Hồng Sắc Sĩ Đồ

Trong dãy bàn của phòng họp, Diệp Trạch Đào ngồi ở ghế chủ tịch. Lúc này, trong phòng họp, những nhân viên được bố trí đến làm việc ở khu kinh tế mới đã lần lượt ngồi vào vị trí.
 Mọi người dồn ánh mắt về vị trí ghế chủ tịch, nơi Diệp Trạch Đào đang ngồi, trong lòng vẫn chưa an định lại.
 Là nhân viên các bộ ngành của thành phố Lan Phong, vốn đã nói rõ sẽ đảm nhiệm công tác ở hai nơi, nhưng về cơ bản mọi thành viên đều coi trọng công việc ở văn phòng công ty trong thành phố, căn bản chưa bao giờ có suy nghĩ rằng mình sẽ đến công tác ở một nơi xa như vậy.
 Ngày hôm trước, sau khi nhận được điện thoại, tuy rằng mọi người hôm nay đều đến nhưng tâm trí lúc này không hoàn toàn ở nơi đây.
 Điều đặc biệt là có một vài thành viên lần đầu tiên đến, nhìn thấy cảnh hoang vu nơi đây, trong lòng không tránh khỏi thất vọng, nếu như yêu cầu mọi người ở đây làm việc, thật sự là quá gian nan cực khổ.
 Nơi này cái gì cũng không có, đưa tầm mắt ra xa cũng chỉ thấy cảnh tượng hoang tàn, biết đến khi nào mới có thể xây dựng lên được? Lại càng khó nói đến khả năng phát triển lớn mạnh khu kinh tế mới này được.
 Không ít địa phương của tỉnh
 Cam Ninh đã hạ quyết tâm phải xây dựng khu kinh tế mới, nhưng kết quả cuối cùng mọi kế hoạch đều đổ vỡ, nếu như kế hoạch phát triển lần này cũng bị sụp đổ, mọi người sẽ phải chịu thua lỗ lớn.
 Mỗi người khi chứng kiến cảnh tượng này đều suy nghĩ về chuyện của cá nhân mình
 Diệp Trạch Đào ngồi ở vị trí Chủ tịch trung tâm, bên cạnh không hề sắp xếp một ghế ngồi nào khác. Hắn muốn thông qua sự bố trí này để ngầm thông báo với mọi người khu kinh tế mới này bây giờ do hắn toàn quyền định đoạt.
 Chén trà bốc hơi nóng đặt trước mặt, tay cầm điếu thuốc, Diệp Trạch Đào ngồi đó với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
 Đưa mắt nhìn qua một lượt những người đang ngồi bên dưới, tâm trạng của Diệp Trạch Đào không tốt cho lắm. Hắn nhìn ra được những người được điều đến đa phần đều không thực sự quan tâm đến nơi này, điều này là do thành phố cố ý sắp đặt.
 - Thời gian đã đến, đóng cửa lại.
 Đang trong lúc mọi người bàn luận rì rầm, Diệp Trạch Đào lên tiếng.
 Lời của Diệp Trạch Đào còn chưa dứt, Mạc Lâm Tường đã cử người đóng cửa phòng họp.
 Đóng cửa chính là để những người đến muộn không thể vào phòng tham dự cuộc họp này.

 Đưa mắt nhìn một lượt, sau khi thấy mọi người đã dần dần ổn định trật tự, Diệp Trạch Đào quay ra nói vói Cố Minh Trung đang ngồi bên dưới:
 - Cố chủ tịch, anh lên đọc bản kỷ luật lao động.
 Làm cái gì không biết?
 Mọi người nhìn Diệp Trạch Đào một cách khó hiểu, quy chế kỷ luật lao động thực chất cũng chính là quy chế kỷ luật lao động ở trong thành phố, không hề có quy định nào khác biệt.
 Cố Minh Trung bước lên bục chủ trì, đọc từ đầu đến cuối nội dung của bản kỷ luật lao động mà mọi người đã quen thuộc từ lâu.
 Đợi đến khi Cố Minh Trung đọc hết bản nội quy kỷ luật, Diệp Trạch Đào lên tiếng:
 - Kể từ ngày hôm nay, khu kinh tế mới coi như bước vào quỹ đạo hoạt động. Thực trạng của khu kinh tế mọi người đều biết, đây là một vùng đất hoang tàn, nghèo nàn, lạc hậu, không có bất cứ điều kiện gì. Tôi cho rằng muốn đưa khu kinh tế mới đi vào khởi sắc thì cần một khoảng thời gian dài. Do đó, thành phố cử chúng ta đến nơi này chính là muốn mọi người chấp nhận gian khó. Cấp trên đã tin tưởng giao phó trọng trách này cho chúng ta, hi vọng chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn, gian khổ hoàn thành tốt công việc này.
 Nói tới đây, Diệp Trạch Đào đưa mắt nhìn qua một lượt những nhân viên đang ngồi ở dưới rồi tiếp tục nói:
 - Hôm nay, sở dĩ tôi yêu cầu nhắc lại bản kỷ luật lao động chỉ vì một mục đích duy nhất, muốn mọi người biết, đã đến nơi này công tác, thì phải tập trung công sức, tâm trí vào nơi này. Hàng ngày sẽ đúng giờ tiến hành chấm công, đến làm việc và tan làm đúng giờ là trách nhiệm, bổn phận của mọi nhân viên.
 Nghe xong lời phát biểu của Diệp Trạch Đào không ít người mặt biến sắc. Nếu quả thực là như vậy, thì khác nào chỉ còn sự lựa chọn là sẽ phải trụ lại ở vùng kinh tế mới này sao.
 Tình hình thực tế này khác xa so với suy nghĩ từ trước tới giờ của mọi người, rằng chỉ đến nơi đây quan sát một thời gian rồi trở về thành phố tiếp tục công tác.
 Quả nhiên Diệp Trạch Đào tiếp tục lên tiếng:
 - Chúng ta đến nơi đây để xây dựng sự nghiệp. Không phải đến đây để ăn chơi, hưởng thụ. Vì thế, từ nay về sau ngoại trừ ngày thứ Sáu sẽ có xe đưa mọi người trở về thành phố ra, thì những ngày bình thường trong tuần mọi người sẽ phải ở lại đây làm việc.
 Khẽ mỉm cười, Diệp Trạch Đào nói:
 - Tôi nghe nói vẫn có một vài đồng chí còn kiêm nhiệm công tác của bộ ngành nào đó ở thành phố. Cứ tiếp tục như vậy, sẽ này sinh vấn đề nan giải. Mọi người cần phải suy nghĩ cho kỹ. Công tác phát triển vùng kinh tế mới nhất định không thể bị ảnh hưởng. Mọi người cần phải tập trung tinh lực ở đây, công việc chính của mọi người chính là ở đây. Những công việc thông thường khác sẽ có các phòng ban đến điều chỉnh, xử lý. Muốn ra ngoài khu vực nhất định phải có giấy nghỉ phép. Nhiệm vụ của chúng ta là phải xây dựng lên một khu kinh tế mới toàn diện về mọi mặt.

 - Ngày hôm nay, tôi nhìn thấy không ít đồng chí chạy vội tới đây, bây giờ vẫn có một số người không đến kịp. Từ nay về sau, hễ phát hiện ra trường hợp nào như vậy, khu kinh tế mới sẽ tiến hành xử lý một cách nghiêm túc.
 Những người ngồi dưới nghe những lời phát biểu của Diệp Trạch Đào có vẻ đứng ngồi không yên. Diệp Trạch Đào đã nõi rõ ràng, kỷ luật lao động của khu vực này sau này sẽ rất nghiêm. Không có việc gì cần thiết sẽ không thể về thành phố, càng không thể tiếp tục đảm nhận công tác mà trước kia mình đang nắm giữ.
 Không ít người ở cương vị trước kia có quyền có thế, bắt những con người này ngay lập tức từ bỏ đi quyền thế ở thành phố là điều họ không thể nào chấp nhận được.
 Phải làm sao bây giờ?
 Việc này khó giải quyết rồi.
 Điều này hoàn toàn khác so với những điều đã được thông báo trước đây. Trước kia nói rằng đến đây làm việc sẽ không ảnh hưởng tới công việc đang đảm nhiệm ở thành phố, thỉnh thoảng đến một chuyến, mỗi ngày đều có xe đưa đón. Bây giờ tại sao lại biến thành một tuần chỉ được về thành phố một lần, đã vậy lại còn quy định luật lao động một cách nghiêm khắc, như vậy là không đúng so với những điều đã nói trước kia.
 Vừa nghĩ lại khung cảnh nhìn thấy trước khi tới khu kinh tế mới, chăng mấy người có lòng tin với việc tiếp tục khai thác để đưa dự án đi lên, đều là những người quen thói hưởng thụ, do đó có không ít người ngay từ đầu đã xác định không tới khu kinh tế mới phát triển.
 Diệp Trạch Đào tiếp tục lên tiếng:
 - Các đồng chí, điều kiện của khu kinh tế mới mặc dù còn nghèo nàn, khó khăn, thế nhưng tôi tin chỉ cần chúng ta đoàn kết, nhất trí một lòng thì nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc này. Tương lai của khu kinh tế mới sẽ vô cùng sáng sáng lạn.
 Tiếp theo đây, xin mời đồng chí Ôn Phương lên giới thiệu khái quát về phương hướng phát triển trong giai đoạn tiếp theo của khu kinh tế mới.
 Ôn Phương trong phương diện này đã được rèn luyện ở khu kinh tế mới Thảo Hải, có năng lực về mọi mặt. Ngồi bên cạnh Diệp Trạch Đào, cô bắt đầu thuyết giảng một cách thao thao bất tuyệt.
 Diệp Trạch Đào nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, quan sát kỹ thái độ của mọi người phía dưới. Hắn nhìn ra, lúc này chẳng có mấy người có cảm hứng với bài phát biểu của Ôn Phương.
 Cần phải làm như thế để cho mọi người thấy được tiền đồ của khu kinh tế mới này, đồng thời thông báo rõ cho mọi người biết rằng, đã đến nơi này không phải là trải qua những ngày tạm bợ.
 Nhìn thấy những nhân viên được thành phố sắp đặt từ trước, đặc biệt là sau khi nghe Cố Minh Trung nói mỗi ngày đều sẽ có xe đưa đón, Diệp Trạch Đào liền hạ quyết tâm phải ngăn cản triệt để suy nghĩ làm việc ở hai nơi của mọi người.
 Ở trong thành phố có rất nhiều người có ý tưởng không tồi, là để những người làm việc trong thành phố điều khiển từ xa khu kinh tế mới. Từ đó quyền chỉ huy, khống chế khu kinh tế mới hoàn toàn nằm trong tay họ. Nếu quả thực là như vậy, thì quyền tự chủ của khu kinh tế mới này sẽ hoàn toàn mất đi.

 Diệp Trạch Đào đoán rằng sau khi nghe bài diễn thuyết của mình ngày hôm nay, sẽ có một bộ phận nào sẽ tiếp tục đưa ra những chủ ý mới hơn.
 Đợi Ôn Phương giới thiệu xong, Diệp Trạch Đông nhìn về phía Cố Minh Trung nói:
 - Chủ nhiệm Cố, việc ăn ở của mọi người bố trí như thế nào rồi?
 Cố Minh Trung đáp:
 - Hiện tại do điều kiện còn khó khăn, do số phòng không đủ, đành tạm thời ở bốn người một phòng, vấn đề ăn uống thì không có gì phải lo lắng.
 Diệp Trạch Đào cau mày nói:
 - Về mặt này cần phải nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ mới được. Nếu như ngay cả chỗ ở cũng không thể giải quyết được thì những việc khác không có gì để nói rồi!
 Đảo mắt nhìn về phía Cục trưởng cục Tài chính thành phố phụ trách tài vụ Vệ Viễn Thành, Diệp Trạch Đào nói:
 - Trong quá trình xây dựng khu kinh tế mới, cấp trên đã đưa ra quyết định, tài chính có sự tự chủ, để ở tài chính thành phố không phải là kế sách lâu dài, lão Vệ ạ, chuyện này giao cho anh xử lý, nhanh chóng chuyển tiền đến đây, chuyên tâm quản lý tốt một chút, đương nhiên là có vấn đề gì khó khăn tôi sẽ trực tiếp đề bạt với trung ương.
 Vệ Viễn Thành lúc bắt đầu còn đang nghĩ, Diệp Trạch Đào, con người trẻ tuổi này chỉ nói mà không mó tay vào làm được, khoản tiền này anh ta muốn là có thể lấy được sao, Bí thư, Chủ tịch thành phố sẽ ngăn chặn. Thế nhưng khi ông nghe thấy Diệp Trạch Đào nói sẽ trực tiếp yêu cầu trung ương liền biết rằng Diệp Trạch Đào không nhượng bộ thành phố một bước. Việc này cứ cho là làm tới trung ương đi thì Diệp Trạch Đào kia cũng sẽ nhất định lấy tiền về cho bằng được, Bí thư Vu cũng không thể làm gì được.
 Những lời nói của Diệp Trạch Đào mọi người đều nghe rõ, đối với Diệp Trạch Đào con người này họ chỉ có một bình luận, đó chính là Diệp Trạch Đào này vừa rất kiêu ngạo đồng thời cũng rất có khí thế!
 Diệp Trạch Đào trái lại không hề để ý đến suy nghĩ của mọi người, dù sao thì hăn cũng nghĩ đâu ra đấy rồi, những người lãnh đạo ở thành phố Lan Phong có ý làm khó mình, vậy thì chẳng có gì phải khách khí. Công việc của thành phố Lan Phong, Diệp Trạch Đào không thèm nhúng tay vào, thế nhưng không ai có quyền động chạm tới dù chỉ là một tấc đất của khu kinh tế mới này thì, ai muốn động tay đến nơi này thì hắn sẽ chặt đứt tay kẻ đó.
 Không để ý thấy Vệ Viễn Thành đang phát biểu, Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
 - Các đồng chí, hôm nay có thể là các đồng chí đi quá gấp, không kịp mang theo một số đồ dung sinh hoạt hàng ngày, tôi đây cũng không phải là người không nể mặt. Hôm nay cũng là ngày thứ sáu, tôi sẽ cử xe đưa các vị về thành phố. Sáng sớm thứ hai, chiếc xe này sẽ đến đón mọi người, đương nhiên là, nếu như mọi người cảm thấy công việc ở đơn vị thực sự quá bận, không thể kiêm nhiệm công tác ở đây thì viết một bản báo cáo đưa cho tôi, tôi sẽ tìm một người khác đến nơi này làm việc.
 Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, Cố Minh Trung cùng một số thanh niên dẫn mọi người tới chỗ ở của mình.
 Diệp Trạch Đào lúc này đã đi về tới phòng làm việc của mình.
 Ôn Phương theo sát phía sau đi vào, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang ngồi trên sa lon liền cười nói:
 - Hôm nay anh nói những lời đó là để đuổi người đi à!

 Diệp Trạch Đào muốn ôm Ôn Phương, nhưng nhìn ra bên ngoài đành phải kìm lại, cười nói:
 - Em cũng thấy đấy, toàn là những kẻ không ra đâu vào đâu, anh cần là cần những người có thể tập trung tâm trí làm việc ở đây, chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn họ lựa chọn cho mình đi hay ở.
 Thấy Diệp Trạch Đào muốn ôm mình, Ôn Phương động lòng, ném cho Diệp Trạch Đào một cái nhìn âu yếm và nói:
 - Chúng ta bớt chút thời gian lái xe ra ngoài quan sát một chút, nơi này rộng lớn, xe dừng ở đâu cũng được.
 Câu nói này của Ôn Phương khiến Diệp Trạch Đào sung sướng vô cùng. Ôn Phương nói quá chuẩn, nơi rộng lớn như thế này, ở đâu mà chả có thể làm chuyện ấy.
 Nhìn Ôn Phương, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
 - Chuyện công việc để nói sau đi, công việc này quả thật là khiến người khác đau đầu.
 Ôn Phương thấu hiểu những khó khăn của Diệp Trạch Đào, liền nói:
 - Em thấy Cục trưởng Vệ không phải là một người dễ điều khiển đâu!
 - Thấy sự lựa chọn của anh ta rồi, anh dự định đến thành phố Lan Phong hai ngày để tìm hiểu tình hình. Kẻ mà người khác đã tin dùng anh không thể tin dùng. Vậy thì chỉ có thể tin dùng những kẻ mà người khác chưa tin dùng đến là được!
 Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy đâu đâu mọi người cũng đang nhìn ngang ngó dọc, Ôn Phương cười nói:
 - Điều kiện ở đây sẽ hạ gục một số lượng không nhỏ nhân viên!
 Diệp Trạch Đào đáp:
 - Thật ra, việc xây dựng phòng ở sẽ rất nhanh, việc mỗi người một phòng sẽ là chuyện một sớm một chiều. Đến lúc đó mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Thế nhưng anh không hi vọng công việc xây dựng nhà ở này tiến hành nhanh chóng, anh muốn mượn việc này để một số người không chịu được gian khổ tự giác ra đi. Anh tin rằng những người có thể kiên trì chịu đựng khó khăn ở lại đây là những người mình có thể tin dùng. Anh không phải cũng đang ở cùng phòng với Cố Minh Trung sao? Đến anh còn như vậy, thì bọ họ chằng có gì để thắc mắc, kêu ca hay phàn nàn, phản đối.
 Ôn Phương nghe xong liền nhoẻn miệng cười!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận