Hồng Sắc Sĩ Đồ

Đứng ở đó nhìn ra xem cảnh tượng bên ngoài, Diệp Trạch Đào cũng suy nghĩ nhanh về sự việc này.
Khi nãy có người đưa ra khẩu hiệu tẩy chay hàng Nhật, đây thật không phải chuyện nhỏ, đã đến mức độ liên quan đến sự phát triển của quốc gia rồi, Trung Quốc sẽ đối xử như thế nào với sự việc này đây, tin rằng cấp trên sẽ rất đau đầu đây.
Cũng vào lúc này, tiếng nói chuyện của hai người đứng cạnh đã thu hút sự chú ý của Diệp Trạch Đào.
Hai người này rõ ràng là rất có học thức, không ngờ cũng bình phẩm này nọ.
- Tốt, nên như thế này mới phải, để cho hàng Nhật biến đi!
Một người đeo kính nói rất hưng phấn.
- Minh Dương, câu nói này của anh không đúng rồi, nhìn từ góc độ phát triển kinh tế mà nói thì tẩy chay hàng Nhật là không nên. Thứ nhất, chúng ta tẩy chay hàng Nhật thì Nhật cũng có thể tẩy chay hàng Trung Quốc, trong bối cảnh toàn cầu hóa nền kinh tế thì giao thương giữa các nước là điều tất yếu, tiến hành phân phối theo quy luật giá trị, kinh tế phát triển sẽ dần dần hình thành nên cục diện trong anh có tôi, trong tôi có anh. Nước Trung Quốc muốn phát triển thì cần thiết phải duy trì quan hệ hợp tác kinh tế với Nhật một cách tốt đẹp. Thứ hai, hội nghị về công tác phát triển kinh tế của trung ương đã chỉ ra nhiệm vụ, mục tiêu mậu dịch đối ngoại năm nay là giữ vững kim nghạch, điều chỉnh kết cấu, gấp rút bình ổn. Giả sử Nhật rút lui đầu tư thì thuế thu nhập nước ta sẽ thiệt hại hơn bốn trăm chín chục triệu, gần một trăm ngàn công nhân thất nghiệp, quốc khố sẽ phải gánh thêm cả tiền trợ cấp thất nghiệp cho đám người đó nữa, như thế tiền thuế thu được của quốc gia sẽ giảm đi rất nhiều mà lượng chi ra cũng tăng lên, thì mục tiêu mậu dịch đối ngoại của nước ta sẽ khó mà thực hiện được. Thêm vào đó là áp lực rất lớn từ tỉ giá nhân dân tệ tăng cao, nền kinh tế của nước ta tất nhiên sẽ hình thành cục diện trong ngoài đều khó khăn. Thứ ba, tẩy chay hàng Nhật là vi phạm điều luật của WTO, thì tổ chức thương mại thế giới có thể sẽ tiến hành nghiêm cấm nước ta.
Người đeo kính này rõ ràng là con mọt sách, nói thao thao bất tuyệt, cứ như thể anh ta có kinh nghiệm trong chuyện này lắm vậy.
Lúc Diệp Trạch Đào còn đang mãi suy nghĩ thì một người trung niên đeo kính khác lên tiếng:
- Lời của Phụng Thiên tôi không đồng ý, trong chuyện tẩy chay hàng hóa của nhau, Trung Quốc rất rộng lớn, cậu đã tính toán bao giờ chưa, là nước chúng ta thu được nhiều tiền của Nhật hay là bọn họ kiếm được nhiều tiền từ nước chúng ta hơn? Cậu có nhìn thấy không bây giờ trên đường phố tràn ngập xe hơi Nhật. Thực ra chúng ta đâu có kiếm được bao nhiêu lợi nhuận từ họ đâu, trái lại nước chúng ta đã ủng hộ cho nền kinh tế của họ đấy. Để cho bọn họ phát triển một cách nhanh chóng và không ngừng lớn mạnh. Bây giờ nếu nước chúng ta mà vẫn không làm một số việc, mà cứ để mặc cho nó phát triển như vậy, thì sẽ đến một ngày, một nước mạnh với nền kinh tế phát triển sẽ có yêu sách về quân sự và chính trị, chúng ta sẽ làm thế nào?

Diệp Trạch Đào bèn liếc nhìn người trung niên này, cảm giác người này biết nhìn xa trông rộng.
- Minh Dương lo lắng quá rồi!
- Tôi thì không cho là như vậy, đất nước đó vẫn luôn không để cho người ta yên tâm, không thể không đề phòng! Còn nói về phần nhiệm vụ mục tiêu mậu dịch, thì anh phiến diện khuyếch trương nước người ta quá rồi, hiện nay ở nước ta có một số người chỉ xem trọng lợi ích kinh tế mà thôi, mà lơ là xem nhẹ tình hình chính trị và quân sự. Tôi cho rằng nhà nước ta nên cân nhắc tới an toàn nhiều hơn nữa, nếu như thuế thu nhập giảm đi bốn trăm chín chục triệu thì Trung Quốc đã cống hiến cho Nhật bao nhiêu trăm triệu rồi?
Diệp Trạch Đào trong lòng cả kinh, việc này đúng là hắn chưa bao giờ nghĩ tới cả, từ những lời của người tên Minh Dương này nói thì có thể tính được, mỗi năm Nhật thu được một khoản lợi nhuận khổng lồ từ Trung Quốc rồi. Mười triệu người Hoa sống dựa vào việc sản xuất hàng Nhật, đã tạo ra một khoản lợi nhuận lớn, khoản lợi này liên tục không ngừng chảy về Nhật. Nhìn từ một góc độ nào đó có thể thấy rõ sự phát triển nhanh đến chóng mặt của Nhật mấy năm gần đây chính là nhờ dựa vào nguyên liệu và tiền công rẻ mạt từ Trung Quốc. Đây đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng rồi!
Bên ngoài cảnh sát đã bắt đầu can thiệp, tuy nhiên có thể nhận ra hai bên vẫn cứ đang tiếp tục xung đột nhau.
- Dương Minh, bây giờ hai nước chúng ta là quan hệ hữu nghị rồi, trong anh có tôi, trong tôi có anh. Chúng ta cần họ, từ góc độ công nghệ mà nói thì tẩy chay hàng Nhật là cản trở khoa học kỹ thuật phát triển, có cạnh tranh thì mới có tiến triển, có so sánh thì mới có trưởng thành. Đối với thị trường nước ta mà nói, hàng Nhật chính là đối thủ lớn mạnh nhất của chúng ta, chúng ta nên đề xướng việc cạnh tranh lành mạnh với hàng Nhật chứ không nên tẩy chay. Sự phát triển lớn mạnh của một thương hiệu nổi tiếng xuyên quốc gia không phải được xác lập trên cơ sở tẩy chay hàng nước khác đâu. Thương hiệu nổi tiếng của nước ta là Haier và ChangHong cũng chẳng phải là đã thu hút được kỹ thuật tiên tiến trong cạnh tranh, chú trọng nghiên cứu sản phẩm, cuối cùng phát triển lớn mạnh đấy sao? Chúng ta không thể phủ nhận, chất lượng hàng nội địa thực sự không bằng hàng nhập khẩu, hơn nữa trà trộn rất nhiều hàng giả hàng nhái khiến người mua thất vọng. Lại thêm một lượng khá lớn hàng nội mà công nghệ chủ yếu là của Nhật. Chúng ta mà tẩy chay hàng Nhật thì ảnh hưởng không nhỏ tới sự sản xuất của một số sản phẩm. Hàng hóa của một số nước khác thì đắt, chúng ta không đủ tiền mua, dùng hàng nội thì tính năng, chất lượng không mấy hoàn hảo….Giả sử hàng nội địa mà đạt được chất lượng ngang bằng với hàng Nhật thì đương nhiên chúng ta sẽ ủng hộ hàng nội địa rồi, thế nhưng hiện nay rõ ràng là chưa thể đạt được trình độ như vậy.
Nghe thấy những lời này, không cần phải nói cái người tên Minh Dương đó không tán đồng, mà Diệp Trạch Đào cũng phải lắc đầu, tay này đọc sách nhiều đến nỗi đầu óc bị ảnh hưởng rồi. Vậy mà cũng nói tẩy chay hàng Nhật là cản trở công nghệ tiên tiến của quốc dân. Thật là nực cười, lấy ví dụ rất đúng, thế nhưng ví dụ này không mang tính điển hình thông dụng, hiện nay nước ngoài vào đầu tư rõ ràng là được hưởng rất nhiều ưu đãi, bọn họ thảnh thơi mà bước trên thảm vàng, còn các doanh nghiệp trong nước thì phải mang trên lưng một gánh nặng, vốn đã không ngang bằng nhau rồi. Hơn nữa có quốc gia nào mà không thiên vị, ủng hộ cho sản phẩm nội địa, chỉ có khi nhận được sự bảo trợ lớn thì nền sản xuất của dân tộc mới phát triển được. Cứ như vậy mà phát triển, không thay đổi mà cứ phát triển như thế, thì không cần phải nói đến việc cạnh tranh công bằng, mà ngay đến cả không gian để có thể sinh tồn được đều bị đầu tư nước ngoài ép cho nghẹt thở.
Quả nhiên, cái người tên Minh Dương thở dài:
- Phụng Thiên, anh nghĩ đơn giản quá rồi, cạnh tranh thị trường cần phải trong hoàn cảnh không gian ngang bằng nhau, theo như chính sách mà Trung Quốc thi hành thì nước ngoài đầu tư vẫn luôn được hưởng ưu đãi lớn. Vấn đề không gian cho các doanh nghiệp trong nước hiện nay càng ngày càng thu nhỏ. Nếu cứ như thế này thì nước Trung Quốc chúng ta sẽ không còn thấy bóng dáng hàng hóa của dân tộc nữa rồi! Anh nói giả sử hàng hóa của chúng ta có chất lượng ngang bằng hàng Nhật, đây chỉ là một giả thuyết, nếu như chúng ta không tạocho doanh nghiệp trong nước được hưởng một môi trường phát triển tốt, thì mãi mãi chúng ta không bao giờ có được cái giả sử đó!

Lần đầu tiên nghe thấy có người bàn luận về chủ đề này, Diệp Trạch Đào tạm thời vứt bỏ việc đang xảy ra bên ngoài sang một bên, hắn cảm thấy hôm nay vẫn thu hoạch được một ít, ít nhất cũng đả thông được cho mình một chút tư duy.
- Chủ tịch thành phố Diệp, mấy hôm nay em đều ở thành phố đấy.
Phương Di Mai áp lưng vào lòng Diệp Trạch Đào, khi cảm nhận được thân thể của hắn rồi, dùng mông hẩy về phía sau vài cái, thừa dịp không ai chú ý, nói nhỏ một câu.
Đám đông đều ùn về cửa đứng xem cảnh bên ngoài nên hai người bị dồn sát vào với nhau, Diệp Trạch Đào có thể cảm nhận được từng động tác nhỏ của Phương Di Mai. Diệp Trạch Đào phát hiện bây giờ cô cũng đã bắt đầu học được một số thủ đoạn nhỏ để nịnh hót mình rồi đây, đây là một sự tiến bộ lớn. Rõ ràng Phương Di Mai đã qua rèn luyện nên cũng hiểu ra nhiều đạo lý.
- Liên lạc qua điện thoại.
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
Có lẽ là không nói lại được với người tên Minh Dương đó nên người tên Phụng Thiên lại nói:
- Minh Dương, từ góc độ hình tượng quốc gia và tinh thần dân tộc, nước ta là một nước dĩ hòa vi quý. “Hòa” là tinh thần dân tộc mà nước ta đã tích lũy hàng ngàn năm nay. Chúng ta đã trải qua những năm tháng cơ cực, người dân càng mong muốn thái bình thịnh vượng. Về tình cảm mà nói thì chúng ta đã bị Nhật làm tổn thương nặng nề, bọn họ không chịu thừa nhận các tội ác trong chiến tranh thế giới thứ hai, còn không xin lỗi những người bị hại, không thăm viếng phụng dưỡng tù binh trong chiến tranh, còn tính sửa cả lịch sử trong sách giáo khoa nữa. Tất cả đều làm người dân căm hận sục sôi. Thế nhưng chúng ta cũng biết vì sao Nhật lại làm như vậy? Vì chúng ta là một nước đang phát triển còn họ là nước phát triển, kinh tế của họ lớn mạnh hơn chúng ta rất nhiều, lại còn có nước Mỹ hậu thuẫn nữa. Chúng ta phải giành lại đất đai, phải để cho Nhật tôn trọng chúng ta, phải trở nên lớn mạnh hơn. Nhưng sự lớn mạnh của Trung Quốc không phải dựa trên bạo lực mà là hòa bình quật khởi! Nước chúng ta theo đuổi chính sách ngoại giao hòa bình và tăng cường phòng ngự quốc phòng. Kết hợp sự can thiệp của nhà nước điều tiết nền kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa và khoa học giáo dục trấn hưng đất nước, chính sách đào tạo nhân tài cường quốc. Tốc độ phát triển nhanh chóng toàn diện về kinh tế, chính trị, giáo dục của nước ta đang được các nước trên thế giới chăm chú dõi theo. Tin tưởng Trung Quốc, tin tưởng tinh thần phấn đấu vượt gian khổ, cho dù cả trong điều kiện không tẩy chay hàng Nhật cũng vẫn có ngày huy hoàng sáng lạn.
Lại bắt đầu nói đến cái hư ảo rồi!
Diệp Trạch Đào nghe đến đây cũng lặng im, nỗi lo lắng cho nền giáo dục của Trung Quốc càng dâng trào lên. Nền giáo dục hiện nay của Trung Quốc rõ ràng là có vấn đề. Đào tạo ra một đám người có tư tưởng hướng ngoại, đào tạo nên một đống quan lại có cuộc sống sa đọa. Nếu cứ để vậy mà phát triển tiếp thì đất nước chúng ta sẽ có kết cục như thế nào đây?

Diệp Trạch Đào thật sự không dám nghĩ tiếp nữa. Giáo dục có vấn đề, tạo nên rất nhiều phần tử trí thức không hề có tự tôn dân tộc, không có năng lực phân tích vấn đề, đây là một tình cảnh vô cùng nguy hiểm!
Diệp Trạch Đào có chút hâm mộ với người mang tên Minh Dương đó, khoảng bốn mươi tuổi mà có được một số kiến thức như vậy thì thật là tài giỏi.
Quay người sang phía anh chàng tên Minh Dương đó, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Vừa mới nghe được các anh nói chuyện, tôi rất đồng ý với anh, xin hỏi quý danh?
Nhìn vào mặt Diệp Trạch Đào một lúc, anh chàng Minh Dương đã nhận ra được trên nét mặt của Diệp Trạch Đào có mùi vị của quan trường, cũng là một thành viên trong chốn quan trường nên anh ta cũng thích kết giao bạn bè, bèn cười nói:
- Tôi làm việc trong Ủy ban nhân dân thành phố, tôi tên Ngô Minh Dương.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Tôi tên Diệp Trạch Đào, làm việc ở tỉnh tây Giang, sau này phải nhờ đồng chí Minh Dương chỉ giáo nhiều!
Diệp Tạch Đào!
Anh chàng tên Ngô Minh Dương giật mình nhìn Diệp Trạch Đào.

Làm một thành viên trong Ủy ban nhân dân thành phố thì làm sao mà anh ta không nghe đồn về một nhân vật tài giỏi tên Diệp Trạch Đào cơ chứ. Bây giờ Diệp Trạch Đào đứng ngay trước mặt mình, bất giác cảm thấy hơi lo lắng vì những lời nói khi nãy của mình, mà rốt cuộc cũng không biết Diệp Trạch Đào có suy nghĩ gì về những lời nói đó.
- Chào chủ tịch thành phố Diệp!
- Anh biết tôi à?
Diệp Trạch Đào cũng hơi ngạc nhiên.
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, mà mãi hôm nay mới được gặp!
Lúc này cục diện bên ngoài cơ bản đã được cảnh sát khống chế và đang yêu cầu mọi người nhanh chóng rời đi.
Diệp Trạch Đào hướng về phía Ngô Minh Dương mỉm cười gật gật đầu, đưa tay ra bắt, lúc này mới nói:
- Rảnh rỗi thì liên lạc nhé.
Trong khi nói liền cất bước đi khỏi.
Mắt Ngô Minh Dương sáng lên, biết rằng hôm nay trong lúc vô tình nói chuyện có thể đã tạo được một cơ duyên mới thay đổi vận mệnh của anh ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận