Hồng Y Loạn Thế (Loạn Thế Hồng Dạ Tử)

Quả thật Dạ Anh rất thích Phong Tư Linh, nghe chuyện nàng đến là liền chạy đi tìm khắp điện. Tìm một hồi mà vẫn không thấy, Dạ Anh chạy ra ngoài kiếm thử thì thấy Phong Tư linh cùng Ngọc Miên đang ở cạnh Tị Thủy hồ.

“Linh Linh! Tiểu Miên!” Dạ Anh chạy tới, bộ dang hớn hở.

“Công chúa” Phong Tư Linh nhìn nàng, khẽ cười “Ngươi không dự tiệc sao?”

“Câu này ta hỏi các ngươi mới phải, không vào trong mà còn đứng đây làm gì.” Dạ Anh kéo tay hai người đi “Từ giờ Linh Linh cũng học ở đây, hai ngươi phải thường xuyên kiếm ta chơi cùng đấy.”

“Mấy năm qua trong phủ cũng rất buồn tẻ, tiểu thư đến đây có công chúa chơi cùng sẽ rất vui.” Ngọc Miên cười nói, ba người bọn họ, trước sau vẫn là thân thiết nhất.

...

Bước vào chính điện, Ngọc Miên kinh ngạc hô to một tiếng, trầm trồ.

“Lớn thật đấy, xem ra còn có điểm khoa trương.”

“Hắc hắc, tất nhiên rồi! Ở kinh thành này, có thể nói Bắc Linh viện chỉ thua mỗi hoàng cung với Nguyệt Vương phủ thôi. A! Mau qua bên kia, các ngưởi phải thử nước hoa đào của Nhan trưởng lão mới được.”

Dạ Anh dẫn Phong Tư Linh và Ngọc Miên chạy khắp sảnh chính, nhận được không ít sự dòm ngó, ma xui quỷ khiến đụng phải Lâm Tuyết và đám bạn của nàng ta.

“Phong Tư Linh? Không ngờ phế vật như ngươi lại có thể vào được đây.” Lâm Tuyết giọng châm chọc. Ngọc Miên bĩu môi, nàng ta rõ ràng vẫn chưa thấy đủ uy vũ của tiểu thư nhà nàng.

Đôi ngươi Dạ Anh lóe lên, nàng tức giận quát.

“Tiện nhân to gan, thấy bổn công chúa mà không hành lễ là đã đáng tội chết rồi, còn ăn nói xằng bậy!”

Lâm Tuyết và đám nữ nhân kia giật mình, nhận thức được Dạ Anh đứng bên cạnh Phong Tư Linh liền cúi đầu hành lễ.

“Chúng tiểu nữ có mắt như mù, xin công chúa bớt giận.”

Dạ Anh nhăn mặt định đưa tay đánh cho hả giận lại bị Phong Tư Linh nhanh chóng chặn lại.

“Công chúa, đây là chỗ đông người, không nên như vậy.”

“Hứ!” Nàng hất mặt ấm ức. “Nể tình Linh Linh tha cho các ngươi lần này.”

“Đa tạ công chúa!” Khuôn mặt Lâm Tuyết lộ rõ phẫn nộ, nhưng quả thật chỉ có đứng trước những người như Dạ Anh, nàng ta cảnh giác đến vậy. Phong Tư Linh cảm thấy uy phong của nàng hãy còn chưa đủ a.

...

“Bọn tiện nhân đó thật không biết điều, dám đắc tội tiểu thư.” Ngọc Miên bất bình lên tiếng “Sao người lại tha cho chúng cơ chứ?”

“Đúng đó Linh Linh, ta thực muốn đập chúng một trận đã đời! Cùng lắm thì bị phụ hoàng trách mắng một chút thôi.” Dạ Anh giơ tay hùng hổ.

“Không nhất thiết, đám người Lâm Tuyết tạm thời chưa gây ra uy hiếp gì với ta. Ở chỗ đông người ngươi cũng nên để ý thân phận của mình một chút.”

“Linh Linh, ngươi là bị Dạ Minh nhập rồi!” Dạ Anh phồng mồm tức giận, nhưng nhìn qua bộ dáng của nàng vẫn khả ái có dư.

“Hắc hắc, đừng có tức giận. Nếu có lần sau thì ngươi cứ thoải mái ra tay là được.” Phong Tư Linh cười cười rồi lại rảo bước tiếp.

...

“Triệt ca, ta dắt vợ về cho huynh đây.” Dạ Anh kéo theo Phong Tư Linh và Ngọc Miên đến chỗ ba người Phong Liêm Triệt. Phong Tư Linh vừa nhìn thấy hắn, tâm trạng thư thái liền mất đi một nửa, tuy vậy vẫn thong thả bước đến trước Dạ Minh với Nguyên Khai hành lễ.

“Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử.”

“Linh Linh, ngươi trước kia không có như vậy a. Lần sau gặp không cần lễ nghi gì cả, chúng ta là người nhà của ngươi.” Dạ Minh đối với nàng thực rất dịu dàng, khác hẳn thái độ nghiêm khắc với Dạ Anh. Phong Tư Linh cũng gật đầu.

“Quận chúa, đã lâu không gặp.” Nguyên Khai khẽ cười, thời gian tiếp xúc với hắn khi là Mạc Tử Hiên, nàng hoàn toàn khẳng định hắn là người tốt. Vài hôm trước làm nhiện vụ diệt ma thú* đã gặp hắn, bất cẩn bị thương một chút hắn tiện tay tặng nàng một bình Cực phẩm Ngọc Bích Thạch.

“Đã lâu không gặp.”

"Tuy tiếp xúc không nhiều nhưng tại sao ta luôn có cảm giác quen thuộc với nàng, khí chất nàng cũng thay đổi rất nhiều." Nguyên Khai suy nghĩ, điệu cười của Phong Tư Linh đối hắn trông rất quen, hắn càng không ngờ nàng là Mạc Tử Hiên. Phong Tư Linh nghĩ đi nghĩ lại tấm bình phong “phế vật” tuy chướng tai nhưng cũng thật hữu dụng.

“Linh, lát nữa ta dẫn nàng đi đăng ký môn học, giờ ta có chút chuyện, nàng cứ ở đây chơi.” Phong Liêm Triệt nói với nàng một chút rồi rời đi.

Do đón tiếp Phong Liêm Triệt nên tận chiều học viện mới bắt đầu giảng dạy, học viên có thể tự do di chuyển.

Phong Tư Linh giữa trữa gọi Tiểu Xà đến rồi rời đi với bộ dạng Mạc Tử Hiên. Nàng vốn không để Tiểu Xà trong không gian của nạp giới, dù thả nó đi đâu thì nàng vẫn có thể gọi nó về bằng thần giao cách cảm.

Phong Tư Linh dừng chân xuống gần dong binh công hội, nàng vừa xuất hiện là muôn lời ca tụng nổ ra. Quả thực là trái ngược với thân phận Quận chúa.

“Đó chẳng phải là Mạc Tử Hiên đại nhân sao?”

“Đúng vậy! Ngài ấy là một cao nhân hiếm có ở Thiên Phong, đến Nhị hoàng tử cũng rất coi trọng.”

“Màu tóc đỏ rực cùng liên ấn trên trán, thực uy vũ chết mất.”

“Còn trẻ như vậy mà đã là Thiên tinh triệu hồi sư, ngươi xem nàng với Nhị hoàng tử cũng thật xứng đôi.”

Phong Tư Linh vốn không để ý, thản nhiên bước vào dong binh công hội.

“Ồ! Tử Hiên các hạ, ngài đến rồi. Mấy hôm trước cảm ơn ngài đã giúp chúng tôi dọn đám ma thú.” Một dong binh gần đó lên tiếng.

“Không có gì, cùng là dong binh với nhau cả.”

“Tử Hiên các hạ, dù sao cũng đa tạ ngài.”

“Tử Hiên đại nhân.” Quản lý dong binh công hội chạy tới, trên tay hắn cầm một phong thư vàng kim “Đại nhân, hôm qua Nguyên Khai hoàng tử đến nhờ ta gửi cái này cho ngài.”

Phong Tư Linh đưa tay tiếp nhận phong thư. Phong thư được làm bằng giấy xếp thượng hạng, bên ngoài dát một lớp vàng, còn có khắc hình rồng bay phượng múa, ngoại trừ hoàng cung ra thì không có nơi thứ hai có loại xa xỉ này. Nàng mở thư, liếc qua nội dung, thầm nghĩ.

"Thư mời đến yến tiệc hội tụ, bá quan văn võ và các cao thủ có tiếng đều tham gia. Tập hợp nhân tài Thiên Phong? Triều đình xem ra cũng muốn có mối quan hệ với ta."

Nàng nhếch môi cười, đem lá thư trở về học viện.

...

“Linh, vài ngày nữa trong cung mở tiệc hội tụ cao nhân, chắc nàng cũng nhận được thiệp mời của Nguyên Khai rồi.” Phong Liêm Triệt dẫn Phong Tư Linh trở ra từ nơi đăng ký môn học. Nàng sớm đã quyết định sẽ học qua kỵ xạ và binh pháp.

Phong Tư Linh gật nhẹ đầu, đối với việc bị Phong Liêm Triệt biết đủ thứ chuyện phát sinh đối với mình nàng đã sớm thích nghi. Nàng toan định rời đi trước, bàn tay đã bị Phong Liêm Triệt nắm lấy.

“Ngươi kéo ta đi đâu vậy?”

“Tấu cầm.” Chỉ vỏn vẹn hai chữ đó, hắn dẫn nàng đến cái đình nhỏ nằm giữa hồ Tị Thủy, ở đó lại xuất hiện một cây đàn tranh dài khoảng một thước.

Thả tay nàng ra, Phong Liêm Triệt ôn nhu nâng đàn lên, bắt đầu gảy. Phong Tư Linh chỉ biết thở dài rồi cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tinh!

Thứ âm điệu này, nàng chưa nghe bao giờ, trong trẻo mà mị hoặc, thanh âm bay bổng nhưng lại tỏa ra một tầng nội lực thanh toát vô biên. Phong Tư Linh nghe tiếng đàn của Phong Liêm Triệt lại nhớ tới chị gái mình, hai hàng lệ bất giác trào ra.

Chị, đã hai mươi năm rồi, Tiểu Linh vẫn rất nhớ chị. Chị đi rồi, không có ai chỉ em chơi đàn nữa. Chị, chị có nghe thấy không, em khẳng định tiếng đàn của hai người gặp nhau sẽ không phân cao thấp được đâu.

Đôi ngươi Phong Tư Linh khẽ thả lỏng, cảm giác hồn phách như bị cuốn theo điệu nhạc. Nàng nhớ rồi, nhiều năm trước… cũng chính tiếng đàn này suýt nữa tước mất hồn phách nàng. Dáng vẻ khi tấu cầm của hắn thật mỹ lệ, thuần khiết, vô tư nhưng lại có chút trầm lặng.

Tinh!

“Sao ngươi lại dừng?”

Phong Liêm Triệt nhìn nàng cười. Hai tay hắn dịu dàng ôm lấy gương mặt nàng, xoa đi hai hàng lệ đang chảy xuống.

“Nàng có chuyện buồn? Có phải hay không do ta chơi đàn quá dở?”

Phong Tư Linh hiện tại mới nhận thức được nước mắt của bản thân. Không ngờ, việc nhớ tới chị gái lại khiến nàng nặng tâm như vậy. Khẽ lắc đầu, nàng lấy ra trong nạp giới một chiếc tiêu ngọc khiến hắn ngạc nhiên.

“Mẫu thân Tử Huệ cho ta, nàng nói ta thổi tiêu rất hay nên tặng ta chiếc tiêu ngọc này.”

“Thực ra thứ đó đưa cho nàng là đúng, vốn dĩ ban đầu nó là của Tam Công chúa Tử Ninh.”

“Nàng... cũng thổi tiêu?”

“Không chỉ biết mà còn rất hay nữa.”

“Vậy à...” Phong Tư Linh nhìn chiếc tiêu một hồi, kề lên môi thổi, tiếng tiêu vang lên bi thương mà mãnh liệt, tựa như tỏa ra một chùm hào quang. Tiếng tiêu của nàng có phải lúc nào cũng buồn rầu như vậy?

Cùng lúc đó Phong Liêm Triệt cũng lấy ra trong nạp giới một cây đàn, Tuyết Thánh cầm, nó vừa là một nhạc cụ thần thánh, vừa là một cực phẩm tiên khí, không phải là cao thủ thì tuyệt đối không chế ngự được.

Một khúc cầm tiêu hợp tấu vang lên, thu hút toàn bộ học viện, hầu hết học viên đều như bị thôi miên theo tiếng nhạc mà đến hồ Tị Thủy.

Hai người bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến những kẻ kia, chỉ chăm chú tấu nhạc, giống như cả hai cũng bị chính điệu nhạc của bản thân lôi kéo, dần dần tạo nên luồng khí lực khủng bố bao quanh. Cơn lốc mãnh liệt tỏa ra tứ phía. Đám học viên bừng tỉnh, chạy tán loạn, có những kẻ xấu số bị cơn lốc cuốn phải hoặc bị nguyên khí xoẹt qua, rất đáng sợ.

Từ xa, Vân Thái viện trưởng và các trưởng lão đi tới, nhanh chóng vận công khống chế luồng nguyên khí dữ dội, một số học trưởng yếu hơn đã bị nội thương không ít. Thấy nguyên khí bất ổn, Phong Tư Linh và Phong Liêm Triệt cũng bừng tỉnh, tiếng nhạc đứt quãng, cơn lốc cũng dần tan biến.

Các trưởng lão thở dốc nhẹ nhõm, Vân Thái viện trưởng lập tức tiến tới chỗ Phong Tư Linh và Phong Liêm Triệt còn đang ngơ ngác.

“Viện trưởng, những học viên kia...” Phong Liêm Triệt nhìn những học viên bị thương mà cười khổ, hắn cũng đoán được phần nào nguyên nhân. Bản thân Phong Liêm Triệt cũng không ngờ hai người bọn hắn lại có sự hòa hợp hoàn hảo đến như vậy.

Sự việc cứ như vậy mà nổi lên, rồi cũng lắng xuống.

*Ma thú cũng là một loại thú, được chia làm hai loại. Một là linh thú trở nên mất kiểm soát, cuồng nộ rồi bị biến thành ma thú và thứ hai là ma thú thuần chủng. Sức mạnh của ma thú thuần chủng vượt xa những linh thú bình thường, số lượng cũng không nhiều bằng linh thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui