Hồng Trần Phàm Thế Chi Bằng Cướp Một Lão Bà


????????????????
Hồng Hài Nhi ngủ cũng không đàng hoàng, thường thường đá hai chân y, Trương Tiểu Phàm nhắm chặt hai mắt, hai tay xếp lại đặt trước ngực, không dám lộn xộn.

Cứ chịu đựng suốt đêm như vậy.

Ngày hôm sau vừa tỉnh, liền nhìn thấy Hồng Hài Nhi chống đầu trên giường, bí hiểm nhìn y.

Trương Tiểu Phàm chớp chớp đôi mắt nhập nhèm, vừa tỉnh ngủ nên ánh mắt còn chút ngây thơ, âm thanh vừa mềm vừa dính "Sao, sao vậy?"
Hồng Hài Nhi không nói lời nào lại nhìn chằm chằm y vài lần, sau đó trầm mặc đứng dậy rời đi.

Trương Tiểu Phàm nghĩ nghĩ, dù sao cũng không thể quay về, chi bằng ngủ tiếp đi.

Nào ngờ, Hồng Hài Nhi ở trong thư phòng đang nghiêm túc tham thảo nửa ngày về vấn đề kết hôn với y cùng Quỷ Cơ Linh, Đại Thông Minh.

Ba đầu tóc xù xù khác màu tóc tụ chung một chỗ, bộ dáng chuyên tâm còn tưởng rằng đang xử lý quốc gia đại sự gì.

"Y là nam tử, bổn vương chưa từng làm với nam nhân." Hồng Hài Nhi còn hơi rối rắm.


"Đại vương, cái này không phải là vấn đề lớn gì, chờ ta vơ vét vài quyển long dương cho ngài, ngài học xong là được, trọng điểm là phu nhân vô cùng xinh đẹp, không giữ lại thì Đại vương sẽ khó tìm được người thích hợp với ngài như vậy." Quỷ Cơ Linh vội vàng nói, nếu phải lăn lộn tìm lão bà tiếp, hắn ta thật sự tìm khó muốn chết, thật vất vả gặp phải đại mỹ nhân, không thể thả dễ dàng được.

"Nhưng mà dường như hôm qua y không vui khi ở lại đây, làm sao giữ? Trong thoại bản nói, nữ tử bị ép cưới, cuối cùng đều tự treo cổ." Nói đến đây, đột nhiên Hồng Hài Nhi hơi buồn rầu
"Đại vương, vạn sự không thể nóng vội, hiện giờ bước đầu tiên là cướp phu nhân, bước thứ hai là theo đuổi phu nhân, bước thứ ba mới có thể cưới về nhà, hiện giờ, chúng ta khó khăn lắm mới đến bước thứ hai."
"Vậy đi bước thứ hai thế nào, bổn vương chưa từng theo đuổi người, theo đuổi thế nào?"
Đại Thông Minh đáp, "Lừa gạt lừa gạt."
Thu hút được sự chú ý của Hồng Hài Nhi, Đại Thông Minh nói tiếp "Theo ta được biết, nam tử phàm nhân tìm lão bà là quỷ kế đa đoan nhất, phần lớn đều giả làm bộ dáng của người ái mộ trong lòng, nếu không thì bá đạo, hoặc là ôn hòa, theo đuổi người phải ra tay rộng rãi, tặng chút quà nhỏ, rồi tạo chút cơ hội hẹn hò ăn cơm, cuối cùng thề non hẹn biển cả đời đối tốt với nàng, liền bắt được rồi."
Hồng Hài Nhi nghe xong lông mày nhíu lại, "Thật phiền phức, vậy bổn vương làm sao biết y thích kiểu gì?"
"Đại vương, ngài nghĩ a, nhiều nam tử xem sức mạnh và cường tráng là cái đẹp, dám chắc Tiểu Phàm công tử cũng vậy, cho nên ta cảm thấy ngài bá đạo một chút là được."
Đại Thông Minh cũng ở bên cạnh gật đầu, "Hơn nữa ngài còn phải lấy thành ý của mình ra, để công tử cho rằng ngài thật tâm muốn cưới y."
"Bá đạo, thành ý..." Hồng Hài Nhi âm thầm nhớ kỹ, lại hỏi, "Làm sao lấy thành ý ra?"
"Cái này phải xem chính Đại vương, cho rằng cái gì quan trọng thì giao cho y cái đó, còn có, he he, Đại vương, ta nhắc lại lần nữa, bá đạo không được thì giả đáng thương, công tử mềm lòng rồi ra sức dỗ dành, gạo nấu thành cơm luôn luôn hữu dụng nhất." Đại Thông Minh bổ sung.

Hồng Hài Nhi sáng tỏ thông suốt, hiếm thấy dựng ngón cái với thủ hạ, bàn tay to lại vung lên, "Đi xuống lãnh thưởng."
"Vâng!" Hai tiếng trả lời cùng lúc.

- -------
Trương Tiểu Phàm vốn còn đang trong giấc mộng thì bị Hồng Hài Nhi nhấc lên một cái, nói:

"Ta không ngủ nữa, ngài đừng giết ta." Trương Tiểu Phàm hoảng sợ vô cùng, bị lôi một đường đến thư phòng.

"Giết cái rắm, ngươi, tính hết toàn bộ sổ sách trong động, ngươi cầm sổ sách đi, con dấu cũng cho ngươi."
Không phải cho đồ vật quan trọng sao, cho quyền hành tài vụ đủ động lòng rồi đi, Trương Tiểu Phàm, mau thích Hồng Hài Nhi ta đi!
Trương Tiểu Phàm nhìn một chồng sổ sách thật dày trên bàn, miệng kinh ngạc há thành hình tròn, run run rẩy rẩy chỉ vào đống kia hỏi, "Đại vương, xác xác xác định là nhiều như vậy sao?"
Hồng Hài Nhi hài lòng nhìn vẻ mặt vui mừng của y, nghĩ thầm, thế nào, bị ta đẹp trai rồi đi, kiêu ngạo gật gật đầu.

Trương Tiểu Phàm cố gắng khép miệng mình lại, ủy khuất vô cùng nói, "Nhưng mà, nhưng mà ̣ta không biết tính sổ sách, làm sao bây giờ?" Nói xong lại sợ hắn chê mình vô dụng liền giết, nên vội vàng bổ sung, "Nhưng mà, ta có thể học, thật sự không được thì, ta cũng có thể nấu cơm, Đại vương!"
"Nấu cơm thì quên đi." Hồng Hài Nhi cảm thấy nấu cơm quá khó khăn quá vất vả, chu đáo không cho y làm những việc nặng này, "Không biết thì bổn vương đăng ký một lớp học cho ngươi, dù sao mấy sổ sách này đều là của ngươi."
Trương Tiểu Phàm kêu khó trong lòng, nghe phải đi học, quả thật muốn khóc lên, nghĩ mọi cách thoái thác, "Có thể không học không a, ta rất ngốc, đăng ký học cũng vô dụng, học không được."
Trương Tiểu Phàm vẻ mặt đau khổ nhìn về phía mấy sổ sách đó.

Hồng Hài Nhi thấy y gục mặt xuống tựa như một em bé đáng thương, cho rằng y thường bị đệ tử đồng môn ức hiếp nên không tự tin, tự dưng trong lòng sinh ra một tia thương tiếc, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến nhân thiết bá đạo của mình, liền cố chịu đựng không an ủi, "Làm người của bổn vương, nói loại lời này thật không có tiền đồ, không phải là học tính sổ sách sao, bổn vương và ngươi cùng nhau học còn không được sao?"
Trương Tiểu Phàm đã hoàn toàn muốn khóc, tính sổ đã đủ khó khăn, bên cạnh còn có sát thần muốn đi theo, đột nhiên cảm thấy mình đi học tính sổ cũng không phải quá khó chấp nhận, "Thật ra tự Tiểu Phàm cũng có thể."
"Không được, bổn vương nói cùng nhau chính là cùng nhau." Hồng Hài Nhi nhíu mày, bộ dáng đáng thương này, hắn không đi thì rõ ràng Trương Tiểu Phàm sẽ bị bạn học ức hiếp.

- -------

Không biết tìm được cái bọc lớn từ đâu, vừa hoa lệ vừa lộng lẫy, một cái cặp sách thật sự không cần phải nạm cả một vòng kim cương vậy đâu.

Hồng Hài Nhi đứng trong kho hàng mở bọc lớn ra, Trương Tiểu Phàm ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng bên cạnh lại khóc không ra nước mắt.

"Hai cái này, muốn cái nào?" Hồng Hài Nhi giơ hai bình nước lên, một cái vàng, một cái đỏ, mỗi cái đều khảm một vòng viền vàng.

Trương Tiểu Phàm còn muốn từ chối, bị một ánh mắt cảnh cáo của Hồng Hài Nhi, lại nuốt xuống lời từ chối, ủy khuất chỉ chỉ cái đỏ kia.

"Đừng luôn dùng ánh mắt kia nhìn bổn vương." Hồng Hài Nhi thầm nghĩ, ta cũng sẽ không bị ngươi hấp dẫn đâu.

Vừa nói vừa nhét mấy quyển sách mà trước kia Bồ Tát cho hắn, lải nhải, "Sách này rất có ích, giúp việc học tốt, sẽ cho ngươi mang chút đồ ăn đồ chơi, nhưng không thể ham chơi mất chí, học mệt có thể chơi với bổn vương."
Trương Tiểu Phàm ngoan ngoãn gật đầu.

Hồng Hài Nhi thích bộ dáng này của y vô cùng, nhưng nhân thiết bá đạo không thể ngã, vì thế lại nhấn mạnh, "Đừng chỉ gật đầu, phải làm biết không!"
Trương Tiểu Phàm lại bị dữ không hiểu được, đành phải chớp mắt to nói, "Đã biết."
Đại Thông Minh ở bên cạnh nghe, cằm sắp rơi xuống đất rồi.

Tiểu tử ngươi, có phải học được cách nói của Thiết Phiến công chúa rồi không, ngày thường nếu ngươi có một chút già dặn như vậy, chúng tiểu nhân ta cũng không đến mức vội thành như vậy.

Đương nhiên, Đại Thông Minh không dám nói ra rồi.


- --------
Đến trường luôn là tám giờ sáng và năm giờ tối, hiệu suất làm việc của Hồng Hài Nhi cao hơn bình thường nhiều, chuyện quyết định ngày hôm qua, hôm nay liền thành, Trương Tiểu Phàm vừa tỉnh đã bị Hồng Hài Nhi kéo lên mặc y phục đi rửa mặt.

Sau khi mơ mơ màng màng bị kéo hoàn thành tất cả, đột nhiên trên lưng có thêm một cái bọc lớn sáng chói, vừa nặng vừa to, đè y lảo đảo một chút.

Hồng Hài Nhi ở bên cạnh nhìn mà lắc đầu "Đồ ăn."
Sau đó lấy cái bọc qua đeo lên lưng mình, "Với sức lực này của ngươi, bổn vương thấy còn phải tìm một sư phụ huấn luyện cho ngươi một chút."
Trên lưng Trương Tiểu Phàm nhẹ đi, còn chưa kịp vui vẻ, liền suy sụp rũ khuôn mặt nhỏ xuống, vô thức kéo góc áo của Hồng Hài Nhi, vừa mềm vừa dịu, "Không luyện có được không?"
Nháy mắt lỗ tai của Hồng Hài Nhi đỏ lên, thật là muốn mạng, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ mềm nơi góc áo, tâm viên ý mã một hồi, "Không luyện thì không luyện, làm nũng cái gì."
Vừa nghe không luyện, Trương Tiểu Phàm liền mặt mày hớn hở, cái miệng nhỏ cũng ngọt thêm vài phần, "Đại vương, ngươi thật tốt."
Hồng Hài Nhi liếc mắt nhìn y một cái, môi đỏ răng trắng, đôi mắt cong cong lóe sáng, thật là đẹp, trong lòng có chút ngọt ngào.

Lại rắm thối nghĩ, vậy ngươi gả cho bổn vương đi, đừng để bổn vương theo đuổi nữa, làm theo trình tự thật là sốt ruột mà.

Nói đến cũng xấu hổ, mấy đêm ngủ chung với nhau này, "huynh đệ" của hắn thật sự bị giày vò không ít.

- -------
Lớp học mà Hồng Hài Nhi đăng ký, dĩ nhiên là lớp thần tiên yêu quái tụ tập trong cùng một tổ rồi, còn là học tính toán, cho nên trong lớp học, tất cả đều là người nối nghiệp chưởng quản tài vụ các giới, ngày thường Hồng Hài Nhi vô học bất tài có tiếng, hiện giờ hắn mang theo một phàm nhân đến đây học, ít nhiều cũng khiến người ta hơi kinh ngạc.

????????????????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận