Hồng Sắc Sĩ Đồ


Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 974 – Chiêu xuất thật thâm độc
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
: kenwen

Diệp Trạch Đào nghĩ những người ở Tỉnh Cam Ninh sẽ xuất chiêu, nhưng thật sự không ngờ rằng chiêu này lại hung tán như vậy, rõ ràng là Củng Bưu bị giết, cái chết của Củng Bưu khiến cho nhiều người càng có thêm không gian để triển khai.
Nếu không phải Trần Đại Tường nói ra, Diệp Trạch Đào cũng thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, sau khi xảy ra những chuyện như thế, Diệp Trạch Đào lập tức tập hợp toàn bộ những việc đã xảy ra lại với nhau.
Từ lúc Củng Bưu biết được việc vợ mình và Tư Mã Huy có quan hệ, anh ta đã biết trước kết cục nhất định là phải chết!
Rốt cuộc là người như thế nào mới có thể làm ra việc này?
Diệp Trạch Đào vẫn chưa thực sự tin việc này lại là hành vi của người trong trốn quan trường, nhìn thấy thủ đoạn đó, càng thấy giống như là do những kẻ xã hội đen làm.
Cũng có thể đây là phe phái xã hội đen ở tỉnh Cam Ninh, càng không hi vọng hiện trạng này của tỉnh Cam Ninh sẽ bị thay đổi!
Theo như sự phát triển mọi phương diện của tỉnh Cam Ninh, xã hội đen cũng đã ngồi không vững rồi, bây giờ đã là thời điểm bắt đầu hành động rồi, trong chuyện này cũng có thể thấy được, đây chính là hành vi liên kết giữa hai bè phái trắng và đen.
Sau khi cùng Trần Đại Tường nói vài câu, Diệp Trạch Đào ngồi đó cũng có chút lo lắng, lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Thành Trung.
Lại nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung cũng cảm thấy bất ngờ hỏi:

- Làm sao vậy?
- Bí thư Trịnh, tỉnh Cam Ninh xảy ra một chuyện! Là như thế này, lần trước không phải tôi đã từng nói chuyện thư ký Tư Mã Huy của Bí thư Dương đã có quan hệ mờ ám với nữ Phó bí thư khu kinh tế mới Giáp hà chúng tôi, tên là Ninh Tĩnh Hương, chồng của Ninh Tĩnh Hương đột nhiên chạy đến Giáp Hà đánh cô ta, sau đó cầm một cây dao bếp chạy đi kiếm Tư Mã Huy, lúc tôi cho người đuổi theo ông ta, nửa đường thì mất dấu!
Việc này Diệp Trạch Đào đã từng kể qua với Trịnh Thành Trung, ông ta cũng hiểu rõ, lúc nghe Diệp Trạch Đào nhấc lại lần nữa, Trịnh Thành Trung cảm thấy có chút chuyện gì xảy ra liền nói:
- Việc này đã có tiến triển gì rồi?
- Tôi đã có được tin tức, tỉnh sở phát hiện một thi thể, hẳn đó là Củng Bưu!
Diệp Trạch Đào vừa nói tới đây, từ sự thông minh của Trịnh Thành Trung, lập tức hiểu được chuyện Diệp Trạch Đào nói, vội nói lại:
- Đã tìm thấy Tư Mã Huy chưa?
Trịnh Thành Trung cũng không thể nào không giật mình, nếu việc này nghiêm túc suy nghĩ một chút, tính châm chích nhau rất mạnh, rõ ràng là chĩa mũi nhọn vào Tư Mã Huy, từ phía Tư Mã Huy công kích vào lỗ hổng của Dương Thăng Hải, từ đó đánh một kích cực mạnh xuống Dương Thăng Hải!
Đương nhiên, Trịnh Thành Trung còn nghĩ đến khả năng những người này rất có thể từ phía Dương Thăng Hải tìm ra một số lỗ hổng để đối phó với mình.
Đây là một chiêu thức rất tàn độc!
Diệp Trạch Đào thầm khen Trịnh Thành Trung này quả nhiên là người thông minh, trong thời gian ngắn đã tìm ra điểm mấu chốt.
- Bí thư Trịnh, tôi đã gọi điện thoại cho Tư Mã Huy nhiều lần, anh ta đều tắt máy, tôi cũng đã cho người lên Tỉnh uỷ ở đó đợi, kết quả tìm hiểu được tình hình anh ta xin phép nghỉ ở nhà, vẫn luôn không có đi làm, tôi cũng đã cho người đến nhà của anh ta xem thử, nhà của anh ta cũng không có người.
Trịnh Thành Trung biết vấn đề có chút nghiêm trọng, bây giờ xảy ra chuyện như thế này, người có tâm sẽ dùng chuyện này để triển khai một chút. Trước tiên sẽ liệt Tư Mã Huy vào danh sách đáng nghi ngờ nhất, đồng thời, người của khu kinh tế mới Giáp Hà cũng sẽ bị bọn họ coi như là đồng phạm, triển khai việc này một chút, không có chuyện cũng sẽ làm ra chuyện, còn không phải là đặc tâm làm việc đó sao.
- Bí thư Trịnh, bên phía Bí thư Dương thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Lúc này Trịnh Thành Trung có vẻ ngưng trọng nói:
- Hẳn là không có vấn đề gì lớn!
Nghe thấy Trịnh Thành Trung nói như vậy, Diệp Trạch Đào có chút lo lắng, xem ra Dương Thăng Hải cũng không có nói thật lòng với Trịnh Thành Trung, nếu như Dương Thăng Hải xảy ra chuyện, rất có thể sẽ liên luỵ đến Trịnh Thành Trung không?

Dường như biết được nổi lo lắng của Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung tỏ vẻ thoải mái nói:
- Cậu cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, cho dù là có xảy ra chuyện, cũng không có vấn đề gì quá lớn đâu!
Trong câu nói của Trịnh Thành Trung để lộ ra một sự tự tin, Diệp Trạch Đào sau khi nghe thấy vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi chút ít, chỉ cần Trịnh Thành Trung không liên luỵ, Dương Thăng Hải có xảy ra chuyện hay không Diệp Trạch Đào căn bản cũng không để ý.
- Bí thư Trịnh, tình hình hiện nay của tỉnh Cam Ninh có vẻ rất là phức tạp, dưới tình hình như thế này, tôi cho rằng Giáp Hà không cần thiết phải gia nhập quá sâu vào chuyện trong tỉnh!
Trịnh Thành Trung hiểu rõ, Diệp Trạch Đào chính là không muốn vì chuyện của Dương Thăng Hải mà ảnh hưởng đến một số triển khai của hắn, từ trước đến nay, vò Dương Thăng Hải, hầu hết Diệp Trạch Đào đều dùng phương thức vai phụ để làm việc, điều này ngược lại khiến cho Diệp Trạch Đào có chút triển khai công việc không được tốt lắm.
- Trạch Đào, chuyện gì nên làm thì cứ làm, cậu cứ xem tình hình mà xử lý, đừng có băn khoăn!
Lúc Trịnh Thành Trung nói ra lời này, cũng đã có ý từ bỏ Dương Thăng Hải, sau khi Dương Thăng Hải đến tỉnh Cam Ninh, thật sự không có làm nên chuyện gì.
Có được sự đồng ý của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào nói:
- Thực ra, lợi ích của khu kinh tế Giáp Hà quá lớn, có thể dùng việc này để tiến hành triển khai một chút.
Trịnh Thành Trung nói:
- Trạch Đào, cậu phải hiểu rõ, bất luận cậu làm việc gì, trước tiên cũng phải đảm bảo cho sự phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà!
Suy nghĩ một chút, Trịnh Thành Trung nói:
- Như vậy đi, trước tiên hãy để Tiểu Nhu họ triển khai đầu tư, đây là một cách tỏ thái độ, cậu hãy chọn một thời cô thích hợp quyết định chuyện này!
Vốn thành tích này muốn đem tặng cho Dương Thăng Hải, Trịnh Thành Trung nói ra những lời này đã biểu lộ rõ việc này không cần phải quan tâm đến Dương Thăng Hải nữa.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ, bây giờ phải xem vào Dương Thăng Hải thôi, nếu như Dương Thăng Hải không có chuyện gì, ông ta tất nhiên vẫn có thể đến tỉnh Cam Ninh làm việc, nếu ví dụ ông ta tồn tại vấn đề gì, Trịnh Thành Trung và ông ta đoạn tuyệt vẫn có thể xảy ra.
Nói xong điện thoại, Diệp Trạch Đào cũng gọi điện thoại cho Hô Diên Ngạo Bác.
Hô Diên Ngạo Bác thấy Diệp Trạch Đào gọi điện thoại đến cảm thấy rất vui, cười nói:

- Tình hình ở tỉnh Cam Ninh các cậu thật sự càng ngày càng phức tạp, trong thời điểm càng quan trọng thì càng có thể biểu hiện ra năng lực của cậu, nếu có thể trụ vững, thì cậu là người hữu dụng, còn nếu ngược lại cậu không đứng vững được, thì cậu cũng chỉ tới đó mà thôi!
Đây là lời nói thật lòng, Hô Diên Ngạo Bác từ trước đến nay vẫn là người thẳng thắn, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Nơi này bây giờ thật sự quá loạn, bằng sức lực của một mình tôi thật sự có chút quá sức, tuy nhiên, cũng không có chuyện gì quá to tát cả!
- Đúng vậy, làm người là phải như vậy, lúc cần ra tay thì ra tay, quan trọng là ở bản thân mình!
Diệp Trạch Đào rất kính nể Hô Diên Ngạo Bác, ở Trung Quốc dám lấy quan chức của mình để lật ngã một số người, không có một ít dũng khí căn bản cũng không làm được.
- Nói đi, cậu điện thoại qua đây cho tôi, có phải là muốn tôi làm một việc gì đó không? Nhân lúc tôi còn chút quyền hạn, tôi giúp cậu một chút vậy.
Thực ra Hô Diên Ngạo Bác vẫn luôn chú ý tình hình tỉnh Cam Ninh, biết rằng hành vi của mình đã làm cho Diệp Trạch Đào gặp không ít phiền phức, cũng có suy nghĩ giúp đỡ Diệp Trạch Đào một chút.
- Cha nuôi, cha đã xem qua một số tư liệu, bài báo trên mạng có liên quan đến tỉnh Cam Ninh chưa?
- Cậu nói mấy vụ việc tào lao ấy đấy à? Thực ra thì các đồng chí Ủy ban Kỷ luật sớm đã có không ít tư liệu, chỉ cần rút dây động rừng một chút, hơn nữa tài liệu cũng không đủ, cho nên việc triển khai hoạt động mới chậm chạp như vậy.
- Cha nuôi, là như vậy, bạn của con đã đạt được không ít tư liệu, bọn họ chỉ là không biết nên sử dụng ở nơi nào cho thích hợp, muốn hỏi cha một chút.
Hô Diên Ngạo Bác hiểu ý nghĩa câu nói vừa rồi của Diệp Trạch Đào, trầm tư một chút, rồi mới đọc một số điện thoại di động.
Có được những thứ đồ vật mà mình muốn có, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tỉnh Cam Ninh rối loạn một trận rồi, cũng sắp đến lúc kết thúc rồi!
Hô Diên Ngạo Bác cũng cười nói:
- Đại loạn mới có đại trị, có thời gian làm loạn một chút cũng không phải chuyện xấu!
- Cha nuôi, lần này cha thật sự phải lui xuống sao?
- Tôi thì nhất định phải lui xuống rồi, còn Bí thư Trịnh thì chưa chắc chắn, Trạch Đào, một con người khi chạy đến một đoạn đường quan trọng phải tự mình vượt qua thử thách thế mới được, những điều mà tôi có thể giúp cho cậu càng ngày càng ít rồi!
- Cha nuôi, cũng không có chuyện gì to tát đâu, con tin rằng hành vi của cha sẽ được Trung Quốc ghi vào sách sử, trong Đảng chúng ta có một số cán bộ lợi dụng quyền hành muốn làm gì thì làm, thật sự xem nhân dân là những ngu dân, hành vi của cha cũng coi như là cho bọn họ một lời cảnh cáo, bất luận là cha giữ nguyên vị trí hoặc là lui xuống, tuy rằng nhân dân không biết thành tích của cha, nhưng đó cũng coi như là một chuyện tích ít công đức vậy!
Cười ha ha, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Cậu nói không sai, nhân dân chưa chắc sẽ biết được chuyện này, và cũng sẽ không biết được quá trình sự việc này. Nhưng xảy ra chuyện này cũng coi như là có tác dụng thúc đẩy một cách tích cực đối với Đảng ủy chúng ta, là một Đảng viên lão thành, tôi cũng không thẹn với lương tâm!

Nói chuyện với Hô Diên Ngạo Bác một lúc, Diệp Trạch Đào cảm thấy thân thể mình dường như đã có thêm được một ít chính khí, cảm giác thực sự rất đặc biệt.
Đang trầm tư, Trần Đại Tường chủ động điện thoại qua, vừa bắt máy, Trần Đại Tường nhỏ tiếng nói:
- Trạch Đào, nói cho cậu nghe một chuyện, tôi nghe nói người của Tỉnh sở vừa mới bắt giữa Tư Mã Huy lên Tỉnh sở rồi, nói là điều tra gì đó!
Nói xong lời này, Trần Đại Tường liền tắt máy.
Quả nhiên là như vậy!
Sau khi nhận được điện thoải của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào biết rằng dự cảm của mình là chính xác, hành tung của Tư Mã Huy mình không biết rõ, nhưng người ở trên Tỉnh sở đã bí mật nghiêm túc theo dõi, rất dễ dàng có thể tìm được anh ta, bây giờ mượn chuyện của Củng Bưu bắt anh ta đi, làm không tốt sẽ có thể từ trên người Tư Mã Huy tìm ra một chút gì đó!
Trong lòng kích động, Diệp Trạch Đào cũng muốn thử Dương Thăng Hải một chút, gọi điện cho Dương Thăng Hải.
- Xin chào Bí thư Dương!
Diệp Trạch Đào tỏ vẻ rất lễ phép.
Dương Thăng Hải đối với việc Diệp Trạch Đào chủ động gọi điện thoại đến vô cùng mừng rỡ, vui mừng nói:
- Trạch Đào, tình hình tỉnh Cam Ninh như thế nào, tôi vẫn chưa nhận được điện thoại của Tư Mã Huy.
Diệp Trạch Đào kể toàn bộ câu chuyện đã xảy ra cho Dương Thăng Hải nghe một lần.
- Cái gì? Bọn họ đã bắt Tư Mã Huy lên Tỉnh sở rồi sao?
Lúc Dương Thăng Hải vừa nghe Tư Mã Huy đã bị bắt lên Tỉnh sở, liền lớn tiếng la lên.
- Tôi cũng vô tình biết được thôi, Củng Bưu có thể đã chết rồi, đối phương vì việc này mà coi thư ký Tư Mã Huy la người có nhiều điểm nghi ngờ nhất, ông cũng biết đó, ở tỉnh Cam Ninh lực ảnh hưởng của tôi căn bản là không có, muốn giúp đỡ cũng không thể, chỉ có thể điện thoại báo một tiếng cho ông biết!
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, Dương Thăng Hải nói:
- Tôi sẽ quay về tỉnh Cam Ninh ngay!
Diệp Trạch Đào nghe thấy giọng nói lo lắng của Dương Thăng Hải, trong lòng liền suy nghĩ, lúc mới bắt đầu sao không nghĩ đến Tư Mã Huy, bây giờ anh ta bị người bắt đi rồi mới bắt đầu lo lắng, có muộn một chút không!
Cũng không biết Dương Thăng Hải đó về tới tỉnh Cam Ninh sẽ làm ra chuyện gì nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận