Hợp Cửu Tất Phân

Cậu có thích Thiệu Vinh hay không? Vấn đề này khiến Du Chu bỗng lặng thinh. Trước kia Du Chu luôn nhắc nhở chính mình, rằng Thiệu Vinh chẳng thuộc về cậu, Thiệu Vinh yêu thích người khác. Nếu như thế, cậu có thể chả cần cân nhắc tương lai mà chỉ việc tham lam hưởng thụ khoái cảm xác thịt, hưởng thụ Thiệu Vinh bầu bạn là được rồi.

Đấy là một loại tư tưởng hết sức đáng hổ thẹn, cậu muốn một mối nhân duyên ngắn ngủi không có gánh nặng. Mặt trời dâng, sương mai tàn, chẳng đọng dấu vết.

Chuyện giữa cậu và Thiệu Vinh xác thực mở đầu hết sức mập mờ. Nhưng Thiệu Vinh đã đường hoàng thổ lộ với cậu, sẽ quá ích kỉ nếu cậu tiếp tục trốn tránh.

Du Chu nghiêm túc đáp: “Thích, cháu thích Thiệu Vinh.” Cậu thích Thiệu Vinh hống hách tùy tiện, thích Thiệu Vinh vô sợ vô lo, Thiệu Vinh luôn dễ dàng bước qua rất nhiều ngưỡng mà phỏng chừng tới cuối đời cậu vẫn không bước qua nó nổi, ở bên cạnh Thiệu Vinh, dường như cậu cũng được lấp đầy dũng khí, có thể tiến về phía trước thật nhanh.

Du Chu sở hữu một đôi mắt chẳng biết nói dối, thời khắc thốt ra chữ “Thích” vừa dịu dàng vừa bình thản. Ông ngoại Thiệu Vinh hài lòng nở nụ cười: “Nếu đã thích, thì sau này hãy đối xử tốt với nhau.”

Du Chu ngẩn ra.

Ông ngoại Thiệu Vinh gắt: “Sao nào? Bộ thấy tôi dễ dàng chấp nhận là quái lắm hả? Tôi cũng chả phải đồ ngu, tôi già rồi, chẳng biết còn gặp thằng cháu tôi được bao lâu, cậu mới là kẻ sẽ sống cùng nó cả đời. Tôi làm cậu khó xử khác gì làm cháu tôi khó xử? Hơn nữa, trông cái bộ dạng lo lắng rặt vẻ sợ tôi ăn thịt cậu thế kia, e rằng nó sẽ đau lòng đến chết nếu tôi kiếm chuyện với cậu thật mất.”

Khuôn mặt Du Chu rốt cuộc đỏ ửng, cậu nói: “Thiệu Vinh kính trọng ông lắm ạ.”

Ông ngoại Thiệu Vinh cười đáp: “Chính vì nó kính trọng người ông này nên tôi mới không muốn nó rơi vào tình thế khó xử.” Ông nhấc tay vỗ vỗ bả vai Du Chu, “Tương lai tôi giao cháu tôi cho cậu, cậu nhất định phải chăm sóc nó chu đáo thay chúng tôi đấy.”

Thiệu Vinh lén chuồn khỏi ma trảo từ các ông cậu chạy tới đây, thấy Du Chu còn toàn thân nguyên vẹn bèn yên tâm. Ông ngoại chứng kiến ánh mắt nọ của hắn thì chẳng kìm được đạp hắn một phát: “Mày nhìn kiểu đó là có ý gì? Sợ tao bắt nạt vợ mày hả?”

Thiệu Vinh hết sức láo xược, cười khẩy đáp: “Dám chắc ngoại cũng chả dám.” Hắn kéo Du Chu qua tạm biệt ông ngoại mình, định bụng vào nội thành mua chút thuốc bổ biếu thầy Du Chu. Thiệu Vinh bị các cậu ruột dạy dỗ một hồi, trên người dính chưởng vài đòn, lúc lên xe thả lỏng cơ thể thì không khỏi hít sâu vài hơi.

Du Chu sốt ruột hỏi: “Sao vậy anh?”

Thiệu Vinh đáp: “Không sao, mấy ông cậu của anh nhân cơ hội ra oai quất anh vài roi mà thôi. Tâm trạng anh tốt nên bỏ qua cho bọn họ, chứ không anh nhất định sẽ kêu ông ngoại dần họ một trận nhừ tử.” Thấy ánh mắt Du Chu tràn đầy sự lo lắng, Thiệu Vinh nhếch môi cười khẽ, “Toàn thân anh đau quá, hay là em xoa xoa giúp anh đi?” Dứt lời hắn bèn cầm tay Du Chu dời xuống thân dưới như thật.

Du Chu: “…”

Du Chu rụt tay lại y hệt bị giật điện, quyết định ngó lơ Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh cười khoái trá chở Du Chu đi lựa quà, mua quà cho người nhà thì chẳng thể xem mỗi hình thức mà còn phải tìm đồ chất lượng nữa. Con người Du Chu hễ mua sắm là không nhịn được lựa tới lựa lui, món này cũng muốn mua món kia cũng muốn mua, lúc hoàn hồn mới phát hiện hai cánh tay Thiệu Vinh đã sắp sửa cầm hết nổi rồi, hiện đang ung dung tựa ở đằng trước nhìn cậu.

Du Chu đỏ mặt nói: “Em mải chọn nên quên mất, mình bỏ bớt đồ lại đi.”

Thiệu Vinh đáp: “Thôi khỏi, chồng em có tiền.”

Du Chu muốn cắn hắn.

Du Chu kiên trì thanh toán bằng thẻ mình, Thiệu Vinh cũng chẳng miễn cưỡng. Do định bụng ghé thị trấn nên hắn lại đổi xe lần nữa, trùng hợp có thể nhét hết bao lớn bao nhỏ mà Du Chu mua vào.

Trời bỗng nhỏ mưa lách tách trên đường đi đến thị trấn, Du Chu sực nhớ trước kia có một con đèo thường xuyên xuất hiện tai nạn, suốt dọc đường cậu cứ kè kè nhắc Thiệu Vinh lái chậm chút đỉnh.

Thiệu Vinh đành phải lái xe việt dã bằng tốc độ xe cổ dưới sự giám sát của Du Chu, bị rất nhiều kẻ vượt mặt âm thầm khinh bỉ. Thiệu Vinh còn đùa cợt Du Chu rằng: “Liệu có phải anh đã vinh dự lọt vào đội ngũ vợ quản nghiêm không nhỉ?”

Du Chu: “…”

Mặc kệ anh ấy mặc kệ anh ấy.

Chạy tới trấn nhỏ an toàn. Dù Du Chu rời khỏi đây từ lâu, nhưng vẫn chưa quên đường đến nhà thầy, cậu chỉ Thiệu Vinh rẽ vài khúc cua, thành công tìm được nơi thầy ở.

Bọn họ vừa đặt chân xuống xe, bỗng nghe thấy một tiếng mắng chói tai: “Cút! Cút xa chừng nào tốt chừng nấy! Gì mà nhà chúng tôi chẳng có người nối dõi?! Tố Tố đếch phải người hả? Con gái thì sao? Tôi để ông nuôi con tôi chắc? Mắc ói, ông cút xa xa giùm tôi cái, thằng con trai ăn hại của ông còn chả sánh nổi một đầu ngón tay của Tố Tố nhà chúng tôi đâu!”

Du Chu sững sờ, cậu nhận ra người đương rủa sả là ai. Đó là sư mẫu[1] cậu, Tố Tố mà sư mẫu nhắc tới là con gái độc nhất của gia đình họ, cậu nhớ thầy từng bảo Tố Tố cũng học y, mới tốt nghiệp hồi tháng Tám năm ngoái, cô thi vào bệnh viện huyện. Nếu bà ngoại còn sống thì Tố Tố với bà ngoại xem như là đồng nghiệp rồi.

[1] Sư mẫu nghĩa là vợ thầy. Gia đình thầy từng cưu mang Du Chu nên tớ sẽ để Du Chu Thiệu Vinh xưng con chứ không phải xưng em hoặc cháu nhé.

Đợi ông chú nọ bị sư mẫu cầm chổi xua chạy mất dép, sư mẫu mới chú ý đến hai vị khách đương đứng bên ngoài.

Sư mẫu Du Chu sững sờ, kế đó quăng chổi xuống, vẻ mặt phẫn nộ lập tức biến mất và để lộ nụ cười mừng rỡ: “Là Du Chu đấy ư? Cô không nhìn lầm đấy chứ? Qua đây, mau vào nhà ngồi.” Bà vừa chào hỏi Du Chu Thiệu Vinh vừa quay vào nhà gọi, “Ông Hứa đâu, đừng có trốn chui trốn nhủi nữa, ra xem ai ghé nè! Là Du Chu đó, chẳng phải ông nhớ nó lắm hay sao? Trời ạ, Tố Tố, chạy ra rót trà cho sư huynh lẹ đi con.”

Bọn họ bước vào nhà, thầy Hứa cũng đeo kiếng vội chạy ra, trông thấy Du Chu thì vui vẻ khôn xiết, ông hồ hởi mời Du Chu cùng Thiệu Vinh ngồi xuống.

Thiệu Vinh đương định tự giới thiệu đôi câu, bỗng thầy Hứa mở lời: “Đây là Thiệu Vinh đúng không? Cảm ơn cậu đã che chở cho Du Chu. Cậu là một chàng trai tốt, Du Chu có thể ở bên cạnh cậu khiến tôi rất yên tâm.”

Thiệu Vinh không khỏi nhìn về phía Du Chu.

Du Chu chẳng nhìn hắn. Khi cậu báo sắp ghé qua thăm thầy Hứa, thầy đã hỏi cậu: “Đánh lẻ hay cả hai?”. Hiển nhiên thầy Hứa cũng xem tin cậu bị phóng viên bao vây và biết chuyện cậu hẹn hò với Thiệu Vinh rồi.

Môi trường ngày xưa cổ hủ lạc hậu, phần lớn con người ta vẫn chưa chấp nhận cái khái niệm “Đồng tính luyến ái không phải bệnh”. Lúc thầy Hứa biết được nguyên nhân cậu bị tống vào bệnh viện tâm thần, về nhà cứ nằm trằn trọc suy nghĩ thật lâu, kế đấy thức trắng cả đêm.

Thầy Hứa dốc lòng tra rất nhiều hồ sơ nghiên cứu trong nước ngoài nước, mỗi lần tới cửa tìm bố mẹ cậu đều toan thuyết phục họ rằng đồng tính luyến ái không phải là một loại bệnh. Sau cùng ông tỏ rõ thái độ nói “Sau này tôi sẽ giám hộ cho Du Chu, cả hai khỏi cần quan tâm nó nữa”, rốt cuộc mới khiến bố mẹ cậu chịu nhè ra.

Một khi tư tưởng đã thông suốt, thì dĩ nhiên thầy Hứa sẽ vui như mở cờ khi nghe chuyện về cậu và Thiệu Vinh.

Sư mẫu cùng sư muội Tố Tố cũng dễ dàng chấp nhận, họ niềm nở mời cả hai xơi bánh uống trà. Du Chu sực nhớ đến màn kịch ầm ĩ trước cổng ban nãy, bèn tò mò hỏi sư mẫu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Hễ nhắc tới vụ đó sư mẫu lại ức chế, bà giận đùng đùng kể: “Chẳng phải cô với thầy của con chỉ có mỗi đứa con gái này thôi hay sao? Gần đây trên trấn rộ lên tin đồn sắp giải tỏa đất đai, lão ta muốn để thằng con hưởng ké trên danh nghĩa nhà chúng ta, nói gì mà ‘Đằng nào cả hai chỉ sinh đúng một đứa con gái, hết người nối dõi rồi, dù gì giải tỏa xong cũng nên chia cho con trai nhà họ Hứa một phần chứ.’ Giờ là thời đại nào rồi, con gái thì không phải là hậu duệ chắc? Căn nhà này là thành quả do cô và thầy con tích góp từng chút từng chút một, chả liên quan tí gì đến nhà họ Hứa của lão ta cả! Thầy con vất vả tạo điều kiện cho chúng ăn học, là chúng kém cỏi dốt nát không làm nên trò trống gì, giờ còn muốn ăn sẵn nằm ngửa! Con nói thử xem đây là thói đời cắc cớ gì vậy?”

Đứng trước mấy việc liên quan tới bà con ruột thịt, thầy Hứa chỉ biết thở dài.

Hiếm hoi lắm Du Chu mới ghé chơi một chuyến nên sư mẫu cũng chẳng muốn nhắc toàn mấy việc mất hứng, bà xách giỏ rau dặn dò: “Mấy đứa chớ vội đi đó, cô xuống nấu thêm vài món làm bữa tối. Ông phải quở tụi nó đi chứ, đến chơi thôi mà tội gì mua lắm đồ như thế? Cái phòng này hết chỗ chứa luôn rồi.”

Tính cách của sư muội Tố Tố cởi mở hào phóng, biết Du Chu cũng học y bèn nhanh nhảu lôi kéo Du Chu nói chuyện đầy thân thiết.

Thiệu Vinh vừa tán gẫu với thầy Hứa vừa thoáng liếc sang chỗ Du Chu. Nhắc tới bệnh viện huyện và đề tài chuyên môn, Du Chu chẳng còn ăn nói vụng về như mọi khi nữa, trò chuyện cùng Tố Tố nom hợp cạ phết.

Thiệu Vinh thấy Du Chu thêm WeChat sư muội cậu, bèn khẽ híp mắt, nghĩ bụng dâu nhà mình đúng là gan to bằng trời, dám trêu hoa ghẹo nguyệt ngay trước mặt mình.

Du Chu bỗng phát hiện ánh mắt của Thiệu Vinh, bàn tay cậu giấu dưới đáy bàn, ngấm ngầm nặn tay Thiệu Vinh chút đỉnh.

Động tác nhỏ này thành công xoa dịu Thiệu Vinh. Tạm được, chưa hoàn toàn quăng hắn sang một bên, hắn có thể cho cậu chút mặt mũi khi ở bên ngoài.

Còn lâu mới đến giờ cơm tối, Du Chu và Thiệu Vinh mua bó hoa đi viếng mộ ông bà ngoại Du Chu. Trên trấn sắp sửa khai phá, nghĩa địa bên này cũng sắp dời, Du Chu thắp nén nhang cho ông bà ngoại bèn dồn hết can đảm gọi cho cậu ruột hỏi có cần tiền bạc gì không.

Cậu ruột hết sức bất ngờ khi nhận được điện thoại từ Du Chu, đáp rằng: “Cháu có lòng là tốt lắm rồi, hồi còn sống họ thương cháu nhất, nếu cháu nhất quyết muốn đưa tiền thì góp năm ngàn tệ xem như tấm lòng của cháu với ông bà đi.”

Hiện tại giá đất ở thủ đô đều là nước nổi bèo nổi, nghĩa địa không hề rẻ, tìm vị trí gần nội thành chút đỉnh cũng mất vài chục cây số, năm ngàn tệ quả thực chỉ đủ bày tỏ tấm lòng mà thôi.

Du Chu xin tài khoản của cậu ruột, suy ngẫm phút chốc, bèn gửi mười ngàn tệ. Bên kia chẳng nói gì, chỉ nhắn dòng tin:【Cậu nhận được rồi, dăm bữa nữa sẽ báo cho cháu hay vị trí.】

Du Chu Thiệu Vinh quay lại nhà thầy Hứa ăn cơm, tranh thủ trời chưa tối hẳn bèn chuẩn bị trở về thủ đô nhằm đuổi kịp chuyến bay ngày hôm sau.

Chuyện công việc ấy mà, Du Chu đang định từ chức. Mối quan hệ giữa cậu và Thiệu Vinh đã lộ tẩy, khó tránh khỏi sẽ rước ảnh hưởng tiêu cực cho nhà trường, cả nếu tình trạng vây kín cổng trường lại tái hiện âu cũng phiền toái. Hơn nữa Giáo sư Chu có bảo dự án đang thiếu người, hi vọng cậu có thể giúp đỡ.

Du Chu thích theo Giáo sư Chu làm dự án, lời mời ấy khá hấp dẫn cậu, vì lẽ đó cậu sẽ đích thân tới trường thương lượng về việc từ chức.

Buổi chiều tạnh mưa, hoàng hôn buông xuống. Sư mẫu dặn dò tha thiết: “Trời sắp tối rồi, mấy đứa lái xe cho cẩn thận, nhất là cái khúc lên đèo nhớ ngó trước ngó sau đấy.”

Thiệu Vinh đáp: “Tụi con sẽ cẩn thận mà, suốt dọc đường Du Chu cứ lải nhải bên tai con ‘Chậm tí đi, chậm tí đi, đừng lái nhanh thế chứ’, uổng công kẻ khác dòm ngó xe việt dã của con.”

Sư mẫu quở: “Cẩn thận có bao giờ thừa.”

Thiệu Vinh gật đầu, cả hai nhét đống đặc sản sư mẫu chuẩn bị cho họ vào xe, trở về thủ đô bằng cách xuôi theo con đường lúc đến đây.

Khi chạy tới con đèo cơn mưa bất chợt trở nên nặng hạt hơn, Du Chu không dám nói gì với Thiệu Vinh nữa, sợ làm phiền Thiệu Vinh đương lái xe. Thiệu Vinh biết Du Chu vốn nhát gan, thôi không trêu cậu mà lo tập trung lái xe.

Song, bọn họ cẩn thận, cũng chưa chắc kẻ khác sẽ cẩn thận.

Đương lúc rẽ qua một khúc cua, Thiệu Vinh đột ngột phát hiện một chiếc xe tải đang lao vụt về phía họ —— nó lái với tốc độ chóng mặt, nom cứ như chả thấy rõ đằng trước có một khúc cua vậy.

Cung đường đèo cũ kĩ này chia thành hai làn xe, diện tích hai bên cực kì hẹp, bởi thế không có quá nhiều không gian né tránh. Thiệu Vinh nhận ra bấy giờ chẳng còn tránh kịp nữa rồi, bèn tức tốc nhanh tay đánh vô-lăng sang phía Du Chu!

Du Chu mở to mắt, nghe thấy tiếng đâm sầm và tiếng thắng xe liên tục nện vào màng nhĩ, vừa ồn ào vừa chói tai ——

Du Chu cảm giác máu trong người mình chợt đông cả lại, cậu kinh hoàng hét thất thanh: “Thiệu Vinh!!!”

Hết chương 39


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui