Hồng Sắc Sĩ Đồ


Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 938: Mỗi kẻ một mưu.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương
Share by:
Biên tập: metruyen
: kenwen
Diệp Trạch Đào không hề hay biết Dương Thăng Hải dùng thủ đoạn gì để lấy được chủ quyền với khu kinh tế mới Giáp Hà về tay mình, việc này hắn cũng đã nói với Dương Thăng Hải rồi, nếu giả sử ngay cả đến việc này mà Dương Thăng Hải cũng làm không được nữa thì phải cân nhắc lại mối quan hệ với ông ta thôi.
Nói thật lòng, tuy rằng Dương Thăng Hải là người của họ Trịnh nhưng Diệp Trạch Đào không hề có mấy tín nhiệm ông ta. Chốn quan trường chính là như thế, cũng có nói đến tình người nhưng cơ bản là vẫn phải tính toán trên lợi ích, đã leo lên đến tận Tỉnh ủy rồi thì trên nhất vẫn là sự tồn tại của chính khách!
Tuy rằng sự lý giải này của Diệp Trạch Đào có đôi chút phiến diện, thế nhưng xuất phát từ chủ tâm của Diệp Trạch Đào thì hắn vẫn có chút ít đề phòng với những nhân vật này.
Đây cũng là một lần để thử tài năng của Dương Thăng Hải. Nếu như đã làm một Bí thư Tỉnh ủy rồi mà ngay đến cả việc đoạt chủ quyền khu kinh tế mới Giáp Hà về tay mà cũng không làm được thì có lẽ Diệp Trạch Đào sẽ có ý kiến với Trịnh Thành Trung để phế bỏ ông ta.
Ở cái tỉnh Cam Ninh này, tạm thời Diệp Trạch Đào cũng không thể có biện pháp nào, chỉ còn cách lôi kéo đồng minh hoặc là tìm một cái ô dù để dựa dẫm vào.
Mình sẽ lập được thành tích vang dội ở Giáp Hà, cứ cho là sẽ dâng tặng cho một ông lãnh đạo Tỉnh ủy đi chăng nữa thì cũng sẽ nhận được cảm tình của ông ta.
Thôi thì trông cậy vào Dương Thăng Hải rồi!
Diệp Trạch Đào không quay về khu kinh tế mới cũng không đến Ủy ban thành phố trình diện mà đến căn biệt thự mà Vệ Hùng Phi đã mua.
Diệp Trạch Đào án binh bất động, Vệ Hùng Phi thì lại rất lo lắng cho công việc của Diệp Trạch Đào. Lúc Diệp Trạch Đào mới bước vào cửa thì Vệ Hùng Phi cũng gọi điện thoại tới, mở miệng liền nói với Diệp Trạch Đào :
- Trạch Đào à, có phải cậu đã đắc tội với Bí thư của các cậu rồi không?

- Làm sao vậy?
- Trạch Đào à, Vu Chi Hán có vẻ rất là không hài lòng về cậu. Theo tôi được biết, có lẽ sẽ triệu tập cuộc họp, trong cuộc họp các ủy viên Thành ủy sẽ nhắm vào đả kích cậu, cậu phải chú ý một chút mới được.
Vệ Hùng Phi quả thật rất cừ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã tìm hiểu được bao nhiêu là chuyện!
Diệp Trạch Đào nói :
- Việc này con biết rồi, chẳng có gì to tát đâu, con đã hóa giải rồi.
Vệ Hùng Phi vui mừng nói:
- Thế thì tốt rồi, tôi cứ lo lắng cậu không đối phó được. Cậu không biết đấy thôi, tay Vu Chi Hán đó với Hồ Khâm Nghĩa là một phe đó. Đúng rồi, còn có trưởng ban tổ chức Phạm Bảo Thư nữa, ba người bọn họ cùng một phe đó.
Ông “Bố vợ” này của mình thật là giỏi, đã âm thầm điều tra được hết chuyên này rồi.
- Bố cũng phải cẩn thận một chút đấy.
Diệp Trạch Đào quan tâm nói.
- Bố không sao, Bố không nhúng tay vào chuyên của bọn chúng.Bố biết chứ, trong quan hệ với những người như thế này, đùa vui một chút thì có thể chứ Bố không hề can thiệp sâu vào làm gì. Con cứ yên tâm nhé, quan trọng là con đấy, con phải thật tinh tường vào đấy nhé!
Diệp Trạch Đào cảm nhận được sự quan tâm của Vệ Hùng Phi , bèn nói:
- Con đang ở biệt thự đây, bố đến đây đi?
- Thôi không đến nữa, hôm nay bố phải tháp tùng Bí thư của con.
Diệp Trạch Đào muốn xem tình hình mấy khu công nghiệp lớn của mình, trong lòng xao động, đến lúc này có lẽ Vu Chi Hán cũng đã nhúng tay vào mấy cái khu công nghiệp đó rồi, ít nhất cũng nên cho ông ta có chút thể diện chứ, sao không nhân cơ hội này để cho nhạc phụ của mình yêu cầu Vu Chi Hán đến cầu xin mìnhchứ?
- Có một việc này, bước tiếp theo khu công nghiệp sẽ phát triển rất lớn, bên trong sẽ cần phải xây dựng nhiều nhà xưởng, bố có thể để cho Vu Chi Hán đến tìm con, yêu cầu mọi người cùng tham gia nhé!
Vệ Hùng Phi là một người rất thông minh, vừa nghe đã rất vui vẻ, con rể của mình không nói ra đó là muốn mượn việc này để Vu Chi Hán phải nợ hắn một ân tình!

Vu Chi Hán nhận được lợi lộc thì cũng mắc nợ cái tình, cái tròng này tự đeo vào cổ!
- Bố hiểu rồi!
- Đến lúc không cần nói nhiều.
Diệp Trạch Đào lại dặn dò thêm một câu nữa.
- Cái này bố rõ còn hơn cả con nữa, con cứ yên tâm đi.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào cũng bật cười, chỉ đánh nhẹ vào trong Thành ủy một chút và kết hợp với sự phát triển của khu kinh tế mới nữa thì tin tưởng rằng việc đứng vững ở thành phố Lan Phong này là việc hoàn toàn có thể.
Nghĩ ngợi chẳng có việc gì nữa, có một số việc cần phải trao đổi với Ôn Phương, Diệp Trạch Đào bèn điện thoại gọi Ôn Phương tới.
Diệp Trạch Đào ở bên này thì không có việc gì cần làm, còn Dương Thăng Hải ở bên đó thì lại vô cùng bận rộn.
Tuy rằng có được sự ủng hộ của Hà Kim Nghiêu nhưng cũng không dám khinh xuất, đoạt được chủ quyền quản lý khu kinh tế mới về tay là một việc lớn.
Lại nói ngày hôm sau cuộc họp Thường vụ tỉnh ủy đã được mở.
Sự việc xảy ra ngày hôm qua mọi người đều đã nghe nói rồi. Khi nhìn thấy Vu Chi Hán bước vào phòng họp, mọi người ngó mặt anh ta đều cảm thấy có chút quái dị.
Đều là lãnh đạo Tỉnh ủy với nhau, nên có rất nhiều chuyện là ngầm hiểu lẫn nhau, bài xích Dương Thăng Hải là điều mà mọi người mong muốn, thế nhưng nếu như chỉ vì chuyện này mà để cấp trên nắm được cớ để trừng trị thì đều không có lợi cho mọi người.
Rất nhanh, Dương Thăng Hải cũng bước vào phòng họp.
Tuy rằng không nắm được thực quyền trong tay nhưng Dương Thăng Hải vẫn là nhân vật số một trong Tỉnh ủy, nên sau khi ông ta bước vào mọi người cũng dần trở nên yên lặng.
Ngồi đó, khuôn mặt của Dương Thăng Hải biến đổi trở nên giận dữ rất nhanh, đôi mắt nhìn trừng trừng vào Vu Chi Hán.
Đây chính là điềm báo cho sự nổi giận!

Các Ủy viên tỉnh ủy đều xao động trong lòng, đất cả đều bất giác lên giây cót tinh thần.
Tuy rằng Vu Chi Hán hôm qua cũng đã nhận được điện thoại của Hà Kim Nghiêu, hai người có một số trao đổi, thế nhưng khi cảm nhận được sự nổi giận của Dương Thăng Hải thì ông ta ít nhiều vẫn có chút bất an. Nếu ngày hôm nay mà Dương Thăng Hải kia không nói theo những gì đã thỏa thuận, sự việc mà ầm ĩ lên thì người thiệt thòi là mình thôi, việc này làm thế nào đây?
Lúc mọi người tưởng rằng Dương Thăng Hải sẽ nổi giận một trận lôi đình, thì sắc mặt ông ta dịu lại, chậm rãi nói:
- Bắt đầu cuộc họp.
Mọi ngườần đây tôi có nghe báo cáo thì mới biết các cán bộ thành phố Lan Phong đều không muốn đến đó làm việc . Các đồng chí à, giới lãnh đạo chúng ta đã làm cái gì? Không điều người đi làm việc tại khu kinh tế mới mà để cho một người từ nơi khác đến đơn độc một mình, chẳng ra làm sao cả?
Không chỉ lôi ra Diệp Trạch Đào mà còn móc sang cả Vu Chi Hán nữa cơ!
Vu Chi Hán cũng hiểu, cuộc họp ngày hôm nay mình không được nói gì nhiều, đã chọ giận Dương Thăng Hải rồi, không khéo lão già này còn chuyện bé xé ra to. Lúc nhìn trộm sang Hà Kim Nghiêu, nhìn thấy mặt ông ta tươi cười thì hiểu ngay Dương Thăng Hải này muốn mượn thủ đoạn này để giành quyền kiểm soát khu kinh tế mới Giáp Hà về tay rồi.
Lúc này Vu Chi Hán có đôi chỗ nghi ngờ, tên Diệp Trạch Đào đó không biết đã ton hót những gì với Dương Thăng Hải khiến cho ông ta muốn đoạt lấy chủ quyền khu kinh tế mới.
Có chuyện rồi đây!
Thế nhưng, Vu Chi Hán nhanh chóng có cách nghĩ khác, có phải do Dương Thăng Hải biết rằng Diệp Trạch Đào không làm được khu kinh tế mới Giáp Hà nên mượn cớ này tìm một người để đổ trách nhiệm?
Sự việc ngày hôm nay khiến cho không chỉ mình Vu Chi Hán có suy đoán như vậy, mà những người khác cũng có chung suy đoán này.
Chủ tịch tỉnh Thành Quy Hán khẽ mỉm cười nói :
- Bí thư Dương nói rất có lý, việc này từ trước vẫn luôn chưa có được sự phân công quản lý thật sự , hay là vẫn để cho Vu Chi Hán phụ trách ở gần đó?
Dương Thăng Hải khẽ gật đầu nói :
- Tôi cho rằng đây là một ý kiến rất hay.
Oái!
Vốn dĩ còn nghi ngờ rằng Dương Thăng Hải đã biết được gì đó, một số người muốn nhúng tay vào khu kinh tế mới Giáp Hà bỗng chốc trỏ nên do dự rồi, lẽ nào lại không hề trúng với suy đoán của mọi người sao, mà lại là Dương Thăng Hải muốn kẹp Vu Chi Hán vào khu kinh tế mới đó, từ đó mà thanh toán Vu Chi Hán chăng?
Cái này thì cho dù là Thành Quy Hán cũng không có nhiều lời gì nữa, Vu Chi Hán đó là đồng bọn của Hà Kim Nghiêu , nếu làm không tốt sẽ trở thành đắc tội với Hà Kim Nghiêu .
Hà Kim Nghiêu liền nhìn sang Dương Thăng Hải.
Vốn dĩ Hà Kim Nghiêu đã nghĩ xong rồi, việc này thôi thì cứ thuận đà đưa vào tay Dương Thăng Hải, làm thành kiểu gì thì cứ để Dương Thăng Hải đi mà làm, trong lòng cũng trở nên nghi ngờ, có lẽ Dương Thăng Hải thật sự muốn Vu Chi Hán đi phụ trách khu kinh tế mới Giáp Hà chăng.

Thôi được, bất kể có ra thế nào đi chăng nữa thì khu kinh tế mới Giáp Hà đó không phải là một nơi có thể phát triển được trong một thời gian ngắn , thôi thì để cho Dương Thăng Hải đến đó phụ trách cũng hay!
Nghĩ đến đây, Hà Kim Nghiêu mỉm cười nói:
- Tôi xin phép nói vài câu nhé, khu kinh tế mới Giáp Hà từ trước tới nay vẫn là nơi mà Trung ương rất chú ý, tỉnh chúng ta cũng nên đề cao coi trọng. Để thể hiện sự coi trọng của tỉnh, tôi đề nghị Bí thư Dương tới đó quản lý, ý kiến của mọi người thế nào?
Vu Chi Hán lúc này đang lo sợ Dương Thăng Hải cứ soi mình mãi không buông, lại thêm những gì biết về khu kinh tế mới Giáp Hà đều là không tốt, hoàn toàn không thể phát triển lên được. Nếu như Dương Thăng Hải đã muốn đến khu kinh tế mới thì cho ông ta đi mà chịu khổ thì hay rồi. Vu Chi Hán liền nói:
- Tôi ủng hộ ý kiến của Bí thư Hà, có được Bí thư Dương tới quản lý Giáp Hà thì tốt quá, thành phố Lan Phong chúng tôi nguyện tuân theo mọi chỉ đạo của Bí thư Dương.
Sự việc trong chốc lát đã có sự xoay chuyển như vậy, lúc mọi người len lén quan sát nét mặt của Dương Thăng Hải thì phát hiện có nét bối rối trên khuôn mặt ông ta. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Lúc này mọi người lại hiểu thêm rằng, tay Dương Thăng Hải này đang muốn diễn kịch, thanh toán xong Vu Chi Hán rồi. Bây giờ xem ra, Hà Kim Nghiêu đó còn cao hơn một bậc, nhân cơ hội này kẹp cứng Dương Thăng Hải vào đó.
Chuyện hay đây!
Chủ tịch tỉnh Thành Quy Hán cũng rất đau đầu vì khu kinh tế mới Giáp Hà, bây giờ lại có một ông Bí thư dám nhận trách nhiệm trước mặt mình, đây đúng là một việc tốt mà.
Cười ha hả, Thành Quy Hán nói:
- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của anh Hà, có Bí thư Dương phụ trách Giáp Hà thì Chủ tịch tỉnh tôi đây có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!
Dương Thăng Hải cau mày đáp:
- Sao có thể thế được!
Thành Quy Hán mỉm cười nói :
- Đúng là nhiệm vụ rất khó khăn, chính vì thế mới cần đến Bí thư thân chinh đi, xin Bí thư Dương hãên tâm, đến lúc chúng tôi đều ủng hộ cho khu kinh tế mới Giáp Hà mà.
Vốn dĩ lực lượng của đối phương vô cũng lớn cho nên chuyện này đã được phần lớn số người nhất chí.
Dương Thăng Hải lại còn cò kè BF mặc cả thêm một chút nữa, rồi mới tỏ vẻ buồn rầu nói :
- Nếu như mọi người đều nhất chí việc này rồi thì tôi sẽ thử một phen xem sao! 0


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận