Hồng Sắc Sĩ Đồ

Mấy người thanh niên vốn dĩ chẳng có gì để nói cả, Diệp Trạch Đào sau một hồi nói chuyện với bọn họ thì mất hết hứng thú rồi, sự nhiệt tình thì mọi người đều có, nhưng dù sao đều là những người vừa mới dời ghế nhà trường, nên không thể có ý kiến hay nào cả.
 Trong công việc nếu chỉ có riêng lòng nhiệt tình thôi thì chưa đủ mà còn phải làm việc thực tiễn nưa. Những người thanh niên này tuy rằng học vấn cao đấy, thế nhưng để thực sự dùng được thì cần phải có thời gian. Bây giờ Diệp Trạch Đào cần là một số lượng lớn những người thành thục, trong đầu đang suy nghĩ về vấn đề lấy những người này từ đâu ra đây.
 Cố Minh Trung và Diệp Trạch Đào đi vào phòng làm việc, sau đó đóng cửa lại, lúc này mới âu sầu nói với Diệp Trạch Đào:
 - Chủ tịch Diệp, tình hình xấu quá nhỉ!
 Rút một điếu thuốc đưa cho Cố Minh Trung, hai người ngồi trên ghế sô pha.
 Diệp Trạch Đào nói:
 - Những gì cậu tìm hiểu được đúng là thế này đây, chuyện về khu kinh tế mới Giáp Hà ở thành phố Lan Phong đã dùng phương pháp con dao hai lưỡi, thật là nực cười!
 Cố Minh Trung biết, Diệp Trạch Đào đang coi mình như thân tín khi nói những lời này, anh ta rất vui với việc phát triển này, không uổng công anh ta đã tốn bao công sức tìm hiểu, tin rằng lần này nếu có thể theo sát bước chân của Diệp Trạch Đào thì tiền đồ phát triển sẽ thật sáng lạn.
 Cố Minh Trung nói:
 - Cái khung của khu kinh tế là cấp phó Giám đốc sở, lại sắp xếp cho mấy thằng nho sinh mới ra trường, lãnh đạo các ban ngành áp dụng tình cảnh một bộ máy hai chiêu bài, đều do các ban ngành trong thành phố kiêm nhiệm cả, đây chính là kìm nắm sự phát triển của khu kinh tế, chẳng còn có chút tính tự chủ nào cả.
 Khu kinh tế còn có mấy thành viên của lãnh đạo các ban ngành nữa, Ôn Phương và Cố Minh Trung đều đã là thành viên trong bộ máy này, Ôn Phương là Phó chủ nhiệm thường trực, đó là do Diệp Trạch Đào đã tốn công sắp đặt mà nên, mục đích của hắn là muốn Ôn Phương giúp quản lý khu kinh tế này. Ngoài ra còn có thêm một Phó chủ nhiệm và một Phó bí thư nữa vẫn chưa sắp xếp được.
 Diệp Trạch Đào châm thuốc hút, tình hình là thế này: nhìn thì như là để mình kiêm nhiệm chủ nhiệm khu kinh tế mới này, nhưng kỳ thực ra nguồn tài chính đều do sở tài chính nắm giữ, muốn sử dụng đồng nào đều phải thông qua Bí thư và Thị trưởng, đây chính là đã tước đoạt mất quyền lực của mình rồi!
 Không thể khiêm tốn được nữa rồi!
 Vốn dĩ Diệp Trạch Đào muốn đến đây rồi thì sẽ khiêm tốn nhẫn nhịn một chút, bây giờ tiền đều bị chặn hết rồi, muốn làm chút chuyện gì đều không thể được thì làm sao mà có thể khiêm tốn được nữa chứ.
 - Minh Trung, trước tiên cậu hãy nắm rõ về công việc của văn phòng này, những việc khác để đó tôi làm!
 Cố Minh Trung nói:
 - Chủ tịch Diệp yên tâm, tôi sẽ để tâm vào việc.

 Cố Minh Trung cũng là một Phó chủ nhiệm, kiêm chủ nhiệm văn phòng nữa, bước tiếp theo sẽ phải tìm một người làm Chủ nhiệm văn phòng.
 Đây cũng là điều Diệp Trạch Đào thông qua Trịnh Thành Trung nói với Bí thư Hạo Vũ sau khi đến Giáp Hà. Nếu mà như thế thì Diệp Trạch Đào mới có được một số quyền lực trong tay ở khu kinh tế được.
 Việc này Bí thư Hạo Vũ cũng đã ngầm quyết định với tỉnh Cam Ninh rồi.
 Nhìn theo Cố Minh Trung bước ra ngoài, Diệp Trạch Đào lại ngồi đó mà suy nghĩ một hồi, bây giờ việc cần làm là sắp xếp trật tự nơi đây, nếu như trên dưới mà không sắp xếp trật tự được thì làm việc gì cũng không xong.
 Ban quản lý trước mắt sẽ có mấy phòng. Một cái là văn phòng, còn có phòng xúc tiến đầu tư, phòng phát triển kinh tế, phòng xây dựng, phòng phát triển sự nghiệp xã hội, phòng tài chính, bộ phận công tác Đảng quần chúng, phòng cảnh sát.
 Cố Minh Trung phụ trách văn phòng, Ôn Phương phụ trách phát triển kinh tế xây dựng. Mạc Lâm Tường phụ trách phòng cảnh sát. Đây đều đã được sắp đặt trước khi đến, cũng không vấn đề gì, quan trọng là phòng Tài chính và phòng Xây dựng kia, hai phòng này đều rất quan trọng, bây giờ phải dùng đến rồi.
 Lúc đang suy nghĩ thì Ôn Phương gọi điện thoại tới nói cô đã đến tỉnh Cam Ninh rồi và đang trên đường đến đây.
 Mạc Lâm Tường hôm nay chắc cũng sẽ đến, trong tay mình coi như là đã có hai người có thể dùng được rồi!
 Bất kể như thế nào, phải tự mình nắm tài chính trong tay mới được, điều này Trung ương sớm đã sắp đặt rồi. Trên tỉnh cũng đã có yêu cầu như vậy – khu kinh tế độc lập về tài chính. Bây giờ biến thành Sở tài chính thành phố nắm giữ thì làm cho mình khó khăn rồi đây!
 Diệp Trạch Đào cũng hiểu suy nghĩ của mấy người trong thành phố, không ngoài mục đích mượn chuyện này để kìm hãm mình, cũng là để cho mọi người xem thử, nếu như mình nhu nhược thì sẽ không chạy tới thành phố đòi hỏi. Sẽ dùng mọi biện pháp để chèn ép mình, nếu như mình dám có ý kiến gì có khả năng sẽ thừa cơ hội để ép mình hơn.
 Công việc của mình vẫn còn chưa bắt đầu, các kiểu thắm dò đã giăng khắp nơi rồi!
 Sau khi suy nghĩ thấu đáo việc này, Diệp Trạch Đào biết nếu như mình không biểu hiện cứng rắn một chút thì bước tiếp theo sẽ phải đối mặt với khó khăn nhiều hơn nữa.
 Thế thì này mai sẽ phải đi làm một số việc thôi!
 Vừa lúc muốn đi ra ngoài thì có điện thoại của Điền Lâm Hỷ gọi tới. Điền Lâm Hỷ rất quan tâm tới việc Diệp Trạch Đào đến một nơi mới, bèn hỏi:
 - Trạch Đào, sau khi cậu đến đó thì tình hình thế nào?
 Diệp Trạch Đào bèn kể sơ qua về tình hình từ khi mình đến.

 Điền Lâm Hỷ nghe xong liền hỏi:
 - Cậu thấy việc này thế nào?
 Diệp Trạch Đào nói:
 - Đúng như đã biết từ trước, nơi đây có tính bài xích vô cùng cao, tùy tiện cho một thằng ở cục xúc tiến đầu tư đưa con đi xem, chẳng bàn giao cái gì cả.
 Điền Lâm Hỷ nói:
 - Rất đúng, xem ra hiện nay tình hình mà chúng ta tìm hiểu được là rất chính xác, con đến đó làm khu kinh tế mới, có rất nhiều người đang chờ đợi để xem kịch đấy!
 
 
 Diệp Trạch Đào nói :
 - Con lại cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt đấy, con quyết không a dua theo chân bọn họ. Con làm việc của con, dù sao Trung ương cũng đã sớm đặt ra điều lệ, nơi này có tính tự chủ rất cao!
 - Đối đầu, trước đây kêu con hãy khiêm tốn là vì khi đó mọi mặt còn chưa được định đoạt, bây giờ cũng tương đối rồi, cần gây chuyện thì mọi người đều đến gây chuyện, ai sợ gì ai chứ!
 Điền Lâm Hỷ cũng có tác phong rất thằng thắn, sau khi nghe được tình hình của Diệp Trạch Đào sau khi đến tỉnh Cam Ninh xong, trong lòng cũng rất bực tức.
 Nói đến đây, Điền Lâm Hỷ tiếp:
 - Trạch Đào, đừng quản những việc bọn họ làm ở trên, con hãy nhớ rõ, con không nợ ai, bọn họ người này đấu người kia, người kia đấu người này, dựa vào cái gì mà bắt con phải tới nơi khó khăn đó chịu khổ, con muốn quậy thế nào thì cứ quậy, thầy cũng muốn xem xem đứa nào dám làm gì con!
 Diệp Trạch Đào rung động trong lòng, những lời khuyến khích này của Điền Lâm Hỷ làm cho hắn rất vui. Bất luận là Trịnh Thành Trung hay Hô Diên Ngạo Bác đều yêu cầu mình phải nhịn, nay Điền Lâm Hỷ nói rất đúng, bọn họ liều mạng một trận, thọc vào mọi lợi ích thì được rồi, mình đã bị đẩy đến một nơi như thế này, bây giờ có muốn khiêm tốn nhẫn nhịn cũng không được nữa rồi. Nếu đã như thế này mà lại lên chút giọng thì sẽ thế nào, cùng lắm thì chức quan này chẳng làm nữa vậy!
 - Thầy, có câu nói này của thầy, con yên tâm lắm rồi!

 - Trạch Đào à, ông Phùng cũng hỏi về việc của con đấy, đến một nơi mới rồi thì cũng nên báo cáo với ông ấy một câu đi?
 Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện mình đã sơ xuất không coi trọng chuyện này rồi, cái ông già Phùng đó vốn vẫn rất quan tâm đến mình, còn kêu mình có việc gì thì cứ liên hệ trực tiếp với ông. Điền Lâm Hỷ đã chấm mình rồi, nếu như có thể có được sự ủng hộ của ông Phùng nữa thì sẽ tạo rất nhiều thuận lợi cho sự phát triển của mình sau này.
 - Thầy, con sẽ gọi điện thoại luôn cho ông ấy ngay đây.
 - Thế mới đúng chứ, bây giờ con đừng có chỉ để mắt đến những gì ngay trước mặt, mà hãy nhìn xa một chút, người cha nuôi đó của con các mặt đều rất tốt, chỉ có một điểm con đừng học tập ông ta, ông ta tự làm cho mình biến thành người cô độc. Quan trường mà, thanh liêm thì thanh liêm, nhưng đó là một khía cạnh, nếu như bị cô lập rồi thì đó chính là tự hại mình!
 Kiểu so sánh này đến là buồn cười, Diệp Trạch Đào liền bật cười.
 Điền Lâm Hỷ nói :
 - Con hãy hiểu vấn đề kỹ càng đi, việc này có nên độc lập hay không hay là một việc phát triển cộng đồng. Nếu đã dấn thân vào cuộc này thì con phải tiến hành liên kết các bên lại, độc lập không thể thực hiện được.
 - Con hiểu rồi!
 Thực ra Diệp Trạch Đào sớm đã hiểu ra được điều này rồi, chỉ là từ trước đến này không có thời gian để đi làm cái việc mở rộng quan hệ này.
 Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào suy nghĩ lại một lượt những lời nói của Điền Lâm Hỷ, rồi mới bấm máy gọi cho ông Phùng.
 Nhận điện thoại của Diệp Trạch Đào , ông Phùng liền biểu hiện rất vui mừng, cười ha ha nói:
 - Tiểu Diệp này, đến nơi mới nhận công tác rồi, vẫn thuận lợi đấy chứ?
 Diệp Trạch Đào cười khổ:
 - Ông Phùng, nói thật lòng nhé, thật sự không thuận lợi đâu!
 - Ồ, cậu nói rõ tình hình cho tôi nghe xem nào.
 Ông Phùng lập tức quan tâm ngay.
 Diệp Trạch Đào lại báo cáo một lượt tình hình từ khi mình đến Cam Ninh cho ông Phùng nghe.
 Sau khi nghe xong, ông Phùng nói :
 - Xây dựng khu kinh tế Giáp Hà là việc mà Trung ương định ra, lúc đó có quyết định tính tự chủ, bọn địa phương làm loạn lên trên. Cậu đừng quan tâm bọn họ, quyền lực khi cần tất cả đều đến, nếu như vẫn còn có người muốn cản trở, cậu nói với tôi, tôi sẽ giải quyết cho cậu!

 Lần này trong khi thành phố xảy ra một số chuyện, quyền lực của ông Phùng được tăng thêm, thế nên lời nói của ông ta cũng rất cứng rắn.
 Thực ra, ở địa vị của ông Phùng mà nói, ông ta cũng muốn đào tạo được một số nhân tài có quan hệ tốt với họ Phùng. Diệp Trạch Đào đã cứu mạng ông ta một lần, lại luôn tỏ ra rất nghe lời, cho nên rất được lòng ông cụ. Sau khi biết được tình cảnh hiện tại của Diệp Trạch Đào, ông ta đương nhiên sẽ đứng ra làm chỗ dựa cho Diệp Trạch Đào rồi.
 Diệp Trạch Đào đương nhiên là không muốn ông Phùng ra mặt làm cái gì đó cả. Đã đến nơi này rồi thì tất cả đều phải dựa vào năng lực của chính mình, nếu không khi đã có được quyền lực trong tay rồi cũng sẽ làm cho người ta khinh thường mình mà thôi.
 - Ông Phùng, ông hãy yên tâm, những việc như thế này tôi vẫn có thể ứng phó được, không có việc gì to tát lắm đâu, nếu thật sự đến bước đường cùng sẽ mời ông Phùng ra mặt giúp!
 Ông Phùng bật cười ha hả:
 - Tốt lắm, tiểu Diệp à, phải có một chút biến động chứ. Đừng sợ gì cả, ở đó nếu như đã có tư tưởng bài xích vậy chỉ cần đánh trống nhiều hơn một chút là được!
 Gọi xong hai cuộc điện thoại, trong lòng Diệp Trạch Đào khoan khoái, nến làm một số việc rồi!
 Diệp Trạch Đào ngồi trên ghế lim dim một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi Diệp Trạch Đào nói mời vào thì thấy Mạc Lâm Tường cùng với Lý Duy bước vào.
 - Anh Mạc đến rồi!
 Diệp Trạch Đào vô cùng vui mừng bước đến bắt tay Mạc Lâm Tường.
 - Chủ tịch Diệp, tôi nhận được lệnh điều động là lập tức đến ngay.
 Diệp Trạch Đào cười ha hả nói:
 - Đến rồi thì rất tốt, anh cũng nhìn thấy rồi chứ, ở đây thật là một nơi trống trải, việc gì cũng phải làm lại từ đầu, công việc bảo đảm an ninh của các anh quả thực sẽ rất quan trọng lắm đấy. Dù sao người cũng không đông lắm nên không tổ chức họp công bố nữa. Kể từ bây giờ anh chính thức làm việc luôn đi nhé, có khó khăn gì thì cứ đề xuất tôi sẽ giải quyết!
 Mạc Lâm Tường cũng không thể ngờ rằng lại đến một cái nơi như thế này, nếu như là một người khác kêu anh ta đến có lẽ sẽ không vừa lòng rồi. Nhưng mà Diệp Trạch Đào đã xem trọng mình trong đám đông đó, cơ hội này thật khó mới có được, lập tức nói:
 - Chủ tịch Diệp yên tâm, tôi sẽ làm tốt công việc…
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận