Tất cả các loại nghi lễ đều được Hồng Hài Nhi tổ chức lớn, đại yêu quái đỉnh núi lân cận thường tụ tập thành một tổ, cả đêm sênh ca bạn rượu, thật là tự tại.
Huống chi lần này là đại hôn của hắn.
Tiên giới Yêu giới Phàm giới, chỉ cần là quen biết hắn đều sẽ đến.
Cái này, ai cũng biết Hồng Hài Nhi thoát cô đơn sắp kết hôn rồi.
Còn Trương Tiểu Phàm, lúc nhìn thấy khí thế hừng hực, hồng trang phủ kín mười dặm mới biết ngày mai Hồng Hài Nhi sẽ kết hôn.
Đúng vậy, y cũng mới biết được Trương Tiểu Phàm y ngày mai sẽ thành hôn.
- -------
"Ai ai ai, lão bà, đau đau đau."
"Hồng Hài Nhi! Vì sao ta đại hôn mà ta không biết!"
Hồng Hài Nhi đang bị Trương Tiểu Phàm hung hung dữ mắng, một hồi sẽ bị một cái đánh.
Hồng Hài Nhi đáng thương vô cùng xoa xoa dấu bàn tay nhỏ hồng hồng trên cánh tay, "Vốn là phải thành hôn, sớm muộn gì không phải đều giống nhau sao, hơn nữa em đã bằng lòng rồi, từ ngày đó ta liền bắt đầu chuẩn bị, đến lúc đó em mặc lễ phục, trực tiếp bái đường với ta là được thôi."
Ái chà, chàng còn rất có lý đấy.
Hồng Hài Nhi bị kích động bởi chuyện của Triệu Phong kia, nếu đã gặp qua trưởng bối trong nhà, vậy hai ngày nữa liền thành hôn có gì không được, sớm thành hôn một chút thì hắn cũng sớm yên tâm một chút, vị phu nhân như hoa như ngọc mỗi ngày ra ngoài đi dạo, Tiểu Ngưu nghĩ, dù là ai cũng không yên tâm đi.
"Vậy chàng cũng nên nói với ta một tiếng a, nếu không phải nhìn thấy bọn Quỷ Cơ Linh Đại Thông Minh bận việc, ta cũng không biết ta sắp thành hôn!"
"Đó không phải do bận nên quên sao, dù sao đã biết là được rồi, ai da, lão bà, em mau thả ta ra đi, ta phải đi giám sát, ta cũng rất bận."
Trương Tiểu Phàm không biết đây có phải là phiền não ngọt ngào không, ngược lại khi thấy Tiểu Ngưu được đồng ý liền chạy "xoẹt" ra ngoài nghiêm túc rống to, "Treo cái kia ngay ngắn cho bổn vương!", y liền phụt cười.
- -------
Hôn lễ long trọng hoành tráng đã đập tan tim của mỗi người ở đây, Trương Tiểu Phàm mặc hôn phục mà Hồng Hài Nhi đã sớm chuẩn bị cho y, chờ ở Đại Trúc Phong, y một thân hồng y, không nữ khí, cũng không rườm rà, lại hết sức quý khí đến mức tất cả màu sắc đều mờ đi, điểm nốt chu sa giữa trán, hồng nhan tân trang càng say lòng người.
Trang điểm nhạt, môi thoa chút son đỏ thẫm, cuối cùng một bút hạ xuống.
Ma ma ở bên cạnh vui tươi hớn hở nói, "Giờ lành đã đến, công tử nên lên kiệu rồi."
Y mỉm cười gật gật đầu, phủ khăn voan đỏ lên, được sư tỷ nâng đạp lên giày thêu đỏ, bước lên cỗ kiệu.
Pháo nổ khắp mọi nẻo đường, thổi kèn đánh trống, Trương Tiểu Phàm ở trong cỗ kiệu chờ tân lang của y đến đón y.
- ------
"Tiểu tử, con chờ một chút được không?" Đó là lần thứ hai mươi ba Tôn hầu tử nhắc nhở hắn.
"Con sốt ruột!" Hồng Hài Nhi không ngừng dạo bước trước cửa, thường nhìn ra bên ngoài, hôm nay rốt cuộc hắn cũng ăn mặc đoan chính, cởi áo cộc tay nhỏ ra, mặc y phục đỏ mới, thân phận lột xác từ nam oa thành nam nhân.
Nhưng mà tâm tính vẫn hấp tấp bộp chộp không nén được.
"Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của ngươi kìa." Thanh Xà bóc một nắm hạt dưa, ở bên cạnh gục đầu cười ha hả
"Không được không được, sao còn chưa đến, người đâu, chuẩn bị ngựa!" Hồng Hài Nhi không đếm xỉa những lời trêu chọc đó, hắn đã đợi hai canh giờ rồi, thật sự không chờ được nữa.
"Hảo gia hỏa, ca à, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, còn chưa đến giờ, chờ một chút."
Hồng Hài Nhi không quan tâm, cưỡi ngựa liền xông lên, ai cũng không ngăn lại.
Hắn rong ruổi qua một đường gió, vó ngựa đạp lên thảm đỏ dài mà hắn trải đã lâu, sau đó giẫm lên bụi cỏ, giẫm lên cánh hoa, lướt qua dòng suối nhỏ, kèm theo mùi hoa tràn ngập là sự thấp thỏm và kích động khó có thể kiềm chế, rốt cuộc Hồng Hài Nhi cũng thấy được đội ngũ đưa hôn hơn trăm người cách đó không xa.
Giữa tiếng chiêng trống pháo, Hồng Hài Nhi cười sảng khoái dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Đội ngũ đưa hôn nhìn thấy tân lang cô đơn chiếc bóng cưỡi ngựa đến cũng sửng sốt, sau đó cười rộ lên.
Tân lang này thật sự chờ không kịp a.
Hồng Hài Nhi điều khiển ngựa đi đến bên cạnh cỗ kiệu, do do dự dự, thử gọi một câu, "Tiểu Phàm?"
"Ừm." Âm thanh rầu rĩ truyền ra từ trong kiệu, nhưng lại khó có thể che giấu âm sắc nâng lên cuối cùng.
Hồng Hài Nhi lập tức cười rộ lên, ngồi trên lưng ngựa cao cao, giống như một tiểu công tử xấu rất đắc ý.
Phu thê Ngưu Ma Vương vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng đến kịp bái đường, Điền Bất Dịch cũng miễn cưỡng bị Điền Linh Nhi kéo đến đây.
Ba trưởng bối nhìn nhau không nói gì, không cẩn thận đối mặt liền xấu hổ cười ha ha với nhau rồi lập tức dời tầm mắt đi.
Hồng Hài Nhi đứng nghiêm trước kiệu, duỗi tay cẩn thận mời Trương Tiểu Phàm đang đội khăn voan đỏ ra khỏi kiệu, rồi đưa cho y một đầu của hoa trù đỏ thẫm, trên mặt tràn đầy vui sướng không thể tả hết, đôi mắt nhìn về phía Trương Tiểu Phàm luôn sáng lấp lánh lóe quang.
Người làm lễ cười hô lớn với đôi giai nhân, "Giờ lành đến."
Hồng Hài Nhi và Trương Tiểu Phàm quỳ xuống dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường.
Hoa Tiên Tử đúng lúc ngầm rải cánh hoa cả sảnh đường.
Trong không khí vui mừng, cánh hoa tô điểm những lời chúc phúc đầy ắp từ người thân và bạn bè, cuối cùng tân nhân hoàn thành phu thê đối bái.
Âm thanh vang dội của người làm lễ xẹt qua, "Kết thúc buổi lễ —— "
Cuối cùng Hồng Hài Nhi cũng cưới được Trương Tiểu Phàm rồi.
Tất cả mọi người bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, đắm chìm trong vui sướng, chỉ có Tôn Ngộ Không chú ý đến Hồng Hài Nhi đã gấp gáp từ trên mặt đất ôm lấy Trương Tiểu Phàm chạy đi động phòng, vội vàng ngăn hắn lại, để Điền Linh Nhi đỡ Trương Tiểu Phàm đi vào
"Chất nhi, con còn phải kính rượu, đừng vội đừng vội."
Hồng Hài Nhi đành phải lưu luyến nhìn Trương Tiểu Phàm bị dẫn đi, bộ dáng luyến tiếc kia khiến cả sảnh đường cười to, người người trêu chọc mao đầu tiểu tử sốt ruột nhìn tức phụ rồi.
- -------
Màn đêm đã buông xuống, bầu trời treo ngôi sao sáng lấp lánh, một vầng trăng tròn tản ra ánh sáng thanh lãnh, nếu chân trời có người nhớ mong phương xa, vậy hôm nay chính là ngày tưởng niệm tốt nhất.
Cho dù bầu trời yên tĩnh như thế nào, cũng không thể ảnh hưởng sự náo nhiệt ở hạ giới lúc này, rốt cuộc Hồng Hài Nhi cũng thoát khỏi mọi người mời rượu, say khướt chạy một đường đến tân phòng, khuôn mặt nhỏ uống say đỏ đứng trước cửa vẫn biết chỉnh chỉnh y quan, sau đó đẩy cửa bước vào.
"Kẽo kẹt" một tiếng, Trương Tiểu Phàm liền biết Hồng Hài Nhi tiến vào, tay đặt trên đùi không tự chủ nắn bóp y bào.
Hồng Hài Nhi cầm lấy cán cân đã chuẩn bị từ sớm, nâng khăn voan đỏ lên, mỹ nhân ẩn giấu một ngày cuối cùng cũng lộ mặt, hô hấp của hắn cứng lại, trợn cả mắt lên.
Thật là đẹp.
Trương Tiểu Phàm ngước mắt nhìn hắn, cửa phòng chưa đóng, Hồng Hài Nhi đứng phía trước, ánh trăng thanh lãnh rải một thân, Hồng Hài Nhi vẫn luôn rất tuấn mỹ, đặc biệt là hôm nay.
Mà giờ khắc này, Trương Tiểu Phàm cũng say chuếnh choáng dưới ánh mắt si mê quấn quýt của hắn.
Hồng Hài Nhi loạng chòa loạng choạng đi đóng cửa lại, cầm hai ly rượu, một ly đưa cho Trương Tiểu Phàm, "Lão bà, uống chén rượu giao bôi đi."
Môi đỏ hơi nhếch, "Được."
Rượu ấm vào bụng, vốn không say lòng người, nhưng vẫn say lòng người.
Ánh nến không tắt, trong màn lụa đỏ có hai thân ảnh quấn quít.
Đậu phộng táo đỏ rơi xuống đầy đất..