huyện chúng tôi thanh toán cho nhé!
Lý Đồ Trí khổ sở trong lòng, Tiêu Sơn Căn đã nhận trả chi phí đó, không ngờ rằng anh ta đã xảy ra chuyện, cái khoản này không biết lấy đâu ra, bây giờ Diệp Trạch Đào nói để cho Huyện chi trả, lẽ nào lời mình nói ra rồi lại phủ nhận sao? Vẻ cứng cỏi, Lý Đồ Trí nói:
- Làm sao mà dám để cho Huyện chi trả được, chúng tôi về rồi sẽ cho người mang tới trả.

- Cục trưởng Lý, lần này các anh tới huyện Lục Thương công tác, đúng là đã giải quyết cho chúng tôi một khoản lớn rồi, tôi thay mặt toàn Huyện cảm ơn các anh!
Chẳng có ai nói xen vào, nghe hai người đối đáp mà trong lòng mọi người xuất hiện những cảm nghĩ thú vị khác nhau…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận