Giang Nam xuân sắc, thần vũ như yên(1).
Triệu Trường Thanh đang ở Nghênh Phúc lâu lầu hai trong một phòng trang nhã mà uống trà, Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên lại vì những chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, thỉnh thoảng còn đánh hai ba chiêu, nhưng cũng xem là hoà thuận vui vẻ. (?)
Từ Tuyết Sơn trở về đã bảy ngày, thế nhưng ba người chỉ ở Giang Nam du ngoạn, vẫn chưa nhắc tới sau này muốn như thế nào, Triệu Trường Thanh như trước lặng yên ít lời, Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên sợ chọc đến y, nên cũng không đề cập tới, may là giang sơn rộng lớn, nơi có thể du ngoạn còn có rất nhiều.
Thế nhưng Triệu Trường Thanh biết, cùng với ban đầu có chút không giống. Bởi vì hai tên gia khỏa không biết xấu hổ kia đã từ kín đáo sờ soạng, trở thành lộ liễu ăn đậu hũ của y. Triệu Trường Thanh vốn không rõ thân thể của chính mình có cái gì hảo sờ, ban đầu thì không có ý tứ cự tuyệt, thế nhưng lại thành càng ngày càng dung túng hai tên gia khỏa đó, đến cuối cùng cự tuyệt đều đã không có biện pháp.
Có thể là hiện tại hay là ngày nào đó. Triệu Trường Thanh có loại cảm giác, Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên đều đang chảy nước bọt đợi y cho phép, liền lập tức bắt đầu ăn sống nuốt tươi y.
Kỳ thực loại chuyện này đã xảy ra nhiều lần, cũng chẳng để bụng thêm một lần nữa, huống hồ nếu đã quyết định cùng một chỗ, loại chuyện này khẳng định là sẽ phát sinh, nếu như còn ra sức khước từ, chính là làm kiêu.
Triệu Trường Thanh đương nhiên cũng biết, muốn hai người Lạc Giang kiềm chế chính mình, là 1 chuyện rất khó, cho nên mặc dù sắc trời còn sớm, còn lâu mới tới lúc nghỉ lại, hai người đã quyết định trọ lại Nghênh Phúc lâu, Triệu Trường Thanh cũng không phản đối, ngầm đồng ý với bọn họ.
Tuy rằng Triệu Trường Thanh cố gắng tự trấn định, nhưng tay cầm chén vẫn run nhè nhẹ.
Đồ ăn đã dọn lên, tiểu nhị nhìn thấy chính giữa hai công tử diện mạo không tầm thường cư nhiên có một nam nhân cực kỳ tầm thường ngồi đó, hai công tử này còn liên tục xum xoe, gắp đồ ăn vào trong bát người nọ, ngây người một lát mới phản ứng lại được. Ba người đều đã quen, trước sau như một. Chính là Triệu Trường Thanh vẫn có chút xấu hổ.
Giang Hàn Yên mỉm cười nói: “Thanh, ngươi ăn nhiều một chút.”
Lạc Vân Phi nói: “Không sai, ngươi thân thể chưa hảo, ăn nhiều một chút.”
...
Dưới sự khuyên bảo không có hảo ý của 2 người kia, Triệu Trường Thanh tâm sự ngổn ngang trăm mối, nên ăn càng ít. Cơm nước xong, còn chưa tới buổi trưa, Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên đã nói mệt mỏi trở về phòng ngủ, muớn một gian phòng hảo hạng, ba người ở, chưởng quỹ tức giận đến mức thầm mắng bọn họ keo kiệt.
Vào cửa, Giang Hàn Yên khép cửa cài then, Lạc Vân Phi nói: “Trường Thanh, chúng ta lúc nào cũng đều muốn ngươi, nhớ ngươi nghĩ đến... nửa đêm cũng ngủ không được...”Lạc Vân Phi thấy Triệu Trường Thanh hơi nghiêng đầu, mặt cũng đỏ, biết y đã đáp ứng, vui vô cùng, liền kéo người lên giường.
Giang Hàn Yên đi tới trước giường, nói: “Thanh, trước đây là lo ngươi nhất thời không có biện pháp tiếp thu, cho nên chúng ta đều rất cố gắn nhịn, thế nhưng hiện tại đã quyết định muốn cùng một chỗ, cho nên ngươi phải thích ứng chúng ta cùng lúc ở cùng một chỗ...”
Triệu Trường Thanh nhất thời mê hoặc nhìn Giang Hàn Yên, Giang Hàn Yên kìm lòng không đậu, liên tục hôn y vài cái, Triệu Trường Thanh mới biết được đã rơi vào tay giặc, tránh đi lang hôn của hắn. Nhưng vẫn bị Giang Hàn Yên khơi lên dục hỏa, thở dốc cũng có chút liên hồi, trên mặt một mảnh đỏ bừng.
Giang Hàn Yên nhẹ nhàng nhéo mông y một cái, cười nói: “Sao vậy, không rõ sao? Đương nhiên là ở đây, ta và Vân Phi cùng nhau a!”
Triệu Trường Thanh vừa nghe, sắc mặt đại biến, y làm sao cũng không ngờ tới Giang Hàn Yên và Lạc Vân Phi cư nhiên nghĩ ra loại mưu ma chước quỷ này, đừng nói là hai người song song tiến nhập, chỉ cần 1 mình Lạc Vân Phi, người bình thường cũng đã không chịu nổi.
Triệu Trường Thanh đứng dậy muốn đi, lại bị Lạc Vân Phi ngăn cản: “Trường Thanh, ta biết là có chút làm khó ngươi, nhưng chúng ta cũng không muốn buông tha, như vậy đi, nếu như ngươi thấy ghét ai hơn, có thể bảo hắn ly khai ngay bây giờ, nếu cả hai người đều đáng ghét, cũng đều có thể.”Lạc Vân Phi lẳng lặng nhìn y, ánh mắt ôn nhu như nước, Triệu Trường Thanh kinh hoảng trong lúc thất thần cũng có chút tâm thần nhộn nhạo.
Ghét ai sao?
Không, không đáng ghét, nếu như nói ghét, sẽ không có khả năng để cho bọn họ đối với y làm ra loại chuyện này mà không hề phản ứng, cho tới nay, y ghét chỉ có bản thân mình mà thôi.
Triệu Trường Thanh mông lung suy nghĩ, bất tri bất giác đã bị Lạc Vân Phi cởi y phục, kéo đến trên giường.
“Trường Thanh, ta thực sự không ngờ sẽ có ngày này...”Lạc Vân Phi cúi đầu than nhẹ, hôn lên môi, cằm, xương quai xanh của y, cởi nội sam y ra. Mà Giang Hàn Yên ngón tay đã quệt du cao, ở mật huyệt mềm mại chặt chẽ kia mở rộng.
Cảm giác dị vật xâm lấn làm Triệu Trường Thanh không dám lộn xộn, bị Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên tiền hậu giáp công, Triệu Trường Thanh đã quẫn bách bất an, một mực miễn cưỡng khắc chế kích thích ở nhiều phương diện khiến y có chút khó ứng phó, không khỏi rên rỉ ra tiếng. Không ngờ ẩn nhẫn rên rỉ của y lại càng thêm cổ vũ hành vi của Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên.
Giang Hàn Yên động tác tuy rằng mềm nhẹ, thế nhưng nơi này dù sao cũng đã rất lâu không làm, chỉ có thể làm tiền hí dài hơn 1 chút, Triệu Trường Thanh nơi đó chịu được du cao bỏ thêm xuân dược lại thêm kỹ xảo trêu chọc của Giang Hàn Yên, Giang Hàn Yên còn chưa tiến vào, y đã tự hành đến vui thích mà phát tiết. Giang Hàn Yên lúc này yêu thương y, luyến tiếc để y phải nhẫn nại, chỉ có thể để y vô lực ngã vào lòng Lạc Vân Phi.
Giang Hàn Yên tiến nhập dũng huyệt chật hẹp kia, Triệu Trường Thanh liền hít một ngụm khí, Giang Hàn Yên cảm thấy bản thân đột nhiên bị kẹp chặt, nhịn không được cũng rên rỉ ra tiếng.
Lạc Vân Phi hôn Triệu Trường Thanh nói: “Đừng sợ, chúng ta sẽ cẩn thận.”Hắn nhẹ nhàng buông thân thể Triệu Trường Thanh ra, liền nỗ lực ở chỗ hở bên cạnh Giang Hàn Yên tìm được nơi ngón tay có thể đi vào.
Huyệt khẩu non mềm giống như cánh hoa hồng nhạt, chậm rãi nở rộ đến mức tận cùng. Mà hai người, song song tiến nhập, đau nhức và thư sướng cùng lúc xuất hiện, Triệu Trường Thanh có loại cảm giác muốn chết đi sống lại, trong lúc đó bởi vì dao động mà không thể cảm thấy gì khác.
Triệu Trường Thanh từ động tác cẩn cẩn dực dực của hai người có thể thấy được, cũng không phải muốn thương tổn y, mà chỉ là muốn xác nhận địa vị của hai người ở trong lòng y mà thôi. Loại tâm lý sợ bị vứt bỏ này kỳ thực là do thật sự ái y mà ra.
Mặc dù ba người có thể còn có một đoạn đường rất dài phải đi, nhưng y biết, quan trọng là … Trên đoạn đường đó ba người cần cẩn thận quý trọng tình cảm, vạn trượng hồng trần phức tạm rối rắm, giống như đã trở nên xa vời ở ngoài kia.
Chú giải:
(1) thần vũ như yên: mưa xuân như sương khói. Có thể hiểu như vậy a=.=!
hoàn