Hồng Tuyến Ký

“Quân đội?” Đông Ma Quân kinh ngạc một chút, sau đó hiểu ra: “Đến thật đúng là nhanh.”

“Cái gì? Nàng? Không thể nào…”

“Từ khi Diễm Quân kể trong giáo nam nhiều nữ ít ta đã có dự cảm rằng nàng sẽ đến.”

“Nhưng lúc này chúng ta còn đang nội đấu mà?”

“Nàng chính là vừa nghe tin đã đoán trúng bảy tám phần chân tướng.” Hơn ngươi rồi đi? Tiền phó giáo chủ của ta?

“Điều này chỉ cho thấy lối suy nghĩ của nàng cũng không thuộc phạm vi người bình thường như ngươi.”

“Người tới là ai?” Mở miệng trước hết không ngờ lại là Triệu Tiên.

Toàn bộ người trong Ma giáo đồng loạt nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ ngạc nhiên.

[Vị này sẽ không ngu ngốc giống vị bên trong đi? Vẫn cho là mình đang chiếm thế thượng phong?]

“Làm càn! Dám vô lễ trước mặt Tương vương!”

“Tương vương?” Đông Ma Quân bọn họ đều chuyển ánh mắt nhắm về nam tử rất khôi ngô, rất tướng quân ở chính giữa, sau đó nghi hoặc, hắn đến làm gì? Nếu không phải có chiếc xe ngựa quen thuộc theo ở phía sau, ngay cả Đông Ma Quân cũng sắp hoài nghi vị Tương vương này thật sự chỉ vừa lúc đi ngang qua mà thôi.

“Không có việc gì.” Tương vương rộng lượng vung tay: “Các ngươi tiếp tục.”

“…” Ma giáo bên này.

“Tương vương điện hạ chính là đến tiêu diệt yêu nhân Ma giáo?” Lão nhân ăn cơm uổng phí số hai mắt lóe sáng nhìn hắn.

“Chuyện này…”

“Đương nhiên không phải.” Giọng của Phượng Tê từ trong xe ngựa truyền ra, sau đó tự nhiên hào phóng bước đến, từ trên xuống dưới đánh giá Triệu Tiên.

“Đều là người có tuổi, sao lại kém so với cha ta nhiều như vậy?” Nhỏ giọng nói thầm.

“Cha ngươi là yêu nghiệt quốc bảo của Cẩm quốc, có thể giống sao? Bất quá người này đích xác không được tốt lắm.”

“Vị này…”


“Lễ phép một chút, phải biết rằng quan với dân có khác biệt rất lớn.” Phượng Tê trừng lão nhân kia một cái: “Ta là can muội muội của hắn, ít nhiều cũng tính là công chúa, ngươi tốt nhất khách khí một chút.”

“Thảo dân…tham kiến Tương vương cùng công chúa.” Lão nhân rốt cuộc nhớ ra phải hành lễ.

[Hắn tin?! Hắn thật sự tin! Ta đi chơi đã hơn một năm rốt cuộc cũng có người tin! Không gọi ta là hoàng hậu nương nương nữa!] Phượng Tê cảm thán, trong chớp mắt tăng giá trị hảo cảm với lão đầu lên, đương nhiên không quên điều thấp chỉ số thông minh của hắn xuống.

“Tốt lắm, chào cũng chào rồi, ngươi có thể đi chết đi.”

“A?”

“Dốt nát a ~ Này, lại gặp mặt, ta động tác nhanh đi?”

“Đại ca, Tiếu đại ca.” Đông Diễm Quân xuất hiện, lúc này kẻ ngốc cũng biết đám người mới tới đứng về bên nào.

“Ngươi đến làm gì?” Đông Ma Quân hỏi Phượng Tê, Tiếu Quân ở bên cạnh trong lòng phun tào, một đống người mà ngươi chỉ nhìn thấy mỗi người này.

“Hai nguyên nhân: một, sợ ngươi có vạn nhất, đến hỗ trợ, ờ…hiện tại đã biết, vạn nhất này còn phải trừ đi một vạn; thứ hai, là…” Chỉ vào Tương vương: “Diễm Quân nói chỗ các ngươi nam nhân tốt rất nhiều…”

“Tả hữu hộ pháp đều là nam, tứ đại đàn chủ ba nam một nữ, nòng cốt cấp trung khác trên một trăm, thanh niên là chính, đều vừa độ tuổi thành thân.”

[Ôi trời đất ơi…] Tiếu Quân đỡ trán.

[Không lẽ…Giáo chủ là đang tìm lão bà cho chúng ta sao?] Nhìn Phượng Tê, lại nhìn nhìn Tiểu Ny bên cạnh nàng: [Giáo chủ đối với chúng ta thật là tốt ~] Mọi người khí thế lập tức mãnh liệt tăng lên, chỉ ước gì lập tức xử lý sạch sẽ mấy tên quấy rối ở cửa, sau đó cùng vị hồng nương đại tỷ này nghiêm túc thảo luận một phen.

“Các ngươi! Triều đình lẽ nào lại dung dưỡng oai phong tà khí, mặc kệ tà ma tồn tại sao?” Thật là một NC nhiệt huyết a ~

“Dưỡng chứ, sao lại không dưỡng? Không có tặc, ngươi bảo bộ khoái làm cái gì?”

“…” Nhiệt huyết trợn mắt há hốc miệng.

“Hơn nữa, người ta cũng tự nhận mình là Ma giáo rồi, vui vẻ giúp người mới là không bình thường đi?”

“Vậy bọn hắn có thể không gọi tên này!”

“Chân tiểu nhân tốt hơn ngụy quân tử nhiều lắm, sự quật khởi của mỗi môn phái đều tự có nguyên do, thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng sự diệt vong của tất cả các môn phái đều không tách khỏi bóng dáng của phản đồ, những kẻ bình thường ra vẻ đạo mạo, sau lưng nam đạo nữ xướng…”


“Nhưng mà…bọn hắn là người xấu a.”

“Nương ngươi đang gọi ngươi về ăn cơm kia kìa!” Tiểu thí hài, từ đâu đến thì về đó đi: “Nói cho ngươi biết, cường quyền chính là chân lý, ngươi đánh thắng hắn, ngươi chính là chính nghĩa, còn đánh không thắng…à…Không có loại khả năng thứ hai, dưới tay hắn không lưu người sống.”

“Ngươi…ngươi…Giết người là không đúng!”

“Hài tử, việc này mà chọc đến chỗ quan phủ, bọn họ nhất định là chiếu luật làm việc, ngươi giết người trong Ma giáo cũng là giết người, cũng phải đền mạng. Đương nhiên ngươi có thể giết nhiều thêm vài người, thăng cấp từ giam giữ xét sau lên lập tức xử trảm, trên còn có chém ngang lưng, ngũ xa phanh thây, lăng trì…” Vẻ mặt say mê hướng tới, Phượng Tê bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem mình có nên đến Hình bộ đi dạo hay không.

“Ta đột nhiên có cảm giác mình là lương dân.” Tiếu Quân nhìn Phượng Tê tự so sánh.

“Cảm giác là không đáng tin.” Ta chẳng thấy ngươi ‘lương’ ở chỗ nào.

Tuy rằng xem cuộc vui thực phấn khích, nhưng Đông Diễm Quân cũng hiểu được đã đến lúc nên xong việc rồi, phất tay, một đám giáo chúng đang chờ tìm lão bà phía dưới ngao ngao kêu lên, xông về phía các ‘tấm gương chính nghĩa’.



“Thật nhàm chán…” Đông Diễm Quân sau khi biết là ca ca mình bày ra trò phản loạn này, không một chút ý tứ phản đối, ngược lại oán giận đại ca không biết chọn người.

“Chuyện này không thể trách ta, vốn sẽ kích thích hơn một chút, ai biết Tiểu Tả, Tiểu Hữu hai người bọn họ đau lòng thủ hạ, trộm thông tin…”

“Nếu chúng ta không phối hợp trước, ngay từ lúc bọn chúng bắt đầu thu mua người đã bị áp giải đến trước mặt ngươi rồi.” Một nam tử hào hoa phong nhã đi đến, tuy rằng biểu tình trên mặt không thuộc kiểu tê liệt như Lý Mộ, nhưng nhất cử nhất động của hắn đều là khuôn mẫu tiêu chuẩn, chỉ thiếu điều khắc lên mặt hai chữ ‘nghiêm túc’.

“Nếu ngươi thật sự nhàm chán, có thể bày trò nhất thống giang hồ, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.” Một giọng nói đầy chế giễu vang lên bên cạnh người kia, lần này là một nam tử thoạt nhìn thực ôn nhu. Đúng vậy, thoạt nhìn thôi, chính là cái loại người nhìn một cái thì thấy rất ôn nhu, nhìn cái nữa liền bị sát khí của hắn hù dọa. Thực sự mâu thuẫn, thực sự…đặc biệt.

Phượng Tê thấy hai mỹ nam tử ánh mắt sáng lên, dùng khuỷu tay chọc chọc Đông Ma Quân, người sau lập tức hiểu ý.

“Tả hộ pháp.” Chỉ người nghiêm túc.

“Hữu hộ pháp.” Chỉ người nhìn như ôn nhu kì thực sát khí rất thịnh còn lại.

“Ngươi chính là…công chúa…?”

“…mang theo nữ nhân đến xem mắt?”

Hai người vừa mới trở về, nghe được đều là lời giới thiệu của thuộc hạ.


“Ai nói? Ta là mang nam nhân đến xem mắt.” A nha nha, hai người này ai phối với Nhị vương gia nhà bọn họ thì tốt đây ~

“Ngươi tránh xa ta ra một chút!”

Tiếng gào của Tương vương từ bên ngoài truyền vào, Phượng Tê lập tức nhảy lên chạy ra xem, Đông Ma Quân đuổi theo, sau đó là nhóm bát quái Đông Diễm Quân cùng tả hữu hộ pháp.

“Thân ái, ta từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi đã bị ngươi đả động sâu sắc, trong lòng trong mắt ta rốt cuộc không dung được bất luận kẻ nào khác nữa rồi ~ Hãy để chúng ta có được lẫn nhau đi, không cần thẹn thùng a ~ “

Một nam nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy rõ là yêu nghiệt thụ…được rồi nói không chừng là yêu nghiệt công, đang vây quanh Tương vương không chịu buông tha, chọc Cảnh Thiệu tức giận đến rút kiếm vung tới.

Một vương gia, cho dù thích học võ cũng sẽ không xem luyện võ như sinh mạng của mình, hơn nữa Cảnh Thiệu học phần nhiều là võ nghệ giết địch trên chiến trường, chứ không phải đơn đả độc đấu.

Vì thế sau vài hiệp, Cảnh Thiệu dáng người hơi hiển khôi ngô bị người áp đảo, còn bị ôm chặt lấy, cố tình người kia lại gầy yếu hơn hắn một chút, hiệu quả thị giác thật sự là…

“Tương vương, có mỹ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, hẳn là nên tận tình hưởng thụ mới phải.” Đông Ma Quân lập tức đứng về phía thuộc hạ.

“Một trong tứ đại đàn chủ.” Đây là nói với Phượng Tê.

“Yêu Nhiêu, ngươi đã trở lại.”

“Đúng vậy a ~ Hơn nữa vừa về đến liền nhìn thấy Tiểu Thiệu Thiệu đáng yêu nhà ta ~ Giáo chủ ~ Người ta yêu rồi ~ Đây chính là cảm giác nhất kiến chung tình a ~ Thiệu Thiệu, da ngươi thật tốt…” Ta sờ…

“Thật sự không hổ với cái tên Yêu Nhiêu (xinh đẹp, diêm dúa, mê hoặc lòng người).” Người bộ dạng yêu, cá tính càng yêu ~

“Phượng Tê! Cứu cứu ta! Kẻ điên này, buông ta ra!”

“Nhị hoàng đệ nói đùa, người ta sao có thể có loại bản lĩnh đó. Phượng Tê là chân chính tay trói gà không chặt a…” Lên đi lên đi, tay lại sờ xuống dưới một chút, lớn mật một chút a, đừng cô phụ cái tên Yêu Nhiêu của ngươi.

“Nhanh ném tên biến thái này đi!”

“Cảnh Thiệu a, phải biết rằng, đầu năm nay nam nhân chịu chủ động không nhiều lắm. Có người nhất kiến chung tình ngươi nên vui mới đúng, như vậy sẽ tiết kiệm cho ta bao nhiêu chuyện a…” Phượng Tê cảm thán: “Vốn đang định chọn cho ngươi một người trong tả hữu hộ pháp, không nghĩ đến động tác của ngươi còn nhanh hơn cả ta, rất tốt!”

“Ngươi đang sờ nơi nào! Ngươi đồ biến thái này ta muốn chém ngươi!”

“Chém đi ~ Chém đi ~ Ngươi chịu thương tổn ta thuyết minh ngươi cỡ nào để ý đến ta…”

“Hắn là…M?”

“Ngả mẫu (àimǔ, phát âm nhanh nghe tương tự)?”

“Chính là thụ ngược cuồng.”


“Không phải, hắn chỉ là làm việc không theo lẽ thường mà thôi, sự thật chứng minh hiệu quả rất tốt.”

Cảnh Thiệu bị lời của Yêu Nhiêu kích thích một chút, động tác giãy giụa ngừng lại, lập tức bị người nào đó được một tấc tiến một thước hôn lên.

“A!” Tiếng hô hưng phấn của ba nữ nhân.

“Chúng ta có nên đi trốn không?”

“Mới không cần!”



Buổi tối, khách phòng, một bóng người lẻn vào nơi nghỉ của Tương vương.

“Không cần kích động như vậy, là ta.” Đông Ma Quân bình tĩnh dùng tay kẹp mũi kiếm: “Với trình độ này của ngươi, không đối phó được Yêu Nhiêu.”

“Ngươi đến làm gì?”

“Kích động như vậy làm gì, nếu ta muốn gây bất lợi cho ngươi thì đêm nay sẽ không đặc biệt đuổi Yêu Nhiêu đi, chỉ sợ hắn sớm đã ở trên giường của ngươi rồi.”

“Ngươi chịu giúp ta? Ta còn tưởng rằng ngươi ở bên cạnh Phượng Tê lâu…” Đều thích xem cuộc vui, nhất là tiết mục nam nam mến nhau.

“Ta đương nhiên là nên đứng về phía thuộc hạ của mình, bất quá ta có chuyện cần nhờ ngươi, cho nên mới đến thỏa thuận.”

“Thỏa thuận?”

“Ta có thể cam đoan lúc ngươi ở Ma giáo sẽ không phải chịu quấy rầy, nhất là quấy rầy đến từ Yêu Nhiêu.”

“Thật sự? Thật tốt quá, tạ ơn trời đất, ngươi vẫn thực có tình người thôi.”

“Không nghe thử điều kiện của ta?”

“Chỉ cần ta có thể làm được.” Xế chiều hôm nay bị đùa giỡn ngay trước mặt mọi người, đây chính là vết nhơ lớn nhất đời hắn.

“Phượng Tê.” Đông Ma Quân khẽ nói hai chữ, thành công hóa đá một người.

Bên kia…

“Giáo chủ thật quá đáng ~ Lại dùng thân phận áp bức ta!”

“Bình tĩnh một chút, ý hắn ta hiểu.” Phượng Tê vui cười hớn hở vung khăn tay: “Người a, đều là sinh vật phạm tiện (bị coi thường, ý như chờ tình chạy mới chạy theo tình), muốn theo đuổi người ta thì tử triền lạn đả là không đủ, lạt mềm buộc chặt, hiểu không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận