Hợp Cửu Tất Phân

Hôm nay không phải là ngày nghỉ lễ, nên cổng trường vẫn có người gác cổng.

Tề Minh Dập nghiêm túc đi tới hỏi cách ghi danh tham quan, chỉ chỉ lỗ tai của mình với gác cổng – tỏ ý rằng tai mình gặp chút vấn đề, nói chuyện cũng không kiểm soát được âm lượng phù hợp, anh ta bắt đầu gõ chữ vào di động để trao đổi cùng gác cổng.

Cũng may trình độ văn hóa của gác cổng cũng tạm ổn, chưa đến nổi mù chữ. Sau khi biết Tề Minh Dập bị mất thính lực và muốn lên sân thượng trước kia xem thử liệu có cải thiện được bệnh tình chút nào hay không, ông bèn hào phóng gọi bảo vệ giữ chìa khóa sân thượng dẫn Tề Minh Dập đi lên. Lúc đưa mắt nhìn Tề Minh Dập rời khỏi còn thương xót khôn nguôi: “Rõ là một chàng trai anh tuấn, tại sao lại khiếm thính cơ chứ?”

Tề Minh Dập rảo bước đằng sau bảo vệ, bảo vệ nghe gác cổng bảo anh ta khiếm thính bèn giữ im lặng suốt dọc đường. Gã dẫn Tề Minh Dập đi lên tầng cao nhất, đương lúc mở cửa ngồi một bên canh chừng chợt thấy Tề Minh Dập giơ di động ra trước mặt mình, giọng loa nam đọc câu hỏi do Tề Minh Dập gõ vào: Sân thượng luôn luôn khóa thế này ư?

Cái chuyện hóng hớt drama ấy mà, dẫu có ngăn cấm kiểu gì cũng lan truyền rộng rãi thôi, hơn nữa sẽ đồn đại thật lâu ở nơi phát sinh sự việc. Mặc dù bảo vệ mới tới mấy năm gần đây, song cũng nghe đàn anh từng nhắc đến sự kiện xảy ra chỗ này, gã trả lời: “Hồi xưa không khóa đâu, nhưng sau này…” Đặng nửa câu, gã sực nhớ Tề Minh Dập chẳng nghe được, kế đó bèn gõ chữ giải thích ngọn nguồn dưới ánh mắt chăm chú của Tề Minh Dập: Trước kia sân thượng không khóa, nhiều học sinh hay lén lút chạy lên đây chơi vào giờ nghỉ giữa tiết. Mãi tới tận hôm nọ, một quý bà tai to mặt lớn ghé trường bắt quả tang con trai mình đang hẹn hò với một học sinh khác tại trận. Từ đấy về sau, việc đầu tiên mà tốp bảo vệ trực ca sáng phải làm chính là kiểm tra cửa sân thượng đã khóa kĩ hay chưa. Đó đã là chuyện từ thời xưa lắc xưa lơ rồi, hiện tại toàn kể với người ngoài là để phòng hờ sự cố ngoài ý muốn thôi.

Tề Minh Dập nhận lại di động, đọc những dòng chữ hiện trên màn hình. Anh ta khẽ nói cảm ơn với bảo vệ, đoạn nhấc chân đi về phía sân thượng. Mặc dù bình thường đều khóa cửa, song vẫn sẽ có người đi lên dọn dẹp đúng giờ, bởi vậy sân thượng sạch sẽ vô cùng.

Tề Minh Dập đi một chốc lại ngừng một chốc trên sân thượng, cuối cùng dừng chân đằng sau vách tường khuất sáng nọ.

Trái tim anh ta bỗng chốc run rẩy.

Cảnh tượng trong mơ chợt hiện ra trước mắt anh ta. Cậu bé trong mơ nọ ngẩng đầu, cười cong mắt với anh ta.

Anh ta lập tức thấy rõ khuôn mặt của cậu bé nọ. Rõ ràng chẳng hề xinh đẹp đến mức khiến người ta liếc mắt đã khó lòng quên nổi, song lúc nở nụ cười lại nom như có thể lách vào trái tim đối phương. Anh ta nhìn thấy cậu bé mở miệng nói với mình điều gì đó, nhưng anh ta lại chẳng nghe rõ bất cứ câu nào.

Anh ta đột nhiên hồi tưởng rõ rệt, vào quãng thời gian anh ta hôn mê tới gần như mất hết ý thức, khuôn mặt của cậu bé càng ngày càng xa xăm, càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn biến mất chả thấy bóng dáng đâu, rốt cuộc anh ta không thể nhớ nổi bất kì chuyện gì liên quan tới cậu bé nữa.

Khoảnh khắc anh ta tỉnh lại trên giường bệnh, trong lòng trống vắng tột cùng, cứ cảm giác mình thiếu đi chút gì đó. Tiếng mắng chửi, tiếng òa khóc ầm ĩ hỗn tạp bên ngoài lọt vào tai anh ta, anh ta hết sức khó hiểu hỏi mẹ: “Sao ngoài kia ồn thế ạ?”

Mẹ trấn an anh ta: “Bệnh viện lúc nào chả như vậy. Nếu con thấy ồn quá thì để mẹ đổi phòng cho con nhé.”

Sau khi đổi phòng, quả nhiên bên ngoài yên ắng hơn hẳn. Anh ta vẫn thấy lòng hiu quạnh, cái cảm giác mình đã quên mất thứ gì đấy rất quan trọng luôn bủa vây lấy anh ta. Mẹ lại nói rằng, đây là di chứng do gặp tai nạn chấn thương đầu thôi.

Ngày ấy xuất viện, bầu trời u ám mịt mù, trông có vẻ sắp đổ mưa. Anh ta đi đến bãi đỗ xe với bố mẹ, đương lúc định lên xe chợt nghe có người đuổi theo hô một tiếng “Tề!”, kế đó dường như bị ai đó bịt mồm lại.

Anh ta khó hiểu ngoảnh đầu nhìn thử, chỉ thấy một cậu bé bị người ta che miệng, rõ ràng chỉ là người xa lạ mà thôi, cậu bé lại nhìn anh ta bằng ánh mắt mong mỏi quá đỗi.

Mẹ kéo anh ta: “Minh Dập, đi thôi.”

Anh ta đáp, vâng ạ.

Anh ta theo mẹ mình lên xe.

Ngoài xe, người phụ nữ che miệng cậu bé đã buông cậu ra. Người phụ nữ ấy coi bộ tức muốn lộn ruột, giơ tay lên cho cậu bé ăn một bạt tai.

Cái tát này vừa giáng xuống, người phụ nữ với cậu bé đều bật khóc.

Anh ta thấy hết sức đau đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không màng nhìn ra ngoài ô cửa sổ nữa.

Tề Minh Dập vươn tay chống tường, chậm chạp quỳ thụp xuống mặt đất.

Anh ta nhớ rồi, mùa hạ năm ấy bọn họ đã vạch kế hoạch cho tương lai ở chỗ này, thậm chí đã tính toán xong nên xuất phát lúc nào.

Nhằm tránh để gia đình bắt được, bọn họ định bụng đến phương nam chẳng có ai thân thuộc trước, đợi gặt hái được thành tựu sẽ đường đường chính chính trở về nhà. Du Chu nhát gan, luôn luôn rất thận trọng, cân nhắc cái này rồi lại cân nhắc cái kia, có điều đôi mắt lại sáng ngời hơn hết thảy, hiển nhiên cũng rất thích kế hoạch của anh ta.

Nhưng anh ta đã bỏ rơi Du Chu.

Ngày hôm đó anh ta chưa từng đắn đo vì sao Du Chu đuổi theo gọi tên mình, chưa từng đắn đo vì sao Du Chu dùng ánh mắt tràn ngập khao khát nhìn về phía mình.

Anh ta cảm thấy cực kì mệt mỏi, hết sức mệt mỏi, anh ta căm ghét mùi nước thuốc gay mũi của bệnh viện và màu trắng trống trải tột độ của phòng bệnh.

Vì lẽ đó anh ta chẳng màng nghĩ suy điều gì, chỉ “Vâng” một tiếng với mẹ mình bèn xoay người lên xe rời đi.

Anh ta bỏ Du Chu lại một mình.

Du Chu phải một mình đối diện với bố mẹ cậu, đối diện với bố mẹ anh ta; một mình đối diện với sự giễu cợt cùng phỉ nhổ từ những kẻ khác; một mình đối diện với sự chỉ trích từ các thầy cô; một mình chuyển trường khi đứng trước giai đoạn sắp lên lớp mười hai…

Tề Minh Dập siết chặt đôi bàn tay, dường như muốn tóm lấy thứ gì đó, lại phát hiện trong tay mình trống hoác, không hề níu giữ nổi bất cứ thứ gì cả.

Du Chu luôn luôn nghiêm túc khi làm mọi việc, mỗi lần đưa ra quyết định toàn phải cân nhắc rất lâu, chuyện dễ như trở bàn tay trong mắt người khác cũng gian nan khốn khó khi lọt vào đầu cậu. Cậu thích cuộc sống bình yên, mỗi một ngày đều muốn nỗ lực cố sống thật tốt.

Là anh ta bất ngờ cưỡng ép xông vào cuộc sống Du Chu, cưỡng ép lôi kéo Du Chu cùng vạch kế hoạch tương lai với mình, triệt để xáo trộn cuộc sống ổn thỏa của Du Chu.

Và kế tiếp, anh ta lãng quên Du Chu.

Du Chu nhút nhát tới như vậy, mà phải đến phương nam một mình, sống tha hương nơi đất khách một mình.

Khoảnh khắc anh ta xông nhầm vào phòng y tế ngày ấy, ánh mắt Du Chu đầy ắp sự kinh hoàng, cơ thể cậu khẽ run rẩy. Tuy nhiên rất nhanh, Du Chu đã bình tĩnh trở lại, cũng không tiếp tục run rẩy nữa.

Du Chu mỉm cười nói với anh ta rằng: “Những ca khúc anh sáng tác rất hay, tôi thích lắm.”

Du Chu ôm tâm trạng gì khi nở nụ cười với anh ta?

Du Chu ôm tâm trạng gì khi nói với anh ta “Tôi thích lắm”?

Tề Minh Dập vùi sâu mặt vào cánh tay đương căng chặt. Tiếng bước chân lộn xộn vọng đến từ đằng sau. Giọng Từ Thành Lễ đột nhiên truyền vào lỗ tai anh: “Sao cậu tự ý chạy lung tung vậy hả Minh Dập? Cậu bị gì đấy? Có phải đầu lại đau hay không? Nhưng sao cậu lại chạy tới chỗ này?” Nói đến câu cuối, âm thanh của Từ Thành Lễ đượm chút sự thấp thỏm.

Từ Thành Lễ thực sự rất căng thẳng, y có ấn tượng cực kì xấu về nơi đây, bởi lẽ y đã phát hiện Tề Minh Dập và Du Chu đang thân mật ở đây. Do nghe nói Tề Minh Dập đến chỗ này, nên vừa thấy anh ta Từ Thành Lễ bèn chất vấn một tràng, thậm chí cũng quên mất chuyện Tề Minh Dập bây giờ mất thính lực, chỉ muốn giáng đòn phủ đầu chiếm đoạt thời cơ mấu chốt.

Tất cả thành tựu hiện tại của Từ Thành Lễ và cả việc bố y từng bước thăng chức đều nhờ vào Tề Minh Dập tín nhiệm y. Y không gánh vác nổi hậu quả khi bị Tề Minh Dập căm ghét ruồng bỏ.

Đợi chất vấn xong xuôi, Từ Thành Lễ mới sực nhớ tình trạng sức khỏe của Tề Minh Dập, y vội vàng dằn sự sợ hãi đương cuộn trào mà tiến lên kéo cánh tay Tề Minh Dập: “Minh Dập?”

Tề Minh Dập hất mạnh tay Từ Thành Lễ ra.

Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn y. Anh ta gằn từng chữ từng chữ hỏi: “Buổi chiều ngày hôm ấy, có phải cậu là người đã gọi mẹ tôi đến hay không?”

Từ Thành Lễ hoảng hốt lùi về sau hai bước. Cơ thể y thoáng lảo đảo, mạnh miệng thốt ra lời thoái thác ngầm lặp đi lặp lại trong lòng vô số lần: “Là vì tôi muốn tốt cho cậu! Cậu chỉ bị tên nhóc ấy bỏ bùa mê thuốc lú mà thôi! Cậu có từng nghĩ tới hậu quả nếu chuyện cậu là đồng tính bị bại lộ chưa hả?!”

“Mục tiêu xưa nay của tôi chưa bao giờ là làm ngôi sao kiếm cơm nhờ sự nổi tiếng.” Giọng Tề Minh Dập khản đặc, “Âm nhạc của tôi, không liên quan gì đến khuynh hướng tính dục của tôi.”

“Nhưng trong mắt người khác thì có!” Từ Thành Lễ càng nói càng cảm thấy mình đúng đắn, “Minh Dập, tôi đây là đang muốn tốt cho cậu!”

“Vậy thì cảm ơn cậu.” Ánh mắt Tề Minh Dập u ám, u ám tới độ như thể chìm xuống tận cùng đáy biển sâu hút. Nghe những lời đường đường chính chính này, anh ta thực sự chỉ ước rằng mình tiếp tục mất thính lực. Tề Minh Dập giương mắt nhìn về phía bạn thân ngày xưa đương hùng hồn bào chữa đánh lận con đen, anh ta xổ từng chữ từng chữ ra, “Từ Thành Lễ, cậu bị đuổi việc.”

Tề Minh Dập nhanh chóng rời khỏi sân thượng. Anh ta không về nhà, cũng không tìm đến một ai khác. Anh ta gọi taxi rồi nhờ tài xế chở mình tới thị trấn nhỏ nằm ở rìa thủ đô.

Đấy là nơi Du Chu từng sinh sống, anh ta nhớ mình từng tra được, năm lớp mười hai Du Chu quay lại thị trấn nhỏ ấy học.

Anh ta điên cuồng muốn biết hết thảy mọi điều mà Du Chu đã nếm trải.

Bất kì chốn nào khác trên thế gian này cũng khiến anh ta cảm thấy nghẹt thở.

Thời điểm Tề Minh Dập ghé thăm thị trấn nhỏ, thời tiết giống hệt cái ngày anh ta xuất viện, giọt mưa bất chợt rơi lách tách lách tách, tụ thành màn mưa ngút trời mông lung. Anh ta chẳng màng bung ô, chỉ đeo khẩu trang bình thường che khuất nửa gương mặt mình.

Trấn nhỏ trông có vẻ rất yên bình, mấy năm gần đây diện tích thủ đô đều đang mở rộng, nơi đây thì hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng, tựa như một vùng đất tách biệt với thế giới ngoài kia. Tề Minh Dập đi đến trường cấp ba duy nhất trong thị trấn, gác cổng hỏi bằng tiếng phổ thông ngai ngái giọng địa phương: “Xin hỏi anh có chuyện gì? Đổ mưa lớn lắm rồi, tại sao không bung ô?”

“Không sao đâu ạ.” Tề Minh Dập mặc cho nước mưa nhỏ xuống từ lọn tóc ướt sũng, chậm rãi gạt lời nói ra khỏi cổ họng, “Chú hẳn đã làm việc ở đây lâu lắm rồi nhỉ? Liệu chú có quen ai tên Du Chu không?”

∻∻∻

Buổi chiều Du Chu tan tầm, kì kèo mãi chả dám về nhà. Kết quả đi loanh quanh ở chợ bán đồ tươi sống tới hơn bảy giờ, cậu nhận được tin nhắn của Thiệu Vinh – là một bức ảnh chụp lòng bàn tay của ai đó giả vờ bóp cổ Béo Ú, phía trên còn kèm theo hàng chữ:【Con trai của cậu đang nằm trên tay tôi.】

Du Chu:!!!!!!

Du Chu nhanh chóng chạy về nhà. Vừa vào cửa đã trông thấy Thiệu Vinh đeo tai nghe ngồi đối diện màn hình tivi rộng lớn chơi game, trên đầu Béo Ú cũng chụp một bộ tai nghe nhỏ xíu, nó sủa gâu gâu gâu với màn hình, coi bộ là cảm thấy trò chơi này hết sức kích thích giật gân đây.

Du Chu: “…”

Thiệu Vinh liếc mắt thấy Du Chu trở về bèn đá Béo Ú sang chỗ khác, ngang ngược mà chụp tai nghe phụ lên đầu Du Chu đoạn nhét tay cầm vào tay cậu.

Du Chu điều khiển bằng tay cầm, tới đi đường cũng chả biết đi, hết sức vụng về.

Thiệu Vinh ngồi bên cạnh chế giễu cậu: “Ê Du Chu, sao em gà quá vậy? Ngay cả Béo Ú còn chơi giỏi hơn em, đừng bảo xưa nay em chưa từng chơi game chứ?”

Du Chu trung thực trả lời: “…Em chưa chơi.”

Thiệu Vinh xáp qua hôn cậu: “Gọi ông xã một tiếng, anh dạy em chơi.”

Hết chương 30


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui