Hồng Sắc Sĩ Đồ

Khi Diệp Trạch Đào bước vào Ban tổ chức Trung ương, không ngờ thấy Dương Thăng Hải.
 
  - Xin chào Bí thư Dương!
 
 
  Diệp Trạch Đào cung kính nhìn về phía Dương Thăng Hải.
 
  - Ồ, Trạch Đào hả? Thế nào rồi, qua đây bàn bạc chút?
 
 
  - Bí thư Dương, tôi nhận được thông báo hôm nay đến đây.
 
 
  Dương Thăng Hải liền khẽ gật đầu nói:
  - Được, anh đi đi, chắc anh đã có điện thoại của tôi, sau khi nói xong thì gọi cho tôi.
 
 
  - Được.
 
  Nói thật bây giờ Diệp Trạch Đào được coi là người cùng hệ với Dương Thăng Hải, Dương Thăng Hải là người sắp được điều đến tỉnh Cam Ninh để nhậm chức Bí thư, đến một nơi mới, người Dương Thăng Hải có thể sử dụng rất ít, là người thuộc hệ của Trịnh Thành Trung, đương nhiên Dương Thăng Hải rất tự nhiên coi Diệp Trạch Đào là người của mình.
 
  Đưa mắt nhìn Dương Thăng Hải rời đi, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, hôm nay chắc Dương Thăng Hải sẽ đến nói chuyện.
 
  Nghĩ lại chuyện này cảm thấy có chút hàm ý, mình đã cùng Bí thư Tỉnh uỷ nói chuyện một ngày trời, cấp bậc đúng là kém quá xa.
 
  Cũng không biết lần này bộ máy Tỉnh uỷ ở tỉnh Cam Ninh có thay đổi nhiều hay không, mình đến nơi mới rồi không biết có nhiều đối thủ hay không.
 
  Không nghĩ nhiều, rất nhanh Diệp Trạch Đào đã bước vào.
 
  Đang nói chuyện chính là Phó cục trưởng của Cục điều động, Diệp Trạch Đào cũng không nhận ra người này.
 
  Mỗi cuộc nói chuyện đều không dài, chỉ là nội dung công tác sau này của Diệp Trạch Đào,xem xong thư giới thiệu liền bước ra.
 
  Sau khi đến nơi này đột nhiên Diệp Trạch Đào có một ý nghĩ, người của mình ở đây cũng không được, không ngờ không quen biết ai cả, xem ra bước tiếp theo phải đẩy mạnh sự thâm nhập vào phía Lưu Đống Lưu mới được.

 
  Không biết bọn Lưu Đống Lưu lăn lộn như thế nào, làm đến bây giờ cũng chỉ có lực lượng như thế!
 
  Nếu như nói trước kia có Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác một ít lực lượng như thế ủng hộ, mình có thể tung hoành ở trong thành phố này, hiện tại Diệp Trạch Đào phát hiện, nếu như không có sự tồn tại của những lực lượng kia, căn bản mình còn rất nông cạn trong thành phố này.
 
  Nghĩ đến đây Diệp Trạch Đào cảm thấy bất an, ở phương diện này mình vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm, ít nhất vẫn chưa đủ kinh nghiệm trong việc kinh doanh của mình ở thành phố. Bước tiếp theo nếu như muốn có sự phát triển lớn hơn nữa, chỉ dựa vào người có thế lực thôi là chưa đủ, còn phải do đích thân mình tự vận động.
 
  Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào bấm số điện thoại của Dương Thăng Hải.
 
  - Anh ra ngoài phòng trà đi, tôi ở đó đợi anh.
 
 
  Rất nhanh Dương Thăng Hải đã nói địa điểm.
 
  Khi Diệp Trạch Đào đến phòng trà đó, trong lòng lại nghĩ, nếu mở quán trà như thế này cũng có thể là một nơi kinh doanh tốt đấy?
 
  Vốn có ý nghĩ như thế, Diệp Trạch Đào từng nghe nói cán bộ lãnh đạo đã kêu người nhà mở một phòng trà, nếu như thế phòng trà sẽ biến thành nơi đáp cầu dắt mối của mọi người, Rất nhiều sự kiện giao dịch đều phải âm thầm thông qua phòng trà này mới hoàn thành.
 
  Nhìn sơ rất thanh nhã, ai có thể biết chỗ như thế này mới có thể dễ dàng làm ra một số vụ giao dịch.
 
  Không biết hôm nay thế nào, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện này!
 
  Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu bước vào.
 
  - Ông chủ ở lầu trên!
 
  Điều này rõ ràng cho thấy người trung niên đó là thư ký của Dương Thăng Hải vừa thấy Diệp Trạch Đào đã qua tiếp đón, chủ động bắt tay với Diệp Trạch Đào.
 
  - Cảm ơn, cảm ơn!
 
  Diệp Trạch Đào bắt tay người này.
 
  Trên mặt tươi cười, người trung niên này nói:

  - Đã sớm nghe bí thư Dương nói về anh, hôm nay mới được gặp, tôi là Ti Mã Nam - thư ký của bí thư Dương.
 
 
  - Xin chào Anh Ti Mã Nam!
 
 
  Diệp Trạch Đào biết rằng đối phương chắc chắn biết rất nhiều chuyện của mình, nhìn sơ qua người này hẳn là người Dương Thăng Hải muốn dẫn đến tỉnh Cam Ninh, nên liền nói một câu xưng hô thân thiết.
 
  Diệp Trạch Đào cũng có nghĩ qua, chỉ có xưng hô thân thiết như thế mới có thể kéo gần quan hệ của hai bên.
 
  Diệp Trạch Đào cũng muốn thử một chút để xem Ti Mã Nam hiểu về mình như thế nào, sau này nhất định sẽ có liên hệ nhiều với người này. Bây giờ cố gắng quan hệ thân thiết với nhau, đối với sự phát triển của mình trong tương lai chắc chắc có lợi.
 
  Quả nhiên trên mặt Ti Mã Nam càng biểu lộ ra nhiều tươi cười nói:
  - Mời ông em Diệp lên lầu, ông chủ đã đợi một lúc rồi, đợi sau khi ông em gặp ông chủ rồi, thì hai anh em chúng ta lại nói chuyện tiếp.
 
 
  Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu và bước tới.
 
  Từ chuyện này có thể thấy được, Ti Mã Nam này cũng là một người có tâm, biết được không ít về hoàn cảnh của mình.
 
  Thấy Diệp Trạch Đào bước vào, Dương Thăng Hải mỉm cười chỉ vào ghế sô pha nói:
  - Ngồi đi!
 
  Diệp Trạch Đào cũng rất cung kính ngồi xuống.
 
  Thấy biểu hiện của Diệp Trạch Đào, Dương Thăng Hải âm thầm gật đầu, y là người biết hoàn cảnh của Diệp Trạch Đào, cũng cảm thấy Diệp Trạch và Trịnh Tiểu Nhu có mối quan hệ không bình thường, thấy sau lưng Diệp Trạch Đào có nhiều hậu thuẫn như thế, trước mặt mình còn cung kính như vậy, thì cảm thấy người thanh niên này thật không tồi.
 
  Thấy nước trà trên bàn đã uống cạn, Diệp Trạch Đào vội vàng rót đầy ly trà cho Dương Thăng Hải.
 
  Đợi Diệp Trạch Đào làm xong việc đó, Dương Thăng Hải đưa một điếu thuốc cho Diệp Trạch Đào nói:
  - Thế nào, sao lần này lại muốn đến một nơi gian khổ để công tác, cậu có chuẩn bị tâm lý chưa?

 
 
  - Tôi đã cho người đến Giáp Hà trước, để thăm dò tình hình.
 
 
  Dương Thăng Hải liền cười nói:
  - Tốt lắm, tốt lắm!
 
  Nghe được Diệp Trạch Đào đã cho người đến Giáp Hà, Dương Thăng Hải cũng thầm khen con rể này của Trịnh Thành Trung không tệ, có thể làm chuyện này trước mặt mọi người, cũng là một người có năng lực.
 
  Mặc dù là một thành viên của Trịnh hệ, tình hình bây giờ đã có chút thay đổi, Trịnh Thành Trung phải về hưu, Dương Thăng Hải phát hiện mình mất đi sự trợ giúp phía sau lưng rất lớn, dưới tình hình này, việc đối đãi với Diệp Trạch Đào cũng khác đi, người trẻ tuổi kia đang cần sự ủng hộ của mình!
 
  Thật ra tâm trạng hôm nay của Dương Thăng Hải không tốt, nghĩ đến sắp tới một nơi xa lạ để công tác, có thể nắm cục diện trong tay hay không đã bày trước mặt y, thật sự trong lòng không có tự tin.
 
  - Trạch Đào, tình hình ở Giáp Hà cũng không tốt lắm, hiện nay nơi đó có thể nói giống như hai bàn tay trắng, anh đến đó rồi làm công việc cũng không ít đâu.
 
 
  Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
  - Bí thư Dương, tôi vốn cũng đang lo lắng đến việc triển khai công tác, hiện nay sau khi biết được anh muốn qua đó, tôi đã thở phào nhẹ nhõm hơn rồi!
 
 
  Dương Thăng Hải biết đây là hành vi Diệp Trạch Đào muốn biểu hiện để gắn chặt quan hệ với mình, ông ta đến nơi mới ít nhiều trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái hơn Diệp Trạch Đào, có một người như Diệp Trạch Đào ở phía dưới ủng hộ công tác của mình, trong lòng cũng cảm thấy vui, khả năng làm việc của Diệp Trạch Đào mọi người đều biết rõ, là một người có năng lực. Mặt khác sau lưng Diệp Trạch Đào còn có rất nhiều nhân vật lớn, đây cũng chính là chỗ mình cần mượn trong kế hoạch tiếp theo.
 
  Đối với chuyện Diệp Trạch Đào đến Giáp Hà công tác, đương nhiên Dương Thăng Hải vui mừng, hôm nay gặp được Diệp Trạch Đào, nhưng mục đích gọi Diệp Trạch Đào đến đây chính là muốn tiến thêm một bước trong quan hệ với Diệp Trạch Đào.
 
  Hai người đều hiểu mục đích của mình, nói chuyện cũng rất là hoà hợp.
 
  - Bí thư Dương, một khu kinh tế mới muốn phát triển chính là cần sự ủng hộ mạnh mẽ ở Tỉnh, không có Tỉnh ủng hộ chúng ta sẽ rất khó phát triển.
 
 
  Diệp Trạch Đào nói ra sự khó khăn của mình.
 
  Thổi ra một hơi thuốc Dương Thăng Hải nói:
  - Muốn thực hiện phát triển kinh tế kỹ thuật cấp Quốc gia ở Giáp Hà, trước tiên các anh nên giữ vững địa vị của mình, đây không phải là khu kinh tế mới thông thường, mà là khu kinh tế mới với nền kinh tế kỹ thuật tiên tiến, trong chuyện này các anh phải dựa vào sự nỗ lực của mình đi triển khai, đương nhiên Trung ương rất coi trọng chuyện này, dù sao đây chính sự khai thác đối với Tây Bộ, một dự án phát triển rất quan trọng, có khó khăn gì anh cứ đề xuất.
 
 
  Biết Dương Thăng Hải vừa mới đến nơi mới, không có nắm Cục diện Chính trị như ở tỉnh Cam Ninh, ông ta cũng không dám nói chắc, Diệp Trạch Đào cũng không có dám chắc là sẽ được Dương Thăng Hải ủng hộ, nói đến đây cũng không tiện nói thêm nhiều lời.
 

  - Bí thư Dương, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác ở Tỉnh uỷ.
 
 
  Dương Thăng Hải liền gật đầu nói:
  - Biểu hiện như thế rất tốt, chỉ cần nhất trí với Tỉnh uỷ, tin rằng khu kinh tế mới của các anh càng làm càng tốt!
 
 
  Nói đến đây Dương Thăng Hải nói:
  - Lần này anh đến công tác ở tỉnh Lan Phong là nhân viên do Ban tổ chức Trung ương phái đến, anh là Uỷ viên thường vụ ở tỉnh Lan Phong, Phó Chủ tịch thành phố, lại kiêm thêm chức Bí thư khu kinh tế mới ở Giáp Hà, trọng trách không nhẹ đâu! Trong công việc anh phải có thái độ coi trọng trọng tâm công tác ở Giáp Hà, còn chuyện ở thành phố cũng đừng có tham dự nhiều.
 
 
  - Tôi hiểu rồi, lần này tôi là một Uỷ viên thường vụ, mục đích chính là phải triển khai công tác ở khu kinh tế mới một cách có lợi nhất.
 
 
  Trong điểm này Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ ràng.
 
  Dương Thăng Hải nói:
  - Tình hình ở tỉnh Cam Ninh rất phức tạp, anh mới đến đó nhìn nhiều, làm nhiều nói ít thôi!
 
 
  Lời này đã biểu hiện ra sự thân mật giữa Dương Thăng Hải và Diệp Trạch Đào, có chút hương vị của trưởng bối đang giáo dục tiểu bối.
 
  Diệp Trạch Đào hiểu được, thông qua chuyện này Dương Thăng Hải đã biểu đạt dụng ý thân mật đối với mình.
 
  Thấy Diệp Trạch Đào gật đầu, Dương Thăng Hải càng thêm hài lòng về thái độ của Diệp Trạch Đào, mặc dù là cấp dưới của Trịnh Thành Trung, lúc Trịnh Thành Trung về hưu, ngược lại quyền thế của Dương Thăng Hải thật sự bị giảm bớt so với lúc có Trịnh Thành Trung, cũng có chút thay đổi nhỏ bé trong thái độ đối với Diệp Trạch Đào.
 
  Trong lòng Diệp Trạch Đào hiểu rõ, hắn biết tình hình một triều thiên tử một triều thần, từ khi Trịnh Thành Trung về hưu, cho dù hắn có thêm bao nhiêu thế lực đi nữa, thì hiện nay bao nhiêu ý nguyện của hắn muốn thực hiện được đều phải dựa vào một số thuộc hạ của hắn, tình hình này thay đổi đã biến Trịnh Thành Trung bọn họ cần phải có được sự ủng hộ của cấp dưới, thuộc hạ cấp dưới đã không còn nghe lời giống như trước kia.
 
  Rất nhiều chuyện thực sự rất phức tạp, đây chính là nguyên nhân không ít các ông lãnh đạo bồi dưỡng con cái của mình, dù sao người một nhà vẫn thân thiết hơn.
 
  Rất nhanh Diệp Trạch Đào đã nghĩ đến vấn đề đời sau của Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác, ngoại trừ ý nghĩ nối dõi tông đường ra, cũng là một hành vi truyền quyền lực lại.
 
  Sau khi hàn huyên một hồi với Dương Thăng Hải bước ra, Diệp Trạch Đào hít một hơi, lần này đi công tác ở Cam Ninh, thoạt nhìn thấy sự ủng hộ của Dương Thăng Hải đối với mình không quá lớn, nhưng hắn cũng không lo lắng quá nhiều, nếu Dương Thăng Hải không thể nắm Tỉnh uỷ tỉnh Cam Ninh trong tay, lực cản mình sẽ gặp rất lớn!
 
  Trong lòng Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút oán hận, mình đã đến nước Mỹ một chuyến trở về liền thành như thế, khiến cho hai chỗ dựa vững chắc của mình phải từ chức, chuyện này có chút làm cho người ta buồn bực!
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận