Hợp Cửu Tất Phân

Du Chu hơi bồn chồn lúc thốt ra câu hỏi này, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Thiệu Vinh, sợ Thiệu Vinh sẽ tức giận vì lời nói của cậu. Thiệu Vinh chắc chắn chẳng thích người khác nhắc tới Úc Ngôn đâu, bởi Úc Ngôn là điều đặc biệt trong lòng hắn.

Thiệu Vinh chả rõ Du Chu đang lo lắng vớ vẩn những gì, hắn quan sát ranh con đương cúi gằm mặt đằng trước, mười ngàn kiểu ghẹo cậu phát khóc bay vụt qua đầu hắn.

Nếu Du Chu không nói thì hắn cũng suýt quên bẵng chuyện đó. Nghĩ đến việc Du Chu mãi băn khoăn chẳng biết nên làm sao, Thiệu Vinh bèn dằn cơn nóng giận trong lòng xuống, quyết định độ lượng tha thứ cho cậu lần này

Thiệu Vinh mỉm cười, chặn ngang Du Chu trên ghế lái phụ, buộc cậu ngẩng đầu lên chẳng cho phép trốn: “Ồ, anh thích Úc Ngôn, vậy thì sao? Em định nhường anh cho nó à?”

Thiệu Vinh vừa thừa nhận như thế, khiến trái tim Du Chu đau lắm. Tuy nhiên khi nhớ lại tình trạng bây giờ giữa cậu và Tề Minh Dập, cậu nghĩ bụng, nếu, nếu Thiệu Vinh có thể được tự do theo đuổi người mình thương, cậu hẳn nên vui thay Thiệu Vinh mới đúng.

Nhưng mà cậu không vui.

Du Chu cảm thấy mình thật sự quá ích kỉ, vì lẽ đó cậu cố nén giọt nước mắt chực rơi, đoạn đáp: “Nếu anh thích cậu ấy, em, em có thể trả anh lại cho cậu ấy.”

“Trả kiểu gì? Em đã dùng rồi mà.” Thiệu Vinh xấu xa hôn khóe mắt ửng đỏ của cậu, “Em dùng mòn hết người anh qua ngày này tháng nọ. Em xem đi, miệng này em dùng, tay này em dùng, toàn thân anh em đều dùng, em tính trả người ta kiểu gì đây? Chậc, giờ em chán anh thì anh sẽ thành đồ second-hand, mất giá rồi.”

Du Chu tức đến độ trừng hắn.

Thiệu Vinh bảo: “Sao nào? Dám dùng không dám nhận? Cũng chẳng biết là đêm qua ai dùng anh cả đêm còn chưa bớt thòm thèm.”

Mặt Du Chu đỏ chót: “Đâu có.” Cậu ấp úng vạch trần sự thật, “Rõ ràng anh từng quen rất nhiều bạn trai.”

“Giỏi lắm Du Chu, giờ còn biết lôi chuyện cũ cơ đấy? Xem ra tối nay em muốn ngả bài luôn một thể rồi.” Thiệu Vinh cắn nhẹ lên tai Du Chu, “Thế để anh tiết lộ cho em bí mật này nhé.” Hắn khẽ khàng thủ thỉ bên tai Du Chu một câu.

Du Chu trợn tròn mắt, trưng vẻ mặt khó tin sững sờ nhìn hắn, kế đó mặt cậu càng đỏ hơn: “Rõ, rõ ràng anh rất thạo mà.”

Thiệu Vinh đáp: “Anh có thiên phú dị bẩm ok?” Thiệu Vinh cười khẩy, “Đằng nào em cũng sắp toang rồi, chờ anh dẫn em đi gặp nhà ngoại xong thì em đừng hòng bước xuống giường nữa. Đã cướp mất lần đầu tiên của anh còn dám đẩy anh cho kẻ khác, em đếch thấy hành vi vô trách nhiệm kiểu này quá quắt lắm hả?”

Du Chu nói: “Nhưng rõ ràng anh…”

Thiệu Vinh cắn mạnh lên tai Du Chu: “Vẫn muốn chống chế đúng không? Anh biết tỏng rồi, em đang âm mưu dụ anh thổ lộ thêm vài câu cùng em chứ gì?”

“Được thôi, chống tai lên nghe cho rõ đây Du Chu. Nếu nói xưa nay chưa từng có cảm giác gì với Úc Ngôn thì chắc chắn là nói dối, trước kia anh thấy thằng nhóc rất thông minh cũng rất đặc biệt, khác hẳn những kẻ xung quanh. Tuy nhiên đợt này thằng nhóc về nước, anh phát hiện anh càng lúc càng ít chú ý đến nó, anh chán ngán khi phải ra ngoài tụ tập đàn đúm với lũ bạn, trái lại cứ hay nổi trận lôi đình hễ có kẻ khác bên cạnh em. Vì lẽ đó, hiện tại người anh thích chính là em, anh cực kì thích em, muốn dắt em đi gặp hết người lớn trong gia đình, muốn tuyên bố với cả thế giới rằng em thuộc về anh, muốn sống cùng đồ chết nhát đần độn là em tới hết cuộc đời. Sao hả? Nghe thủng chưa?”

Du Chu ngơ ngác mà nhìn Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh thừa cơ bắt nạt đôi môi khẽ hé của cậu. Sau khi kết thúc nụ hôn đó, hắn bèn hôn nhẹ lên chóp mũi Du Chu, đoạn bảo: “Anh bỏ công hầu hạ em trên giường như vậy, chẳng lẽ em không cảm nhận được chút nào hay sao?”

Du Chu lặng thinh.

Thiệu Vinh thay đổi, kì thực cậu có nhận ra, chỉ là cậu chẳng dám nghĩ tới, càng chẳng dám tin tưởng.

Cậu sợ bản thân nghĩ sai rồi, sợ sau khi tin tưởng sẽ nảy sinh mong đợi hão huyền.

Hiện tại Thiệu Vinh nói, rằng anh ấy thích cậu, muốn sống cùng cậu đến hết cuộc đời.

Loại chuyện liên quan đến cả quãng đời này, Du Chu cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ dám mơ về nó nữa.

Du Chu ngần ngừ cả buổi trời, cuối cùng dốc hết can đảm hôn đáp trả Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh nhận được lời hồi đáp từ Du Chu, nụ cười chợt rạng rỡ hơn hẳn. Hắn được đà lấn tới đòi một nụ hôn ngọt ngấy, một thoáng sau mới bảo: “Buổi trưa ghé nhà ông ngoại anh xong thì trở về nơi em lớn lên chút đi, hiếm hoi lắm mới bay một chuyến mà, tiện thể thăm thầy em luôn.”

Du Chu không ngờ Thiệu Vinh lại nghĩ chu toàn đến thế.

Người cứu cậu thoát khỏi nơi đáng sợ ấy năm xưa là thầy giáo cấp hai của cậu. Trước khi qua đời ông ngoại vẫn luôn đau đáu về cậu, nhờ thầy giáo quan tâm cậu nhiều hơn. Lúc thầy đi tìm cậu, tình cờ được người tốt nắm rõ tình hình thuật lại, mới biết chuyện cậu bị bố mẹ đưa vào bệnh viện tâm thần. Cũng chính thầy ghé nhà hết lần này tới lần khác đề nghị bố mẹ cậu đứng ra kí tên để cậu “Xuất viện”, cho nên cậu mới có thể trở lại trấn nhỏ tiếp tục học hết lớp mười hai.

Đối với cậu, thầy tựa như một người cha. Dẫu cho sống ở đất phương nam rất nhiều năm, cậu vẫn nhớ gọi điện thoại chúc phúc và gửi quà biếu thầy vào mỗi dịp Tết sum vầy.

Ngẫm lại chuyện năm ấy, Du Chu đã chẳng còn sợ sệt hay đau khổ nữa.

Hiện tại Du Chu nghĩ mình có thể đối diện với hết thảy mọi thứ rồi.

Du Chu nở nụ cười với Thiệu Vinh: “…Vâng.”

Thực tế mặt mũi của Du Chu trông rất non, hễ cười tươi sẽ lộ chiếc lúm đồng tiền xinh xinh, rõ ràng chỉ là nhuốm ý cười nhạt nhòa, song lại trao cho người ta một cảm giác bầu không khí bỗng trở nên hết sức ngọt ngào.

Thiệu Vinh cũng cảm thấy nụ cười này ngọt lịm tim, trông vô cùng xinh đẹp và say lòng người. Rõ là Du Chu chỉ đáp một chữ “Vâng” cực kì giản đơn mà thôi, Thiệu Vinh lại tưởng chừng có ngàn đóa hoa đang nở rộ ngập tràn lòng mình, muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu. Hiện tại cũng coi như đi gặp phụ huynh của Du Chu rồi nhỉ? Hắn xáp đến chạm khóe môi Du Chu, đoạn bảo: “Du Chu à, đừng dụ dỗ anh, anh đã hẹn với ông ngoại sẽ ghé vào buổi trưa, nếu giờ không đi được thì em tính giải thích với ông ngoại kiểu gì đây?”

Du Chu lập tức đẩy hắn ra.

Thiệu Vinh bật cười khoái trá.

Sắc trời hơi úa tàn, nom có vẻ sắp đổ mưa. Thiệu Vinh lái xe tới nhà ông ngoại hắn, quen cửa quen nẻo mà xông vào, chẳng ai ngăn cản hắn hết.

Sau khi dừng xe có người lái xe qua bãi đỗ giúp hắn, Thiệu Vinh dẫn Du Chu vào nhà, vừa dõi mắt nhìn thử thì đông đủ cả rồi, ai cũng ngồi nghiêm trang thẳng lưng – trông giống hệt đang nghiên cứu và thảo luận về kế hoạch tác chiến vậy.

Bầu không khí trong nhà dọa Du Chu đến độ khiến cậu đứng khựng, bị Thiệu Vinh bỏ xa một bước dài. Thiệu Vinh quay ngoắt lại kéo cậu tới, giới thiệu cho ông ngoại với các cậu ruột của hắn: “Chả phải muốn gặp người hay sao? Dẫn đến rồi này, đây chính là Du Chu.” Hắn vươn một tay vòng lấy eo Du Chu, kéo người vào ngực mình, “Nào, gọi ông ngoại trước, sau đó hãy gọi cậu.”

Du Chu nào dám gọi thế.

Ông ngoại Thiệu Vinh quát: “Lớn to xác rồi mà mày còn mất nết vậy hả? Mày xem mày dọa nó rồi kìa! Đúng là chả hiểu nổi sao người ta lại quen mày.” Mặc dù ông ngoại Thiệu Vinh đã khá nhiều tuổi, song giọng vẫn cực to rõ, lời nói cử chỉ đều căng tràn nhựa sống.

Thiệu Vinh chả thèm đếm xỉa kéo Du Chu ngồi xuống, giới thiệu từng người cho Du Chu, hắn trộm liếc mắt thấy Du Chu nghiêm túc nghe hắn nói, bụng vui như mở cờ, cố ý xáp đến hôn vành tai Du Chu.

Du Chu sợ hú hồn, trừng hắn một cái theo bản năng.

Ông ngoại Thiệu Vinh chú ý tới động tác nhỏ của bọn họ, nỗi lo âu đè nặng trong lòng thoáng nhẹ bẫng. Ông có rất nhiều con trai, cũng có rất nhiều cháu chắt, nhưng thương nhất vẫn là thằng cháu ngoại nhỏ nhất này, hồi trước cứ hễ Thiệu Vinh ghé chơi ông chỉ ước rằng có thể xem thằng cháu này là con ngươi[1] mà xót nó.

[1] Từ ông ngoại nói vừa là nhãn cầu vừa là để ví người được yêu thích, có câu the apple of sb’s eye là nó đó.

Thời niên thiếu Thiệu Vinh tuyên bố mình thích nam giới, thoạt đầu chẳng ai để bụng cả. Về sau Thiệu Vinh bắt đầu hẹn hò với các cậu bé, họ mới nhận ra rằng lời Thiệu Vinh nói là sự thật. Sau khi chịu tin tưởng và thấu hiểu, lại khó tránh khỏi sốt ruột thay Thiệu Vinh: Cái giới này vừa loạn vừa bẩn, phần lớn tình cảm đều ngắn ngủi chóng tàn, lúc tuổi trẻ thì còn sức chơi đùa, về sau không có đối tượng cố định bầu bạn phải xử lí kiểu gì ổn đây?

Tốc độ chia tay vô tội vạ lại nhanh choáng váng của Thiệu Vinh càng chứng minh bọn họ lo lắng không thừa. Chính vì thế thời điểm mẹ Thiệu nêu ý kiến muốn sắp xếp lịch coi mắt giúp Thiệu Vinh, cả gia đình đều đồng ý, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần hạnh phúc bên nhau trọn đời là tốt rồi. Kết quả thì sao? Thiệu Vinh mang thẳng đối tượng về nhà luôn.

Mẹ Thiệu thấy thẹn khi điều tra con trai, nhưng ông ngoại lại chẳng thấy thẹn khi điều tra cháu ngoại đâu, thuê thám tử xong mới biết hắn đã giấu người tình tận hai năm trời. Cả hai cũng chả có xã giao gì khác, chỉ có Thiệu Vinh mỗi tháng đều chịu khó hạ mình chạy vào khu cư xá ọp ẹp của người ta, nếu bảo yêu nhau, không giống; mà nếu bảo chưa yêu nhau, cũng không giống.

Mãi tới khi Thiệu Vinh chưa bao giờ cầu viện người nhà bỗng dưng mở lời với họ, nói muốn nhờ họ giải quyết Tề gia và cái tên tay sai của Tề gia, ông ngoại Thiệu Vinh mới xác nhận thằng cháu nhà mình thực sự phải lòng đối phương.

Đã đến nước vì mỹ nhân quên mình thế này rồi, chẳng lẽ còn chưa tính là phải lòng? Tuy nhiên ông ngoại Thiệu Vinh nghĩ bụng là vầy, chứ vẫn cần xem thử tận mắt mới yên tâm.

Thằng cháu của ông phải lòng người ta, nhưng chắc gì người ta đã care nó!

Mấy ông cậu Thiệu Vinh sớm được bố dặn dò từ trước, nên bấy giờ bèn lôi Thiệu Vinh ra ngoài sân huấn luyện. Sân huấn luyện này là do đích thân ông ngoại Thiệu Vinh thiết kế, chuyên dùng để thưởng roi cho đàn con; mà khi con ông trưởng thành, bèn dùng nó để thưởng roi cho bầy cháu; lưu truyền đời đời, ăn chắc mặc bền!

Thiệu Vinh vốn hơi lo khi mặc Du Chu đối diện với ông ngoại hắn một mình, nhưng vừa bị ông người lườm một phát, đành ngoan ngoãn lui ra cùng các cậu ruột.

Du Chu có phần thấp thỏm, lúc gặp mặt mẹ Thiệu cụ Thiệu, cậu luôn tự nhủ trong lòng rằng “Đây là giả thôi”, vì lẽ đó chỉ đối xử với họ bằng sự tôn kính nên có dành cho bậc cha chú.

Hiện tại đã khác, cách đây không lâu, Thiệu Vinh vừa thổ lộ rằng hắn chẳng thích Úc Ngôn nữa, hắn muốn nghiêm túc sống trọn đời cùng cậu.

Du Chu ép bản thân phải giữ bình tỉnh.

“Đừng căng thẳng.” Ông ngoại Thiệu Vinh cười nói, “Tôi không ăn thịt người đâu, lão Thiệu kể cậu đánh cờ rất tốt, qua đây, chơi với tôi một ván xem.”

Du Chu chỉ biết nghe theo ông ngồi xuống đánh cờ.

Chẳng mấy chốc, Du Chu phát hiện ông ngoại Thiệu Vinh là một tay cờ dốt đặc cán mai, là cái kiểu đi nước cờ cực kì dở, còn cộng thêm tật thích giấu quân cờ ấy.

Du Chu là một tuyển thủ ngay thẳng, chơi với ông ngoại Thiệu Vinh một chốc lập tức thấy sai sai, cậu dứt khoát vạch trần ông ngoại Thiệu Vinh chớ nên làm vậy, làm vậy là không đúng đâu.

Ông ngoại Thiệu Vinh trừng cậu: “Bất ngờ đấy, trông nho nhã yếu ớt mà cũng to gan phết.”

Du Chu chẳng hề yếu thế trước những điều mình đã xác nhận, này thì liên quan gì tới to gan chứ, rõ ràng hổng thể chơi như vậy được!

Du Chu nghiêm túc đáp: “Không thể chơi xấu trên ván cờ.”

Ông ngoại Thiệu Vinh vốn cũng chả phải muốn đánh cờ thật, chỉ là định thử thằng nhóc này tí thôi, kết quả nó chẳng những muốn thắng ông thật, mà còn vạch trần ông đánh cờ dở, đọ không nổi thì chơi bẩn luôn cơ. Ông vốn hơi cáu bẳn, song ngẫm kĩ phút chốc, tính nết này được đấy, tình cờ chính là khắc tinh của thằng cháu ông. Kẻ thích chơi bẩn sợ nhất là gì? Sợ nhất là người ngay thẳng.

Nghĩ tới việc có lẽ Thiệu Vinh thường xuyên bị Du Chu chọc tức nghẹn họng, ông ngoại Thiệu Vinh tức khắc vui vẻ, cũng chẳng tính toán chuyện Du Chu quang minh chính đại nói ông chơi bẩn.

Ông hết sức vô tư mà phá bĩnh Thiệu Vinh: “Nếu là nhóc con bên Úc gia thì dám chắc nó sẽ chả láo toét như vầy đâu. Cậu quen nhóc con bên Úc gia không? Là cái đứa thân với Thiệu Vinh từ hồi bé tí, trông khá xinh trai, còn là du học sinh ưu tú ấy, nó cực kì giỏi, Thiệu Vinh vẫn luôn thích nó.”

Ông ngoại Thiệu Vinh vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Du Chu.

Du Chu vốn đang dồn hết sự tập trung vào ván cờ, nghe ông ngoại Thiệu Vinh nói thế chợt hoàn hồn ngay. Cậu kìm lòng chẳng đặng bắt bẻ: “Thiệu Vinh nói anh ấy không thích Úc Ngôn nữa đâu.”

Ông ngoại Thiệu Vinh hỏi: “Cậu thấy lời nó nói đáng tin lắm à?”

Du Chu khẽ đáp: “…Đáng tin.”

Ông ngoại Thiệu Vinh nhìn cậu chằm chằm.

Du Chu bảo: “Thiệu Vinh vĩnh viễn biết rõ mình muốn thứ gì.” Từ trước tới nay Thiệu Vinh vốn rất khôn ngoan, hắn luôn dứt khoát đưa ra quyết định mỗi khi cần lựa chọn, đồng thời tuyệt đối sẽ chẳng hối hận.

Khoảnh khắc đối diện đôi mắt đen tuyền của Du Chu, ông ngoại Thiệu Vinh chợt hiểu vì sao Thiệu Vinh sẽ buông bỏ chấp niệm với Úc Ngôn vì thằng nhóc này. Thằng nhóc này làm gì cũng hết sức nghiêm túc, nếu như mày vọng tưởng bắt cá nhiều tay, không thích đưa ra lựa chọn, vậy mày vĩnh viễn sẽ chẳng bước vào trái tim nó nổi.

Ông ngoại Thiệu Vinh không thể đứng nhìn thằng cháu mình chịu thiệt thòi được, ông ngừng cười, lộ vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Còn cậu thì sao?”

Du Chu thoáng sửng sốt.

Ông ngoại Thiệu Vinh hỏi cậu: “Cậu có thích cháu ngoại tôi không?”

Hết chương 38


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui