Hồng Sắc Sĩ Đồ

- Trạch Đào, vẫn chưa nói với con tình hình về bộ máy lãnh đạo của tỉnh bọn con. Lần này Trung ương tiến hành điều chỉnh, cân nhắc đến địa vị đặc biệt của tỉnh Tây Giang, biên độ điều chỉnh rất lớn. Bí thư tỉnh ủy Vương Khánh Long, Chủ tịch tỉnh Chiến Á Bình, Phó Bí thư tỉnh ủy Khâu Nghênh Thụ, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Dạ Lễ Bình, Tư lệnh quân khu Viên Bách Bưu. Mấy người này có thể coi như là những người cũ rồi, những người khác trừ Bí thư Đảng ủy công ancon vừa làm quen, thì đều là người mới được bổ sung vào.
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, những chuyện này mình vốn đã biết. Chỉ không biết rốt cuộc mình có thể mượn bao nhiêu lực lượng từ những người mới bổ sung vào.
Tính toán một chút mấy người này, Vương Khánh Long, Khâu Nghênh Thụ, Bách Bưu, Canh Lễ Thành có thể lợi dụng lực lượng của bốn người này một chút. Có sự tồn tại của bốn người này, tâm trạng của Diệp Trạch Đào coi như là đã nhẹ nhõm đi nhiều. uỷ viên tỉnh ủy có bốn nhân vật lớn như vậy ủng hộ mình, tình hình có lẽ không quá tệ.
Trịnh Thành Trung khẽ mỉm cười nói:
- Vậy cũng có thể coi là chúng ta đã giành được kết quả tốt nhất rồi!
- Xem ra tranh giành cũng vô cùng lợi hại!
- Đúng vậy, trong trận chiến ở tỉnh Tây Giang lần này Phương Quốc Quân đã bỏ ra rất nhiều công sức, rõ ràng ông ta đang liên kết với Vi Hoành Thạch. Đương nhiên rồi, vẫn còn nhiều lực lượng khác tham gia vào.
- Công tác thí điểm của Trung ương xem ra có quá nhiều người nảy sinh ý định rồi!
Trịnh Thành Trung nói:
- Mặc dù có nhiều ý kiến khác nhau về việc thí điểm, nhưng mấu chốt vẫn là các con. Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào sự phát triển của huyện Lục Thương. Con cũng đừng ở lâu trong thành phố nữa, mau chóng trở về huyện Lục Thương, đó mới là nơi quan trọng để tranh đoạt!
Cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào gật đầu mạnh một cái nói :
- Ngày mai con sẽ quay về đó liền.
- Việc điều chỉnh tỉnh ủy tỉnh Tây Giang, con cần có một cái nền, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Dạ Lễ Bình là người trung hệ. Có lẽ tạm thời ông ta không dựa vào bên nào, cũng là một người có thể tranh giành. Ngoài ra Phó chủ tịch thường trực tỉnh Nguyễn Tử Vi là người của Phương Quốc Quân. Phó chủ tịch tỉnh Đàm Sở Ngu là người của Cung Hệ.
Nói tới đây, Trịnh Thành Trung dừng lại một chút, cho Diệp Trạch Đào có thời gian cân nhắc.
Diệp Trạch Đào nghe đến đây, hơi nhíu mày một chút. Rất rõ ràng Nguyễn Tử Vi, Đàm Sở Ngu và Chiến Á Bình nhất định sẽ liên kết lại với nhau, đây chính là ba phiếu sống. Lực lượng này so với lực lượng bên mình cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Trịnh Thành Trung còn nói thêm:

- Trưởng ban tuyên giáo Trì Mỹ Ni là người ủng hộ Phó thủ tướng Sở, Trưởng ban tổ chức Thượng Vĩ là người ủng hộ Bí thư Phó, tuy nhiên, thực ra người này vốn là điểm nòng cốt của Tôn Hồng Quân ngày trước.
Lúc nói tới đây, Diệp Trạch Đào phát hiện sắc mặt Trịnh Thành Trung căng thẳng hơn.
Tôn Hồng Quân lại có hành động rồi!
Lúc Diệp Trạch Đào nghĩ đến Thượng Vĩ là người của Tôn Hệ, dự đoán Tôn Hồng Quân có thể ủng hộ Tôn Lôi nhiều hơn.
Như vậy có thể thấy, lực lượng của đối phương có xu thế liên hợp ngầm lại với nhau, cũng tương đương với của lực lượng ủng hộ bên mình rồi. Tình hình phức tạp hơn rồi. Khó trách Trịnh Thành Trung lại trở nên căng thăng như vậy.
Bây giờ cũng chỉ còn thừa lại một ứng viên Bí thư thành ủy thành phố Hương Hà, cũng không biết sẽ là người như thế nào đến đảm nhận.
- Mặt khác chính là ứng cử viên Bí thư thành ủy thành phố Hương Hà. Đối với vị trí ứng cử viên này, cũng đã tranh luận một trận, dù sao vấn đề thành phố Hương Hà vẫn là vấn đề nghiêm trọng nhất. Lần này liên tục có nhiều vấn đề xấu xuất hiện ở thành phố. Cán bộ liên quan rất nhiều. Trung ương cho rằng nơi này cần phải dốc sức chỉnh đốn, nên người phái đến đó nhậm chức nhất định phải có đủ sức quyết đoán, tranh luận một trận, cuối cùng quyết định do Chủ tịch tỉnh ủy Mặt trận Tổ Quốc Ninh Hải, đồng chí Ngô Thực Triết đảm nhận.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, Ngô Thực Triết vẫn luôn là người của Điền Lâm Hỉ. Trong lần tranh đoạt này không ngờ lại thành Bí thư Thành ủy tỉnh Tây Giang. Mặc dù cấp bậc không có gì thay đổi, nhưng lại là Bí thư Thành ủy tại thành phố tỉnh phủ. Quyền lực lại lớn hơn nhiều, quan trọng là lực lượng của mình vốn suy yếu, sau khi có sự gia nhập của Ngô Thực Triết thì sẽ hùng mạnh hơn.
Diệp Trạch Đào lại có thêm nhận thức mới về người thầy Điền Lâm Hỉ này của mình. Trong sự tranh giành của nhiều phe phái, ông ta lại còn có thể đưa người của ông ta gia nhập vào, có thể nghĩ, Điền Lâm Hỉ không yếu đi cùng với sự ra đi của Hoa Uy.
Nhìn bộ dạng này của Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Lần này quân đội cũng lên tiếng rồi, việc điều chuyển Ngô Thực Triết là tiếng nói của quân đội.
Lúc này Trịnh Thành Trung lại cười nói tiếp:
- Trạch Đào, tình hình không lạc quan, Phó thủ tướng Sở, Bao gia cũng không phải là nhân tốt quyết định, lần này lực lượng hai bên bằng nhau.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tỉnh ủy lần này coi như đã hoàn toàn ổn định lại, chỉ cần trong tỉnh không rối loạn thêm, thì con sẽ không cần quá lo lắng.

Điều Trịnh Thành Trung thích thú nhất chính là thái độ này của Diệp Trạch Đào, đối diện với thế lực mạnh nhưng không hề lùi bước, cười cười nói:
- Bí thư Hạo Vũ tán thưởng công tác của con, công việc của huyện Lục Thương gần đây làm rất tốt. Con cũng bắt đầu hiểu về con đường làm quan rồi. Rất nhiều chuyện vẫn phải nhờ cấp dưới làm, dùng tốt người con sẽ tiết kiệm được sức lực. Hiện giờ đối với con mà nói, phải cố gắng bồi dưỡng một nhóm người có ích.
- Con hiểu, việc của huyện Lục Thương vẫn luôn do cấp dưới làm. Biểu hiện của họ cũng rất tốt.
Đây cũng là điểm Diệp Trạch Đào tự đắc. Mặc dù bản thân vì chuyện này chuyện kia mà không ngừng rời khỏi huyện Lục Thương, nhưng huyện Lục Thương cũng vẫn bị mình khống chế gắt gao.
Trịnh Thành Trung nói:
- Lần này cấp trên sẽ có một chút ít hoạt động, làm hết khả năng để giúp con ổn định thế lực, nhưng Trung ương cũng không thể tùy tiện nhúng tay và chuyện của cấp dưới. Việc ở địa phương vẫn phải do địa phương giải quyết.
Đây là Trịnh Thành Trung đang chỉ bảo Diệp Trạch Đào, cho dù cấp trên đã lật đỗ Phương Quốc Quân rồi, nhưng người của Phương Quốc Quân trong tỉnh không thể tùy tiện gục xuống, rất có khả năng dựa vào đám người Vi Hoành Thạch.
Diệp Trạch Đào biết rằng Trịnh Thành Trung lo lắng, bây giờ tình hình tỉnh Tây Giang vẫn phức tạp. Chiến Á Bình đứng đầu, Nguyễn Tử Vi, Thượng Vĩ, Đàm Mỹ Ni, tồn tại bốn phiếu sống. Vốn lẽ người của Cung gia là trung lập. Ai đó đã gây ra mâu thuẫn cho mình và Cung gia, điều này làm lực lượng hai bên trở nên không có cách nào tiếp cận với nhau.
- Bố, thực ra, còn có một người có thể tranh giành đấy!
Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến lực lượng của Sở Hệ.
Trịnh Thành Trung liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền nói về chuyện của mình và Sở Tuyên, hơn nữa nói rõ mình và Sở Tuyên có cùng chung lý tưởng, tư tưởng của hai bên đều rất gần gũi.
Trịnh Thành Trung suy nghĩ một chút mới lên tiếng:
- Chuyện chính trị không thể chắc hẳn vậy, rất nhiều chuyện con cũng không thể biểu hiện ra mặt quá nhiều!
Diệp Trạch Đào biết điều Trịnh Thành Trung đang suy nghĩ là tình hình bên Phó thủ tướng Sở, liền nói:

- Ít nhất sẽ không loạn thêm chứ!
Trịnh Thành Trung liền mỉm cười nói:
- Con nói cũng có lý. Thế này nhé, con liên hệ nhiều với người tên Sở Tuyên đó, điều này cũng là một chuyện tốt!
Trịnh Thành Trung lúc này rõ ràng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười nói:
- Tình hình không nghiêm trọng như những gì đã suy nghĩ, việc này là việc tốt. Sau này trong thành phố của các con sẽ có chút thay đổi, ba tin rằng lực lượng các bên sẽ theo đó mà tiến vào, con cũng phải chuẩn bị sẵn mới được.
Chỉ cần tình hình trong tỉnh không chuyển biến quá xấu, thì Diệp Trạch Đào cũng sẽ không quá lo lắng mình không chịu được ở thành phố, liền mỉm cười nói:
- Nhưng tôi lại nghĩ điều chỉnh lần này cùng không tệ!
Trịnh Thành Trung liền cười ha ha nói:
- Con có thể có tâm trạng như vậy, thì bố cũng yên tâm rồi. Bố luôn lo lắng con sẽ chịu ảnh hưởng!
- Dù sao sự việc cũng như vậy rồi, con cũng đã bị dồn đến tuyến trên, không chiến cũng không được rồi, vậy thì chiến đấu một trận vậy!
Nhìn Diệp Trạch Đào tràn đầy khí thế chiến đấu, Trịnh Thành Trung nói:
- Bí thư Hạo Vũ luôn ủng hộ con, bất luận thế nào con cũng phải đánh thắng một trận!
Đây là hạ mệnh lệnh rồi!
Diệp Trạch Đào cũng biết, để thúc đẩy việc phát triển sản xuất dân tộc, mấy người của Bí thư Hạo Vũ cũng đối mặt với hoàn cảnh ác liệt như mình.
Lại nghĩ đến cuộc cải cách mở cửa đã nhiều năm như vậy, luôn ưu tiên vốn đầu tư nước ngoài. Vẫn luôn là vốn đầu tư nước ngoài và các tập đoàn lợi ích giằng co nhau, Diệp Trạch Đào biết chuyện này không đơn giản là dùng tình yêu nước hay không để giải thích. Càng không thể giải thích trên quan niệm giải phóng, đây càng không phải chỉ dùng lời nói mà có thể làm tốt được mọi việc.
- Lần này sự việc người Nhật bị chết, Trung Quốc tỏ ra rất cứng rắn. có lẽ việc này con đã thấy rồi, Trung ương đang nghiên cứu một việc, đó chính là việc sau này các cán bộ công chức nhà nước không sử dụng xe nước ngoài!
Diệp Trạch Đào nghe đến đó cũng ngạc nhiên, cái này thì cường độ quá lớn rồi!
- Bố, lực cản của chuyện này rất lớn đấy!

Hừ một tiếng, Trịnh Thành Trung nói:
- Thực ra, điều lệ này đã được rất nhiều nước áp dụng rồi, xe công vụ thì phải dùng xe ô tô do chính nước mình sản xuất, đây chính là sự giáo dục chủ nghĩa yêu nước. Chúng ta cho dù có làm như vậy, người nước ngoài muốn nói gì thì cứ để họ nói đi!
Nghe nói như vậy, Diệp Trạch Đào liền ngồi thẳng lên một chút. Đây cũng là việc anh ta luôn suy nghĩ trước tiên chủ nghĩa yêu nước phải được thể hiện qua việc mình làm. Lãnh đạo chính phủ nước ta không lúc nào không nói yêu nước, nhưng xe bọn họ lái đều là xe cao cấp nhập từ nước ngoài, hoặc là xe do công ty liên doanh nước ngoài chế tạo, vậy thì nói yêu nước cái gì chứ!
Trên phương diện này Diệp Trạch Đào rõ ràng cũng là một nhân sĩ yêu nước mang tính chất cực đoan, nên rất tán thành với những lời Trịnh Thành Trung nói.
Trịnh Thành Trung còn nói thêm:
- Đương nhiên, xe có thể đổi, điều quan trọng vẫn là chúng ta cần sản xuất ra những chiếc xe chất lượng cao. Việc này con cũng phải để ý mới được!
Vừa cười cười, Trịnh Thành Trung nói:
- Dự án sản xuất ô tô của huyện Lục Thương các con làm rất tốt, lần này xe công vụ sử dụng loại xe do nước chúng ta sản xuất, chuyện này nhất định sẽ có rất nhiều người ủng hộ!
Diệp Trạch Đào nghĩ lại cũng thấy vui, lần này đến thành phốTrịnh Tiểu Nhu bọn họ đã lôi kéorất nhiều con cháu quan lớnđầu tư vào dự án ô tô. Mọi người đều có lợi, đương nhiên sẽ thúc đẩy việc này phát triển.
Diệp Trạch Đào lúc này cũng mỉm cười nói:
- Đây cũng là chuyện tốt, con tin bước tiếp theo chúng ta vẫn có thể sử dụng biện pháp giống như vậy để tiến hành hướng dẫn!
Trịnh Thành Trung liền nghiêm túc nói:
- Điều trước tiên để phát triển sản nghiệp dân tộc là chất lượng. Trong phương diện này, bất luận là lúc nào cũng đều phải coi trọng, điều kiện sáng lập, có thể phá vây được hay không thì phải xem bản thân chúng ta thôi!
- Bố yên tâm, trong phương diện này chúng con rất coi trọng. Chúng con không chỉ phải phát triển trong nước mà cũng phải tiến hành cạnh tranh với nước ngoài. Trước tiên bảo hộ một chút, bước tiếp theo sẽ đột phá sức mạnh ra ngoài!
Hai người liếc mắt nhìn nhau mỉm cười



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận