Hồng Tuyến Ký

Mười ngày trước, tràng hôn lễ vô cùng náo nhiệt ấy cuối cùng đã xong.

Cùng ngày hôm đó, hoàng hậu nương nương đập bàn trước mặt hoàng đế, nàng muốn về nhà! Hoàng đế bị phiền quá sức chịu đựng, cũng đập bàn, chuẩn!



“Da? Hưởng tuần trăng mật?”

“Đúng vậy a, Tiểu Ny nói cho ta biết, đây là chuyện nương nương từng nhắc tới.” Lâm Ích Hàn cười trả lời.

“Đúng là ta có đề cập qua, nhưng là…” Phượng Tê cũng không có ý trách cứ Tiểu Ny, nàng lúc ấy cũng chỉ nói một câu đáng thương đôi tân nhân này không có ngày nghỉ trăng mật mà thôi.

“Gần đây người chuyển động quanh Lâm phủ nhiều lắm, chúng ta quyết định ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió ít lâu, mỗi người đều xem chúng ta như động vật quý hiếm, thực chịu không nổi!” Cảnh Tu thần kinh luôn thô cũng bạo phát. Ai bảo mọi người vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn đều gật đầu ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vẻ mặt nhịn cười chạy đi khe khẽ nói nhỏ với nhau chứ! Khó chịu! Hắn rất khó chịu (tờ báo đam mỹ nào đó phổ cập tri thức thông dụng tương đương thành công)! Còn có Lâm lão phu nhân, mỗi ngày đều làm cơm đậu đỏ cho hắn nữa…Thực quá đáng (Cảnh Tu cũng đã từng cưới lão bà)!

“Cũng phải, các ngươi dự định đi nơi nào?” Gần đây nàng xem diễn thực sự sung sướng, thậm chí còn kéo dài thời gian về nhà.

“Nghe nói Khánh quốc không khí không sai…” Quốc vương Khánh quốc đặc biệt đích thân đến xem lễ, hơn nữa còn vòng vo hỏi Cảnh Diễn phải làm sao để người dân cả nước đồng ý cho hắn nạp phi, lúc ấy biểu tình của Cảnh Diễn đến là đẹp mắt.

“Nga ha ha ha ~” Hoàng hậu lại bật ra một hồi cười đầy yêu nghiệt: “Được rồi, cứ như vậy đi, nhớ thường xuyên liên hệ…ai…ta cũng thực muốn ra ngoài chơi…”

“Chuyện này là không có khả năng.” Cảnh Tu lập tức phản bác.

“Không có gì là không có khả năng, chỉ cần nương nương chịu cố gắng.” Lâm Ích Hàn ngược lại thực sự tin tưởng Phượng Tê.

“Vậy chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió, đề phòng một chút, quy củ trên giang hồ không giống với trong triều đình, các ngươi tuy rằng đều có võ, nhưng cũng không tính là nhất lưu.”


“Chúng ta cũng chỉ du sơn ngoạn thủy là chính, sẽ không chọc phiền toái, bất quá đa tạ nương nương nhắc nhở, chúng ta trước khi đi sẽ đến thái y viện một lần.” Lâm Ích Hàn hành lễ với Phượng Tê rồi mang theo Cảnh Tu cáo lui (phu xướng phu tùy a ~)

“Nương nương, kỳ thực người không cần quan tâm, tuy rằng Ninh vương cùng Lâm đại nhân võ nghệ không tính là cao cường, nhưng ảnh vệ của Ninh vương thì không phải đùa a, an toàn vẫn rất có cam đoan.” Tiểu Hạo vừa giúp Phượng Tê đóng gói y vật vừa đáp lời.

“Ảnh vệ?”

“Đúng vậy a, mỗi thành viên hoàng thất đều có hai ảnh vệ đi theo, lần trước nương nương người rơi xuống nước, chính là ảnh vệ của người cứu lên thôi.”

“Mỗi thành viên hoàng thất?”

“Các phi tần thì không có, hoàng thượng, vương gia, các vương tử, công chúa đều có, còn có chính là thái hậu cùng nương nương.”

“Sao ta lại không biết?” Ảnh vệ a ~ một từ có yêu cỡ nào a ~ biết bao nhiêu chủ tử cùng ảnh vệ câu tam đáp tứ rồi? Biết bao nhiêu ảnh vệ cùng ảnh vệ của bầu bạn chủ tử câu tam đáp tứ rồi? Lại còn các ảnh vệ của cùng một chủ tử câu tam đáp tứ nữa?

Trời ạ ~ nàng thế nhưng lại quên một trong những JQ thiết yếu nhất của quý tộc cổ đại…Sớm biết vậy đã lôi thêm hai ảnh vệ của Cảnh Tu ra làm NP, cho Cảnh Tu có thêm hai của hồi môn, cho Tiểu Lâm Tử thêm mấy tân nương (nàng vẫn không quên tiếc nuối tổng công dịu dàng si tình Lâm Ích Hàn này tiểu thụ quá ít).

“Nương nương, ảnh vệ đều được huấn luyện đặc thù, ẩn nấp càng là trò hay sở trường của bọn hắn, nương nương không có võ công đương nhiên là không biết.” Tiểu Cơ trong mắt lóe ra ánh sao, xem ra là thực sự sùng bái loại nhân vật đặc biệt thần bí này. Hoàng hậu nương nương của bọn họ cũng vậy, chẳng qua là hàm nghĩa có chút khác nhau mà thôi.

“Ảnh vệ thuộc về ta, đi ra cho ta gặp.” Phượng Tê trực tiếp đập bàn muốn gặp người, kết quả phản ứng gì cũng không có.

“Ta không thể gọi bọn họ sao?” Phượng Tê ủy khuất, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có chuyện này a ~

“Nương nương, ở phía sau.”


Nga? Quay đầu lại, hai hắc y nhân đang quỳ gối sau lưng Phượng Tê, một nam một nữ. Y phục bó màu đen, mặt nạ màu đen, giả dạng ‘tặc’ tiêu chuẩn.

“Các ngươi có chuẩn tắc hành nghiệp gì không?”

“Không có mệnh lệnh không được hiện thân.” Nữ.

“Không liên quan đến tính mạng không được cứu.” Nam.

“Không nhận bất cứ mệnh lệnh nào khác.” Nam + nữ.

“Keo kiệt.” Phượng Tê: “Tên?”

“Ảnh Vệ.” Nam.

“Vệ Ảnh.” Nữ.

“Tên ai đặt?” Toàn thể mọi người run rẩy.

“Vấn đề lịch sử để lại.” Xướng ngôn viên chuyên nghiệp Tiểu Hạo: “Hiện tại hoàng gia xem như ít người, trước kia thành viên hoàng thất nhiều, quốc gia lại không được thái bình, mỗi người nhất định phải trang bị ít nhất bốn ảnh vệ. Sau lại giảm quân số, nhưng là so với bây giờ vẫn còn rất nhiều, dù sao ảnh vệ lại không cần xưng hô, cho nên giáo quan đời thứ ba bắt đầu phối bị tên như vậy, nam gọi Ảnh Vệ, nữ gọi Vệ Ảnh, khác nhau nhiều nhất cũng chỉ là Ảnh Vệ của hoàng hậu, Ảnh Vệ của hoàng đế như vậy mà thôi.”

“Quả thực chỉ là đánh số!” Tiểu Ny nhíu mày, tên của nàng tuy rằng quê mùa một chút, nhưng tốt xấu cũng là giáo quan ma ma lúc đấy suy nghĩ thật lâu mới đặt được, nhũ danh trước khi tiến cung cũng là cha nương suy nghĩ thật lâu mới đặt cho (hài tử này toàn gặp phải người không có mấy văn hóa đặt tên cho mình).


“Tên phải có người gọi mới có ý nghĩa, tên không giống người thường phải người đặc biệt gọi mới có ý nghĩa. Tiểu Ny tên này hô lên có thể làm người quay đầu nhìn lại nhiều hơn Ảnh Vệ, Vệ Ảnh, nhưng nếu như là người đặc biệt của ngươi gọi ngươi, thì chỉ cần mình ngươi quay đầu lại là được rồi.” Phượng Tê lời này chính là để an ủi hai ảnh vệ không tên, hai người cũng đích xác âm thầm cảm động một phen.

Bất quá cứ nhìn Tiểu Hạo rút bản ghi chép ra viết tên hai người kia vào là biết, bọn họ vào sổ đen rồi, nữ thì không sao, nam thì…Tiểu Hạo bình tĩnh thu hồi quyển sách nhỏ.

“Được rồi, hôm nay cứ như vậy, mọi thứ đều đã thu thập xong? Chúng ta xuất phát.”



“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”

“Miễn lễ, phụ thân ta đâu?”

“Nương nương, người đến quá sớm, lão gia còn chưa hạ triều.”

Nga ~ Đúng nga, Cảnh Tu cùng Lâm Ích Hàn thì đang kỳ nghỉ ngơi, bất quá đã sắp giữa trưa rồi, hôm nay sự tình rất nhiều sao?

Có lẽ là nhìn ra nghi vấn của nàng, hạ nhân thông minh bên cạnh trực tiếp trả lời: “Bẩm nương nương, hôm nay là ngày luận công ban thưởng cho thiếu gia…”

[Ta thực biết chọn ngày lại mặt…] Phượng Tê hắc tuyến, đổi lại là ai mười mấy năm không về nhà, hưng trí bừng bừng quay về một lần thì một người cũng không có, ô long này dù là tự mình nháo ra cũng sẽ thấy xấu hổ, nếu nàng hỏi Tiểu Hạo nhiều một câu cũng sẽ không có chuyện gì rồi, ai bảo người trong Lai Nghi Điện đều đã quen chủ tử của bọn họ nói gió chính là mưa, cho nên một mực câm miệng.

“Đệ đệ cùng chất tử của ta đâu? Ôm đến ta xem xem.” Ít nhất thì đứa nhỏ cũng phải có nhà đi.

“Dạ.”

“Hoàng hậu của Cẩm quốc.” Một thanh âm ngạo mạn vang lên bên cạnh, Phượng Tê kinh ngạc nhìn thiếu niên vừa xông tới đang vô lễ nhìn mình.

Người bên cạnh Phượng Tê đều không như trong kịch truyền hình hô to ‘làm càn’ hay gọi ‘người đâu’, hoang mang rối loạn chỉ làm cho người ta chế giễu. Nương nương của bọn họ sớm đã nói, nếu thật sự có người muốn ám sát, bọn họ kêu phá yết hầu cũng vô dụng, kẻ có thể đến ám sát hoàng hậu tuyệt đối sẽ không bị bọn họ hù dọa, chi bằng đơn giản đứng thẳng người thả ra khí thế khinh bỉ người đến cho rồi.


Lại bởi vì hướng dạy dỗ nào đó của Phượng Tê, tất cả mọi người đều đồng loạt quan sát diện mạo trước, tóc màu vàng, hai mắt màu xanh biếc, làn da màu đồng cổ, thực sự là mới mẻ.

“Người Khiết Đan…Ngươi chính là vị Thập Tam điện hạ kia?” Bộ dạng giống như mèo Ba Tư a, thật xinh đẹp, Khiết Đan huyết thống rất không sai ~ chậc chậc, nhìn cái thái độ ngạo kiều này mà xem. Ngạo kiều thụ a…Yên tâm, tỷ sẽ tìm một nhà thật tốt cho ngươi ~

“Ta tên là Phồn Đạt.” Phồn Đạt hành một lễ tiết đặc thù cho hoàng hậu: “Ngươi có thể làm chủ để ta trở về sao?”

“Không thể, ở Cẩm quốc, nữ nhân hậu cung là không quản chính sự.”

“Hừ ~ ở chỗ chúng ta, nữ nhân đều có thể đánh giặc!”

“Nữ nhân đúng là có thể đánh giặc, nhưng nữ nhân đánh giặc lợi hại hơn nam nhân không nhiều lắm, chính sự nam nhân chen chúc đã đủ rối loạn, nữ nhân vẫn là không can dự thì tốt hơn.”

Phượng Tê tuy rằng cũng bất mãn cổ đại nữ quyền thấp kém, nhưng cuộc vận động mấy trăm năm mới có thể tranh đấu thành công kia thực không thích hợp để nàng lãnh đạo, huống hồ hiện tại thân phận của nàng còn chính là nhân vật đại biểu cho tất cả nữ giới – hoàng hậu.

“Nguyên nhân bắt ngươi theo về ta còn không biết, bất quá Lý Mộ là ca ca ta, giúp ngươi hỏi một chút, nói tốt mấy câu vẫn là có thể.” Hỏi một chút ngươi cùng ca ca ta có JQ hay không hoặc là cùng phó quan nào đó của ca ca ta có cái gì ám muội hay không.

“Vậy thì đa tạ hoàng hậu, tù binh Khiết Đan luôn không được chuộc tất sẽ bị giết, bị bắt một đường theo về kinh đô như thế này vẫn là lần đầu.”

Lần đầu!!! Phượng Tê hai mắt sáng rực lên, trong đầu chỉ chớp mắt đã bố trí ra vở kịch đại ca của mình thầm mến vương tử nước đối địch, lại trong chớp mắt chuyển qua một tràng ngược luyến tình thâm hai người trên chiến trường đối diện với nhau có lòng với nhau rồi lại không thể không binh khí tương giao, chiến tranh chấm dứt một người liền dùng mọi cách lấy cớ dẫn người kia về nhà…(sai lầm rồi ~ hắn là bị phò mã tương lai trói lại mang về, bởi vì ca ca ngươi phải chạy gấp cho kịp hôn lễ không thể mang theo…)

“Vương tử điện hạ hiện nghỉ ngơi ở đâu?” Phượng Tê đột nhiên chuyển biến một trăm tám mươi độ.

“Nghỉ ngơi ở đâu?” Vương tử thiếu niên mười sáu tuổi chớp chớp mắt: “Phòng khách a.”

“Như vậy sao được! Tuy rằng không biết toàn bộ sự tình, nhưng vương tử điện hạ đến kinh đô nhất định là ngoài ý muốn, đến một lần cũng không dễ dàng, nếu đã ở phủ tướng quân, nói thế nào cũng phải chiêu đãi chu đáo.”

Phượng Tê rất có khí thế đứng lên: “Người đâu, an bài Thập Tam điện hạ vào chủ ngọa bên cạnh chỗ ca ca ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận