Hợp Cẩn FULL


Edit: Nananiwe
Trong nháy mắt Bách Ấu Vũ nghi hoặc chưa rõ, y không nghe ra ý vị sâu sa của Thích Tinh nhưng lại cảm thấy nguy hiểm theo bản năng.

Thích Tinh đã không còn là Thích Tinh nữa, hắn đã biến thành loài thú đáng sợ khác, muốn cắn nuốt chiếm đoạt y.
Thích Tinh ngửi ngửi sợi tóc Bách Ấu Vũ, nhàn nhạt nói: "Đã từng làm với Nghiêm Dục Lâm chưa?"
Từng làm? Từng làm gì cơ?
Bách Ấu Vũ và Thích Tinh ôm cổ nhau, hầu kết đối phương trượt trượt thế nào y nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Dần dần nghe hiểu lời của Thích Tinh, bên tai Bách Ấu Vũ đỏ hoàn toàn, hai mắt phủ kín sương mù, dùng sức đẩy người ra nhưng Thích Tinh lại chẳng chút lay động.
Bách Ấu Vũ xấu hổ và giận dữ đan xen, hai cánh tay đánh loạn: "Buông ra! Buông ra!"
Lực của Bách Ấu Vũ chỉ làm cho người ta thêm ngứa ngáy, Thích Tinh dùng một bàn tay chế trụ y, váy dài thuận thế rơi xuống.


Hắn thoáng nhìn qua, lập tức dừng lại động tác, trong mắt có ý cười.
Trên cánh tay trắng nõn của Bách Ấu Vũ nhanh chóng hiện lên vệt ngón tay màu đỏ ửng.
"Ngoan nào." Thích Tinh tự nói tự vui vẻ, hôn lên khóe mắt Bách Ấu Vũ: "Chịu một lần tối nay, sau này sẽ không làm em đau nữa."
Bách Ấu Vũ sợ hãi nói: "Ngày thường thấy huynh nghiêm túc đoan chính, không ngờ lại là tiểu nhân cố làm ra vẻ, đồ hạ lưu đáng khinh!"
"Động phòng với thê tử của mình, sao có thể gọi là hạ lưu đáng khinh?"
Thích Tinh duỗi tay bóp cằm Bách Ấu Vũ, nhìn gương mặt như sắp khóc của y, hung hăng hôn lên đôi môi y.

Tư vị này hắn đã mong chờ ba năm, hiện giờ được như ước nguyện quả thực không phụ sự kỳ vọng.

Làn môi mềm mại ấm áp, hương vị ngọt ngào thấm đến tận xương.
Bình thường Bách Ấu Vũ thích mặc đồ trắng thuần, nhẹ nhàng sạch sẽ khiến người ta rung động, lúc ấy hắn nghĩ tới dáng vẻ y mặc đồ cưới đỏ thẫm, ngày mong đêm ngóng đã gần như phát cuồng.


Mà ngày hôm nay được nhìn thấy tận mắt, những suy nghĩ ấy tuyệt đối Bách Ấu Vũ không thể nào tưởng tượng ra được, hắn dùng lực cắn rách môi Bách Ấu Vũ, mút máu tươi của y vào miệng, ngay cả cơ thể của y cũng chỉ hận không thể nuốt vào bụng.

Đam Mỹ H Văn
Đó là màu đỏ diễm lệ vô cùng, lưu luyến triền miên, mềm mại dai dẳng, phảng phất như đi vào mộng cảnh.
Trong hỉ tiệc Thích Tinh uống không ít rượu, sau khi vén khăn voan của Bách Ấu Vũ lên mới bất giác cảm thấy say, giờ phút này không biết chiều tà hay chạng vạng gì cả.

Bách Ấu Vũ rên lên một tiếng, dữ tợn cắn ngược lại Thích Tinh, tư thế hôn môi của hai người trở thành trợn mắt nhìn nhau, lệ trong mắt Bách Ấu Vũ càng ngày càng nhiều.
Giống như lập tức sẽ rơi xuống mấy giọt nước mắt.
Thích Tinh đột nhiên nhớ lại một chuyện, là mùa hè năm thứ hai nhập học.

Lúc ấy hắn phá hỏng cảnh Bách Ấu Vũ và Nghiêm Dục Lâm hôn môi, mà khi ấy Bách Ấu Vũ dịu ngoan nép vào trong ngực Nghiêm Dục Lâm, lúc ngẩng đầu lên còn nở nụ cười nhàn nhạt, lại càng không trợn mắt nhìn người khác.
Hắn không khỏi nới lỏng tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Toàn bộ phần miêu tả đều từ cổ trở lên, quản lý đại đại minh giám..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận