Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Trạch Đào, khó mới có dịp trở về nên hôm nay ở lại đi, tôi và cha nuôi cậu hôm nay phải chạy tới bến cảng rồi.
Dùng cơm xong, Triệu Hương Lăng nhìn Diệp Trạch Đào và Tô Thiến Ảnh vừa cười tủm tỉm vừa nói một câu.
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói
- Cứ như vậy đi!
Vừa nói dứt lời thì thư ký của Hô Diên Ngạo Bác đã đi đến.
Nhìn thấy hai người cố ý tạo không gian riêng thì Diệp Trạch Đào cũng đỏ cả mặt.
Sau khi tiễn hai người đi, không gian phòng bỗng trở nên căng thẳng bởi vì cơ hội để hai người được ở với nhau như này là rất hiếm có. Đặc biệt là Tô Thiến Ảnh, cô hoàn toàn không biết nên làm như thế nào. Mặc dù là một minh tinh với diễn xuất rất tốt nhưng cô dù sao cũng chỉ là một cô gái nên khi đối mặt với Diệp Trạch Đào – người đàn ông của mình thì tay chân cô cũng luống cuống không biết phải làm sao.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Thiến Ảnh, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng rạo rực hẳn lên.
Nói thật là Diệp Trạch Đào từ trước đến nay chưa từng chính thức hẹn hò yêu đương với ai và chính anh cũng thấy có chút tiếc nuối.
Mặc dù anh với Vệ Vũ Hinh kia có quan hệ gần giống vậy, nhưng đó không phải là tình cảm yêu đương thuần túy.
Đứng trước mặt là một cô gái mà anh có thể làm gì cũng được thì anh lại có chút do dự.
Thử một chút?
Sau khi có suy nghĩ như vậy thì Diệp Trạch Đào lại không muốn nhanh chóng lên giường làm chuyện đó nữa, chợt nghĩ ở thành phố cũng không có người quen, anh nói
- Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo?
Tô Thiến Ảnh chợt có chút chần chừ vì ở thành phố Diệp Trạch Đào không có người quen nhưng với một minh tinh như cô thì đâu đâu cũng có người nhận ra cô.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, cô nghĩ: “Con người này cũng không phải người háo sắc”. Tuy sớm biết có ngày này nhưng cô cũng cảm thấy có chút tiếc nuối vì cả cuộc đời mình cứ thế giao cho người đàn ông này sao?
Diệp Trạch Đào chỉ muốn đi dạo nên Tô Thiến Ảnh cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Nhìn thấy Tô Thiến Ảnh chần chừ thì Diệp Trạch Đào cũng nghĩ ra một điều, là đối diện với mình là một cô gái cũng không đơn giản, nổi tiếng khắp cả nước, cô được hiệu xưng là thần tượng của tuổi thanh xuân.
Hay là thôi!
Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng.
Khi đã thành người nổi tiếng là như thế, nhiều khi thấy bất đắc dĩ và mất đi tự do.
Tô Thiến Ảnh từ trước đến nay luôn mong Diệp Trạch Đào có thiện cảm với mình, hiếm khi Diệp Trạch Đào rủ mình đi dạo, sao có thể không chiều theo ý của Diệp Trạch Đào, nên nói

- Hay là hóa trang một chút rồi hãy đi
Vốn muốn tìm một chút cảm giác, mắt của Diệp Trạch Đào sáng lên, cảm giác như lâu lắm rồi tâm trạng mới được thỏa mái thế, vui mừng và nói:
- Em biết hóa trang điểm ư?
Tô Thiến Ảnh cười nói:
- Cũng đã từng học qua một chút, chúng em thường xuyên phải ra ngoài nên làm sao lại không biết hóa trang chứ?
Đập tay vào đùi, Diệp Trạch Đào vui mừng nói:
- Thế vậy đi xem cảnh đêm ở thành phố thôi, chúng ta tự hóa trang nhé.
Tô Thiến Ảnh cũng là tâm tính thiếu nữ nên nhìn thấy Diệp Trạch Đào vui như vậy cô cũng thấy vui, vội vàng gật đầu.
Nhìn thấy nụ cười của Tô Thiến Ảnh thì tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng vui hơn, vội nói:
- Vậy cứ như thế đi.
Diệp Trạch Đào cũng đã có kinh nghiệm hóa trangnên trên người lúc nào cũng mang theo đồ hóa trang mà Phương Minh Dũng chuẩn bị cho.
Hai người trong lòng rất vui nên hóa trang một lúc đã xong.
Khi nhìn thấy Tô Thiến Ảnh sau khi hóa trang thì Diệp Trạch Đào có chút thất thần, vì cô hóa trang cũng rất đẹp, chỉ là trông cô rất khác, nhìn qua thì không hề giống dáng vẻ lúc trước đó.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Trạch Đào, trong lòng Tô Thiến Ảnh cảm thấy rất ngọt ngào. Hiệu quả là như này đây.
- Em hóa trang như này thật quá đẹp.
Diệp Trạch Đào nhẹ giọng nói.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào hóa trang thành một anh nông dân Tô Thiến Ảnh thấy vui vì nhìn bộ dạng anh ấy giống như một thanh niên từ nông thôn lên, và càng giống một người lên kinh thành làm thuê. Khi hai người đứng cạnh nhau thì nhìn kiểu gì cũng không thấy xứng đôi chút nào.
Vừa rồi chỉ nghĩ hóa trang sao cho thể hiện được mặt tốt nhất của mình nhưng không ngờ Diệp Trạch Đào lại hóa trang thành như vậy.
Hai người nhìn nhau một lúc, Diệp Trạch Đào mới thở dài nói
- Bộ dạng tôi thế này cùng cô ra ngoài mới không bị người ta đánh chứ.
Tô Thiến Ảnh lại cảm thấy vui vui, muốn cười nhưng lại không cười và 2 má lại đỏ lên.

Thực sự là không hề xứng đôi, vì hai người đi với nhau thì một người giống một con thiên nga trắng cao cao tại thượng, còn người kia như một con cóc muốn được ăn thịt thiên nga.
- Hay là em đi hóa trang lại.
Tô Thiến Ảnh luôn nghĩ là phải trang điểm cho hợp với Diệp Trạch Đào.
- Thôi cứ để vậy đi.
Diệp Trạch Đào nghĩ bản thân cũng muốn thử cảm giác này một lần.
Mái tóc ngắn màu tím nhẹ bay, đôi vòng tai đặc biệt, chiếc áo liền quần ngắn màu xám nhạt kết hợp với một đôi tất dài, chân mang đôi giày mùa đông rất đẹp, bên ngoài khoác một chiếc áo lông ngắn. Một Tô Thiến Ảnh như vậy đứng trước mặt Diệp Trạch Đào thật là hoạt bát động lòng người.
Rất xinh đẹp!
Diệp Trạch Đào không thể dùng lời nào để diễn tả.
- Anh Diệp, đi thôi?
Khi nhìn thấy Tô Thiến Ảnh đeo lên mình một chiếc bóp nhỏ thì Diệp Trạch Đào không có cách nào có thể lấy một thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung như này với một thiếu nữ rất có tâm cơ trong tưởng tượng của mình liên kết với nhau.
Nhưng cũng chỉ là ra ngoài đi dạo mà thôi, Diệp Trạch Đào cười và khoác chiếc áo ngoài lên người.
Do phải thường xuyên từ huyện Lục Thương xuống nông thôn nên thứ mà Diệp Trạch Đào thích nhất đó là loại áo bông của quân đội. Loại áo này khi mặc lên người sẽ thấy rất ấm nên lần này đến thành phô thì anh cũng mang theo chiếc áo này.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào mặc lên mình chiếc áo đã lỗi mốt và trông rất “quê” thì Tô Thiến Ảnh trước tiên là ngạc nhiên, sau lại thấy vui vui vì người đàn ông này thật khác người.
Lên chiếc xe Chevrolet của Tô Thiến Ảnh, hai người rất nhanh đã rời khỏi khu chung cư cao cấp, nơi có độ bảo mật cực tốt của Hô Diên Ngạo Bác.
Khi xe đến một nơi náo nhiệt thì Diệp Trạch Đào nói:
- Tìm nơi đỗ xe rồi chúng ta đi dạo xung quanh nhé.
Đương nhiên là Tô Thiến Ảnh sẽ không phản đối vì đối với cô đây sẽ là cơ hội tốt để giao lưu tình cảm.
- Anh Diệp, đi dạo ở Tú Thủy nhé.
Diệp Trạch Đào nói
- Nghe nói nơi ấy giờ chỉ thu hút khách ngoại quốc thôi chứ người trong nước không ai đi đâu hả?

- Em rất thích nhìn thấy bộ dạng người Tây bị ta chặt chém, rất thú vị.
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn về phía Tô Thiến Ảnh, thật không ngờ cô ấy lại có hứng thú về cái này.
Hơi đỏ mặt, Tô Thiến Ảnh nói
- Thường ngày không có quá nhiều niềm vui nên phải tự tìm niềm vui cho mình thôi.
Diệp Trạch Đào cười lớn nói:
- Được, chúng ta cùng đi xem cảnh tây bị ta chặt chém thôi.
Diệp Trạch Đào cũng biết rõ nơi đó và cũng không phải người nước ngoài nào cũng bị chặt chém vì rất nhiều người trong số họ cũng rất khôn khéo.
Sau khi xe vào nơi đỗ xe, Tô Thiến Ảnh rất tự nhiên khoác tay vào tay Diệp Trạch Đào.
- Em mặc thêm đồ vào đi!
Diệp Trạch Đào nói một câu quan tâm Tô Thiến Ảnh khi nhìn xuống đôi chân dài đang đi tất của cô
Càng nắm chặt tay của anh, Tô Thiến Ảnh nói
- Em đã mặc nhiều đồ vào bên trong rồi.
Diệp Trạch Đào liền gật đầu, vì anh đương nhiên biết điều này nhưng hỏi là để biểu hiện sự quan tâm của mình giành cho Tô Thiến Ảnh.
- Thế nào, bây giở người qua lại cũng bắt đầu đông rồi đấy, buổi tối en thường đến đây đi dạo để cảm nhận một chút bầu không khí các nước ở đây.
- Anh không quen đường thủ đô lắm, em dẫn đường là tốt rồi.
Tô Thiến Ảnh nói:
- Chẳng mấy khi anh đến đây. Chúng ta cứ đi xem thoải mái nhé?
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào cũng biết, người con gái này đến đất thành phố này làm việc cũng chịu một áp lực rất lớn.
- Nhà em có những ai?
Diệp Trạch Đào vừa đi vừa hỏi.
Đây mới là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào quan tâm đến Tô Thiến Ảnh.
- Bố mẹ em đã mất từ sớm, em chỉ còn một người em gái do chú em chăm sóc, chú ấy rất quan tâm đến chị em em, và cũng chính nhờ vào sự ủng hộ của chú ấy em mới có thể học đại học.
- Cha mẹ em mất thế nào?
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên hỏi.
Xem ra, bố mẹ của Tô Thiến Ảnh không phải quá già, vậy tại sao lại mất sớm vậy?

Nghe xong câu hỏi, Tô Thiến Ảnh ánh mắt buồn bã, nói:
- Nhà chúng em ở trong một huyện nhỏ, bố em là một chủ thầu nhỏ, mẹ em là nông dân, trong một lần sơ xuất, ông đã bị người ta hãm hại không lâu sau thì chết trong nhà giam, sau khi mẹ tìm mọi mối quan hệ để cứu bố nhưng không thành nên khi trở về bà cũng treo cổ tự tử!
Nói tới đây, Tô Thiến Ảnh tuy không rơi lệ nhưng ánh mắt đã đỏ hoe.
Theo suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, rất nhanh anh đã nghĩ đến mấu chốt của vấn đề này, chắc hẳn mẹ của Tô Thiến Ảnh là người phụ nữ xinh đẹp, có người chủ ý nhằm vào bà, cuối cùng mới tạo thành kết quả như vậy!.
- Sau đó thế nào?
Ánh mắt Diệp Trạch Đào lộ vẻ tức giận, sự việc này nếu không có ai đứng ra giải quyết thì mình sẽ đứng ra giải quyết.
- Anh Diệp, sự việc này qua lâu rồi, Vũ Giang cũng đã giúp em tra xét sự việc này, ông Phó chủ tịch thành phố cũng đã bị phán quyết!
Lưu Vũ Giang cũng làm một việc tốt đấy!
Diệp Trạch Đào chủ động đưa tay ôm Tô Thiến Ảnh, anh cảm nhận được, từ bé Tô Thiến Ảnh đã chịu rất nhiều đả kích, theo đuổi quyền lực cũng không phải không có nguyên nhân, vì điều cô cần chính là một chỗ dựa vững chắc!
Cảm nhận được tình yêu thương của Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh nép mình vào lòng anh, cô biết, kể từ hôm nay, cô đã đi vào trái tim của Diệp Trạch Đào.
- Chú của em cũng giỏi đấy!
Diệp Trạch Đào nói.
- Chú bây giờ là Phó phòng xây dựng của huyện, chú ấy rất giỏi.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu và suy đoán, việc này ngoài Lưu Vũ Giang ra còn có cả sự quan tâm của Triệu Hương Lăng nữa.
- Con người phải biết đến sự đền ơn, chỉ có những người biết đến sự đền ơn mới có thể đi xa hơn được!
Diệp Trạch Đào nói với Tô Thiến Ảnh và cũng là nói với chính mình.
Có thể tưởng tượng được, nếu như không có sự quan tâm của chú Tô Thiến Ảnh thì hai chị em cô cũng không thể tiến xa như thế được.
- Vâng, em và em tôi đều không thể quên ơn của gia đình chú được!
Hai người vừa đi vừa trò chuyện về hồi nhỏ của Tô Thiến Ảnh, từ trong câu chuyện, Diệp Trạch Đào phát hiện ra là Tô Thiến Ảnh không phải là người dựa vào nhan sắc mà đi lên, cô rất nỗ lực, đã đạt được nhiều thành tích. Chính do cô xuất sắc ở mọi mặt, nên Lưu Vũ Giang mới có thể phát hiện ra cô trong số đông các mỹ nhân khác.
Có chút cảm giác yêu thương!
Trong lúc Diệp Trạch Đào nói chuyện với Tô Thiến Ảnh, lúc này anh mới thực sự tìm được cảm giác của tình yêu, cảm giác này làm anh thấy thật thú vị.
- Trời ơi, đúng là mỹ nhân!
Trong lúc hai người đang nói chuyện say sưa thì có một âm thanh lạ vang đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận