Hồng Sắc Sĩ Đồ

Đã xảy ra chuyện gì vậy không biết?
Do còn có điều thắc mắc nên mọi người rời khỏi cuộc họp với tâm trạng nặng nề.
Bất luận là ở đâu thì thông tin cũng không thể bảo mật hết được, chính vì thế mà trong khi cuộc họp vẫn chưa kết thúc nhưng rất nhiều người đã biết được hết nội dung trong cuộc họp. Trong khoảng thời gian ngắn không khí của thành Kênh Dương náo nhiệt hẳn lên.
Tạm thời bây giờ người chủ trì công việc là Trần Đại Tường và dưới sự liên thủ Trần Đại Tường và Diệp Trạch Đào, thì bất kỳ lực lượng nào trong thành phố Kênh Dương này cũng đều không có đất dụng võ.
Lần này Diệp Trạch Đào và Trần Đại Tường liên kết với nhau, hai người không hề có gì mờ ám, kết cấu cán bộ trong thành phố Kênh Dương hầu như đều được điều chỉnh lại từ đầu. Thông qua cuộc họp lần này, mà cả thành phố này coi như là thiên hạ của hai người Trần- Diệp, các cương vị phần lớn là do người của hệ Diệp nắm giữ, một phần ít là do Trần Đại Tường nắm giữ.
Bất kể là Diệp Trạch Đào hay Trần Đại Tường thì họ đều biết được cách làm của cấp trên, bước tiếp theo chắc chắn sẽ điều chỉnh lại một lần nữa, nhưng nhân cơ hội lần này đưa người của mình thăng lên một bậc, ít nhất cũng là để cho mọi người có chút suy nghĩ.
Diệp Trạch Đào chính là muốn làm cho mọi người biết rằng, chỉ cần mọi người đi theo hắn thì nhất định sẽ được thăng tiến.
Mọi người đều biết quan trường của Trung Quốc, chính là một nơi có thể lên được chứ không thể xuống được. Chỉ cần cấp bậc của mọi người được nâng lên thì có thể hô mưa gọi gió, dù sao những người này cũng có một cấp bậc nào đó, sẽ không chịu ảnh hưởng gì quá lớn.
Sau khi họp xong trở về phòng làm việc, thì Diệp Trạch Đào đã thấy Cố Minh Trung đứng chờ ở bên ngoài phòng.
Không chỉ có Cố Minh Trung mà còn có rất nhiều người khác nữa cũng đang đứng chở ở bên ngoài phòng làm việc của hắn, Diệp Trạch Đào mặc dù là một Phó chủ tịch thành phố, nhưng biểu hiện hôm này của hắn trong cuộc họp cũng đã làm nhiều người kinh ngạc.
Trần Vũ Tường cũng biết một số chuyện, cười với Cố Minh Trung rồi nói
- Chủ nhiệm Cố, chủ tịch Diệp gọi anh vào.
Trong số rất nhiều người mà bản thân mình lại là người đầu tiên được gọi vào phòng làm việc gặp Diệp Trạch Đào, điều này cũng giải tỏa được phần nào tâm trạng căng thẳng của Cố Minh Trung.
Cố Minh Trung lúc này có chút lo lắng, nội dung của cuộc họp vừa nãy anh cũng có biết qua, địa vị của bản thân cũng đã không còn, hơn nữa trước khi sự việc xảy ra Chủ tịch Diệp cũng chưa từng nói với mình về chuyện này, mọi thứ xảy ra quá đột ngột. Tất cả mọi sự đều do người của Diệp Trạch Đào sắp xếp, rốt cuộc là như nào và bản thân chẳng lẽ không còn được Diệp Trạch Đào tin tưởng nữa sao?
Khi vừa nghĩ đến việc mất đi sự tin nhiệm của Diệp Trạch Đào, thì Cố Minh Trung liền cảm thấy có chút lung túng.
Mang theo tâm trạng bất an bước vào phòng làm việc của Diệp Trạch Đào.
- Chủ tịch Diệp.

Cố Minh Trung đứng đó và tỏ ra rất cung kính.
Thực ra Diệp Trạch Đào làm như vậy chính là muốn quan sát thêm thái độ của Cố Minh Trung, nếu như vì sự việc trong cuộc họp mà khiến cho anh ta có cách nghĩ khác, thì sẽ phải xem xét lại sự trọng dụng của mình giành cho anh ta.
Khi nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Cố Minh Trung đứng đó thì Diệp Trạch Đào chỉ tay về phía ghế sô pha và nói
- Ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện.
Cố Minh Trung liền ngồi một bên mông xuống và nói với Diệp Trạch Đào
- Chủ tịch Diệp, chúng tôi có một ý tưởng mới cho công việc ở khu kinh tế mới.
- Cậu nói thử xem.
Diệp Trạch Đào cũng muốn nghe thử ý tưởng mới này của Cố Minh Trung.
Đây thực sự là điểm thông minh của Cố Minh Trung, anh ta biết quá rõ tính cách của Diệp Trạch Đào, nếu như lúc này hỏi Diệp Trạch Đào về tình hình của bản thân, ngộ nhỡ làm không tốt sẽ mất đi sự trọng dụng của Diệp Trạch Đào giành cho mình, thay vào đó bây giờ anh ta chỉ chuyên tâm báo cáo công việc, điều này có thể được Diệp Trạch Đào đánh giá cao.
Dường như Cố Minh Trung không hề chịu sự ảnh hưởng từ cuộc họp nên anh từng bước giới thiệu về kế hoạch của mình.
Diệp Trạch Đào vừa nghe vừa quan sát Cố Minh Trung và anh cảm nhận được con người này có một lối tư duy rất rõ ràng, nội dung phát triển bước tiếp theo trong công việc được diễn đạt rất thấu triệt.
- Minh Trung, cuộc họp thường vụ vừa diễn ra đã điều chỉnh lại lãnh đạo của khu kinh tế. Anh không tiếp tục làm thư ký kiêm chủ nhiệm nữa, bước tiếp theo anh tính thế nào?
Sau khi nghe xong Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
Cố Minh Trung nghĩ trong lòng, về việc này bản thân còn có thể có cách nào khác.
- Chủ tịch Diệp, dù sao tôi cũng nghe anh, anh bảo tôi làm gì thì tôi làm đấy.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói
- Nếu như điều anh đến một nơi khác thì anh có thể rời khỏi thành phố Kênh Dương này không, tôi nhớ là anh vừa mới sửa nhà xong.

- Chủ tịch Diệp, chỉ cần anh nói điều tôi đến nơi nào, tôi sẽ lập tức đi làm ngay.
Cố Minh Trung sớm đã hạ quyết tâm, chỉ có đi theo Diệp Trạch Đào anh mới có con đường của chính mình. Ý định đã quyết nên bất luận Diệp Trạch Đào bảo anh làm gì, cho dù có bị hạ cấp anh cũng đều nghe lời Diệp Trạch Đào.
Bây giờ Cố Minh Trung chỉ có một chút tiếc nuối, chính là sắp xếp công việc cho chị em Lỗ gia, cũng không biết bước tiếp theo có được Diệp Trạch Đào tín nhiệm không.
Rốt cuộc thì bản thân có chỗ nào làm cho Diệp Trạch Đào không hài lòng?
Cố Minh Trung đang tự kiểm tra lại bản thân.
Mọi điều cũng đã nói hết và cũng nhìn thấy được thái độ của Cố Minh Trung, Diệp Trạch Đào biết rõ con người này là người rất quyết tâm và cũng không có giấu diếm điều gì.
- Minh Trung, có một việc như này, tôi phải rời khỏi tỉnh Tây Giang.
A!
Cố Minh Trung thấy sửng sốt, trong lòng liền nghĩ, chẳng trách cuộc họp này phải tổ chức gấp gáp như vậy, lại còn có điều chỉnh lớn về mặt nhân sự, thì ra là Chủ tịch Diệp phải rời đi sao!
Khi nghĩ đến bản thân tiếp theo sẽ không có sự sắp xếp nào, trong lòng Cố Minh Trung càng thiếu tự tin.
- Chủ tịch Diệp, vừa mới triển khai được công việc ở thành phố Kênh Dương, sao lại phải rời đi chứ?
- Minh Trung, lần này tôi sẽ đến tỉnh Cam Ninh làm việc, chủ yếu vẫn là công việc ở khu kinh tế. Lần này tôi muốn ứng cử vài người đi trước, và người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là cậu, đến lúc đó ổn định tôi sẽ sắp xếp cậu vào văn phòng và phụ trách công việc ở đó.
Nghe đến đây mắt Cố Minh Trung sáng lên, trong lòng bỗng thấy vui hẳn lên.
Vừa nãy còn nghĩ bản thân không đạt được theo đúng yêu cầu và bản thân đã không được Diệp Trạch Đào tin tưởng, nhưng giờ anh mới hiểu bản thân mình trong lòng Diệp Trạch Đào đã trở nên rất quan trọng.
Làm chủ nhiệm cho văn phòng của Diệp Trạch Đào!

Đây không phải là vị trí mà ai cũng có thể làm được, người này phải là người được Diệp Trạch Đào rất tin tưởng. Nói cách khác là trong số đông thuộc hạ của Diệp Trạch Đào thì bản thân anh xếp hàng đầu tiên. Đây quả là một chuyện tốt, là chuyện rất tốt.
Trong lòng thấy cảm động, Cố Minh Trung cũng biểu hiện ra và chân thành nói
- Chủ tịch Diệp, anh đã tin tưởng tôi như vậy, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Khẽ gật đầu, Diệp Trạch Đào nói
- Tình hình ở Cam Ninh hiện giờ tôi cũng chưa nắm rõ. Tôi muốn anh hãy đến đó trước và giúp tôi tìm hiểu.
- Tôi bảo đảm sẽ hoàn thành công việc!
Bây giờ Cố Minh Trung càng thấy phấn khích hơn.
- Công việc cụ thể là….
Diệp Trạch Đào liền nói tổng thể tình hình khu kinh tế mới cho Cố Minh Trung nghe.
Sau khi chăm chú nghe xong Cố Minh Trung nói
- Hôm nay tôi sẽ nhanh chóng đến tỉnh đó, ngày mai là có thể đến tỉnh Cam Ninh, trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ tìm hiểu rõ ràng tình hình ở đó.
Diệp Trạch Đào tiến tới vỗ vào vai Cố Minh Trung và nói
- Đến một nơi mới mọi thứ sẽ chưa quen, sau khi cậu tìm hiểu rõ thì chúng ta có thể thuận lợi để tiến hành công việc.
- Tôi hiểu.
Rời khỏi phòng Diệp Trạch Đào hai mắt của Cố Minh Trung lại sáng rực lên, vì anh hiểu chỉ có thể là người được Diệp Trạch Đào coi trọng, thì mới có thể cùng anh ta chuyển đến nơi mới. Mặc dù vẫn chưa biết tình hình thế nào, nhưng Cố Minh Trung tin tưởng, dựa vào năng lực của Diệp Trạch Đào thì ở nơi mới này sẽ có thể gặt hái được nhiều thành công.
- Chủ nhiệm Cố, đã gặp chủ tịch Diệp chưa?
Có một số người đang đứng ngoài chờ và muốn gặp Diệp Trạch Đào để báo cáo tình hình công việc, ngày hôm nay mọi người ai cũng đã đều chịu chấn động không nhỏ.
Tâm trạng lúc này của Cố Minh Trung không tồi, anh cười và chào hỏi với mọi người.
Rời khỏi văn phòng chính phủ, Cố Minh Trung liền nhận được cuộc điện thoại của Lỗ Nghệ Tiên.

Mặc dù hai người đã ly hôn nhưng không hề trở thành thù địch của nhau, giống những cặp vợ chồng khác, và lần này anh cũng đã tốn không ít công sức vào việc điều chỉnh công việc của Lỗ Nghệ Tiên.
Khi nhận điện thoại của Lỗ Nghệ Tiên, trong lòng có chút xao động và nói
- Nghệ Tiên, có tin mới là Chủ tịch Diệp sẽ được điều đến tỉnh Cam Ninh làm việc, phụ trách việc mở rộng khu kinh tế, anh sẽ phải cùng anh ta đến đó.
Việc điều chỉnh của Lỗ Nghệ Tiên cũng gần xong nhưng khi nghe thấy thông tin này trong lòng có chút bất an. Cô hiểu rõ tình hình của bản thân là đến thành phố Kênh Dương làm việc, mục đích chính là để có thể gặp và tạo được mối quan hệ tốt với Diệp Trạch Đào, nếu Diệp Trạch Đào không có ở đây thì việc điều chỉnh của cô cũng trở nên không cần thiết.
- Làm sao bây giờ?
Lỗ Nghệ Tiên vội vàng và nói tiếp
- Việc điều chỉnh của em gái cũng làm gần xong rồi.
- Thế này vậy, Nghệ Hương trước tiên có thể đến tỉnh Tây Giang làm việc, dù sao thì Giám đốc Phương cũng sẽ quan tâm nên không vấn đề gì. Em thì tạm thời yên lặng một thời gian, đợi sau khi anh đến tỉnh Cam Ninh, thì em hẳn chuyển đến đó làm việc, em thấy thế nào?
Cố Minh Trung đương nhiên hy vọng việc này sẽ thành công, vì anh thấy được Diệp Trạch Đào cũng rất có cảm tình với hai chị em Lỗ gia, và đặc biệt nếu sau khi anh phụ trách làm chủ nhiệm văn phòng của Diệp Trạch Đào thì càng thuận lợi để sắp xếp được việc này.
Nói đến đây trong lòng Cố Minh Trung nghĩ Diệp Trạch Đào có thể để anh làm chủ nhiệm văn phòng của anh ta, có phải là do anh ta xem trọng năng lực của mình không?
Lỗ Nghệ Tiên cũng là người ít có chủ kiến, nghe xong những lời của Cố Minh Trung liền nói
- Cũng được, làm việc ở tỉnh Cam Ninh cũng tốt, sau này nếu có điều kiện thì cũng sẽ chuyển em gái về đấy làm việc.
Cố Minh Trung đương nhiên là đồng ý nói:
- Nghệ Tiên, em phải trông chừng Nghệ Hương một chút, hãy lấy công việc làm trọng, đừng yêu đương lung tung nữa.
Lỗ Nghệ Tiên đương nhiên hiểu ý của Cố Minh Trung, cô cũng hiểu quá rõ cách làm của anh và nói
- Anh yên tâm, trong lòng em gái cũng hiểu rất rõ.
- Nếu vậy thì tốt.
Cố Minh Trung nghe vậy cũng yên tâm một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận