Nhưng giấy không gói được lửa, Tứ ca kế vị đến năm thứ 19, Thẩm Vân Tiều - người bị biếm đến chốn thâm sơn cùng cốc - tạo phản rồi.
Y là Tứ Hoàng tử bị ma ma chưởng sự đón ra khỏi cung, danh chính ngôn thuận, tài hoa hơn người, làm quan nhiều năm rất có tiếng tăm, so với Tứ ca ham mê tửu sắc bỏ bê triều chính thì được lòng dân hơn nhiều.
Thế như chẻ tre, y chỉ mất ba tháng đã tiến đến Hoàng cung.
Tứ ca bị người ta ép quỳ rạp xuống trước mặt y, mũ miện rũ xuống, tóc tai rối bù.
Hắn bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, tự vẫn trong vũng máu.
Ta chưa từng nghĩ đến Thẩm Tĩnh Xu sẽ vì Tứ ca mà quyên sinh theo hắn.
Ta nhớ tới những lời khi nàng an ủi ta: “Nếu thật sự không được, đừng xem bản thân mình là thê thiếp, nên xem mình là thần tử!”
Nàng thật sự là một người không tồi, hậu cung âm mưu chồng chất, nàng từ trước đến sau hết thảy đều trong sạch, khí khái không ngã gục. Nếu là nam tử, chắc chắn sẽ được phong hầu bái tướng, lưu danh sử sách.
Ta hối hận vì đã chưa kịp hiểu nàng, thích nàng.
Tuy rằng ta không màng đến chuyện sống chết của mình, nhưng Tứ ca lại để ý.
Lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng mà Tứ ca cúi đầu trước Thẩm Vân Tiều, chính là cầu xin y tha cho ta. Ngôn Tình Tổng Tài
Hắn cố ý làm vậy, hắn không nghĩ rằng ta hận hắn, nhưng chuyện đó cũng như muối bỏ biển vậy, thật dư thừa.
Ta không có cách nào lao tâm khổ tứ, si tình như Phán Phán mà không oán không hối hận được; cũng không thể giống A Bích, hận ý đầm đìa, nghiến răng nghiến lợi; càng không thể làm một Lam Yên bàng quan, luôn cho mình là người đứng ngoài cuộc được.
Ta không yêu được, cũng không thể hận.
Mấy chục năm ròng rã, cái lạnh của mùa thu chốn thâm cung cũng sớm đã bào mòn xương cốt con người ta, nhưng cuối cùng tình xưa nghĩa cũ vẫn là thứ gì đó khó có thể quên được.
—-----
Dưới tiết trời cuối thu, ta và Thẩm Vân Tiều gặp lại nhau. Rừng đào trong phủ của y ra quả trĩu cành, mộ nương ta cỏ khô hoa héo.
Ta thật tự luyến, luôn cảm thấy việc y tự phản có vài phần nguyên do là vì ta.
Nhưng gặp lại nhau, chúng ta đều đã trải qua sương đông gió bấc, nhìn nhau không nói gì.
Ta còn chưa kịp suy nghĩ nếu y muốn cùng ta nối lại tình xưa, ta nên làm gì với cái danh hồng nhan họa thủy bị bêu rếu sau này. Đứa con hiếu thuận Tuế Yến lập tức thay ta giải ưu giải sầu.
Binh lính ập đến bất ngờ, khi thanh đao của Tuế Yến đặt bên cổ Thẩm Vân Tiều, ta vẫn còn đắm chìm trong một hồi cung biến chấn động vừa đến vẫn chưa kịp tan.
Người tình cũ của ta xử lý trượng phu của ta, con nuôi của ta lại xử lý người tình cũ.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực chờ phía sau”* là ta chỉ vào sách mà dạy hắn, kết quả hắn lại nghe theo một cách mẫu mực đến bất ngờ.
*Hai người đánh nhau, sẽ có kẻ ở ngoài ngồi làm ngư ông đắc lợi, ăn trọn thắng lợi cuối cùng.
Tuế Yến sớm đã có chuẩn bị, lại cố tình chờ sau khi Thẩm Vân Tiều giết Tứ ca thì mới bắt đầu động thủ.
Mượn đao giết người, một mũi tên trúng hai con nhạn, quả thật là hậu sinh khả úy*.
*Lớp trẻ giỏi hơn cha ông.
Cả chuyện huyết thống thật giả, ai thắng làm vua ai thua làm giặc, chính sử luôn là do người thắng viết nên.
Ta biết tự lượng sức mình nên không cầu xin Tuế Yến tha cho Thẩm Vân Tiều, ta tuy không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức ấu trĩ.
Ta nói với hắn, nếu con vẫn nể tình ta, hãy để cho ta tiễn y lên đường.
Trong nhà lao, ánh nến le lói đậu trên người Thẩm Vân Tiều, khiến cho áo tù từ trắng biến thành phớt hồng, trong nháy mắt ta như nhìn thấy chàng Trạng Nguyên đã quay đầu nhìn ta mười năm trước.
Ta nói, biết tửu lượng của ngươi không tốt nên ta đổi cho ngươi rượu trái cây, ta nếm thấy rượu này không ngọt, lại bỏ thêm khối đường hoa quế, ngươi đừng chê.
Y nhận chén rượu độc, vuốt ve miệng chén.
“Ta khi còn bé đã từng may mắn trốn thoát khỏi lãnh cung, đến một chốn an bình. Hiện tại hối tiếc cũng không kịp, ta không hâm mộ hắn kế thừa ngai vàng, ta chỉ thèm muốn những năm mà hắn đã trải qua cùng với nàng. Vốn dĩ ta với nàng mới là thanh mai trúc mã. Ta thật sự rất muốn nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ là người mà nàng vừa mở mắt sẽ nhìn thấy đầu tiên.”
Ta tốt bụng nhắc nhở y.
“Người đầu tiên mà ta vừa mở mắt đã nhìn thấy sợ không phải là a nương của ta, mà là bà mụ.”
“Vậy thì là nam nhân đầu tiên.”
“Theo lý thuyết nên là cha ta mới phải.”
Y đỡ trán, bật cười: “Vậy ta chờ nàng trên cầu Nại Hà, chúng ta cùng nhau đi, tương lai đính hôn từ trong bụng mẹ, nàng phải vĩnh viễn khắc sâu ta vào tâm trí, không được quên đâu đấy.”
Ta nghe cái này cũng xem như đáng tin cậy, gật đầu.
Y nhẹ nhàng sờ sờ mặt ta, nước mắt ta chực rơi, đây là điều quá phận duy nhất mà chúng ta đã từng làm.
Y uống xong chén rượu, ta tự an ủi bản thân rằng tửu lượng y không tốt, chỉ là say thôi. Nhưng rồi nước mắt vẫn rơi, giữa trời thu sắc lạnh, ta khóc đến quặn thắt tâm can.
Ta nhớ tới cây quạt xếp kia, ta không nghĩ đến chuyện sẽ mang nó trả lại cho y, may mắn thay y cũng không đề cập đến.
Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề.
Đồng tâm phải xa nhau, ưu thương mà sống hết quãng đời còn lại.
Sau khi cung biến kết thúc, ta thường bị mất ngủ, Tuế Yến cho ta dùng an thần hương, vật quý như thế thật sự dùng rất tốt, khói hương lượn lờ, nước mắt ta rơi ướt vạt gối, chìm vào mộng đẹp.
Tuyết lớn che mắt, ta trở về ngày tiến cung hôm ấy.
Ta cùng nương vào lãnh cung, người trong cung không phải Tứ ca mà là Thẩm Vân Tiều.
Thẩm Vân Tiều nhớ rõ mặt nương, biết từng đường lớn ngách nhỏ trong cung, tửu lượng siêu kém, say sỉn rồi tính tình cũng rất xấu, uống nhiều quá liền ôm ta đòi cưới ta, sinh con với ta.
Vóc dáng của y cao nhanh hơn ta nhiều, rất nhanh đã có thể hái quả bên vách tường cho ta, mỗi lần đều ăn đến mức đầy miệng đầy tay chúng ta sậm màu đỏ.
Chúng ta được đón ra khỏi cung, Thẩm Vân Tiều không giống với Tứ ca, y không muốn làm Hoàng đế, y nói Hoàng đế có tam cung lục viện, nhưng y chỉ muốn có một mình ta.
Y trở thành Hiền Vương, y biết chỉ cần không có trong tay chút quyền lợi nào, y sẽ thuận lợi được phép làm theo ý mình.
Y cưới ta làm Vương phi, ta sinh cái cho y một bé trai mập mạp trắng trẻo, ta dựa vào cái cớ tên xấu dễ nuôi, lấy “Đường Nhân” làm nhũ danh cho đứa nhỏ. Khiến nương ta tức giận đến mức lấy chổi quét người vẫn đang trong kì ở cữ là ta - xuống giường.
Thẩm Vân Tiều che chở cho ta, xin tha, nói rằng sẽ không cho ta hồ nháo như vậy lần thứ hai.
Thế nhưng hiện tại bụng ta đang to dần, ta và y đã hạ quyết tâm gọi đứa nhỏ này là kẹo hồ lô.
Trước đó y chiếu cố đứa cháu trai của ma ma chưởng sự vào kinh đi thi, đỗ Trạng Nguyên. Nghe nói lúc hạ bảng bắt rể, Cố Thiều Quân liếc mắt trông chừng hắn sợ vuột mất, cuối cùng người gả cho hắn lại là tỷ tỷ của Cố Thiều Quân - con của vợ lẻ.
Vân Tiều và hắn có giao tình thân thiết, ngày hắn thành thân, Lý Tam lang và Bạch Thập nhất nương ở phía đông thành cũng muốn thành thân, khách khứa phải chia thành hai nhóm.
Chúng ta đành phải đến hỗ trợ bọn họ.
Trên đường có người giục ngựa chạy như điên, ta nhướn cổ lên muốn nhìn xem là tên nào dám càn rỡ, suýt nữa sái cả cổ, người đánh xe nói đó là thiên kim nhà Thủ lĩnh Cấm vệ quân Kiều Thụ Hòa.
So với người phong lưu bừa bãi, mặt mũi hung tợn, ba đầu sáu tay Mẫu Dạ Xoa trong lời đồn kia, người thật lại không giống cho lắm.
Sau khi tiệc thành thân kết thúc, Vân Tiều kéo ta đi nháo động phòng, ta giả thành tiếng yêu quái kêu, bổ nhào lên giường, dọa tân nương sợ tới mức run rẩy rớt cả khăn voan, nàng bật ngã té xuống đất, trong miệng còn ngậm viên kẹo đường.
“Ai da, Trạng Nguyên ngươi không được rồi nha! Để tân nương đói đến mức ăn vụng rồi!”
Đôi ta chế nhạo, bị đuổi đi ra ngoài.
Ngoài cửa, đèn lồng sáng lên lấp lánh giữa đêm tối, một tiếng nổ lớn vang lên, pháo hoa đầy trời.
Trong mộng không biết mình là khách, một hồi tham hoan.
Hoàn.