Một ngày mưa rơi lặng hạt trên thành phố nhộn nhịp bậc nhất, tiếng mưa lấn át mọi âm thanh xung quanh, dòng xe cộ thua thớt trong mưa và màn mưa trắng xoá ôm trọn một thằng nhóc gầy gò đang chạy thật nhanh trước khi nó đến trường muộn. Nó không cao cũng không thấp chiều cao chỉ tương đối, thân hình nó không khác mấy bị bỏ đói lâu ngày gầy đến xanh xao, mái tóc màu đen ánh lên trong từng hạt mưa, khuôn mặt thanh tú đẹp như một bức tranh giờ nhợt nhạt trong cái lạnh của mưa đầu hè. Giữ chặt cái cặp trong vòng tay nhỏ bé, đôi bàn tay dài thon và mảnh mai nó muốn sao cho đừng làm cặp nó ướt, đừng làm vở nó nhoè, nhưng đôi bàn tay không thể che chắn mãi, cặp nó vẫn cứ ướt, mưa vẫn thấm rồi chảy từng giọt nặng nề. Nó chạy thục mạng, chạy đến không thể nhìn mọi thứ để có thể chạy trốn khỏi mưa và rồi nó đã ngã trong màn mưa. Nó ngã dúi dụi, hình như nó đâm phải thứ gì đó. Mà không, nó nhìn nhanh thì đó là một người chứ không phải thứ gì đó, một người đàn ông toát khí chất thanh thoát đang đưa bàn tay mình ra kéo lấy nó. Nó đứng dậy, lọt thỏm trong vòng tay ấm áp, nhẹ nhàng của người đó, thứ hơi ấm mà nó không hề có từ khi sinh ra. Cuộc đời nó là vở bi kịch mà nó thủ vai chính. Nó sinh ra cũng là một "sự cố" ngoài dự tính của mẹ nó, mẹ nó chưa hề có ý muốn nó được ra đời, chỉ là một "sự cố" mà bà nó không đủ tiền để "giải quyết" trước khi nó mở mắt nhìn đời. Mẹ nó, người đàn bà xinh đẹp với giọng ca tuyệt vời làm điêu đứng bao kẻ si tình, chỉ có điều bà làm tất cả vì tình yêu, bà đi theo tiếng gọi tình yêu rồi vấp ngã bởi người đàn ông đã có gia đình- chính là người cha nó chưa từng biết mặt, để rồi bà bị phản bội, bà hận người đàn ông đó, người đã cướp đi hi vọng tình yêu của bà và hận luôn "sự cố" là nó. Nhưng, chưa bao giờ mẹ nó ngừng yêu, mẹ nó bỏ nó, bỏ mọi thứ để đi theo nhiều người đàn ông để tìm được sự phù hợp hoàn hảo mà đã bị cha nó cướp đi. Bỏ tất cả, mẹ nó chạy theo cuồng quay cho đến khi nó học lớp 10 mẹ nó đi mãi mãi trong một vụ tai nạn. Giờ, một năm sau, nó không có gì ngoài khoản nợ vài trăm triệu mẹ nó để lại làm " vốn" cho tương lai nó. Nó mới 17 mà đã làm đủ thứ nghề bươn trải cho cuộc sống qua ngày và khoản nợ của người mẹ quá cố. Cả tuổi thơ nó đắng cay vì đòn roi vì sự miệt thị của người thân duy nhất là mẹ nó dành cho nó, chưa bao giờ trong suy nghĩ nó có sự ngừng đấu tranh. Một thứ duy nhất nó muốn cảm ơn mẹ nó có lẽ là những bài học về sự thù hận, sự cay nghiệt của cuộc sống. Chưa bao giờ nó có thể nghĩ có một vòng tay ấm đến vậy ôm chọn nó, một đứa chẳng khác phế vật. Mắt nó nặng dần, trĩu xuống, toàn thân nó mất sức sống lả dần, những hơi thở nóng hổi phả ra, thì ra nó đã sốt cao đến nỗi ngất lịm trong vòng tay một người lạ. Khi tỉnh dậy, nó đang ở căn phòng to bằng cả nhà nó đang ở, cả thân thể nó đau đến rụng rời thành từng mảnh, nhưng cũng lần đầu nó nằm trên tấm nệm êm và dễ chịu đến vậy. Mười bảy năm qua thứ duy nhất nó đặt lưng cả đông lẫn hè vẫn cứ là nền si- măng lạnh ngắt của căn hộ tồi tàn mẹ nó "di chúc" lại. Ngoài tấm nệm ấy còn có một chiếc chăn bằng lông trắng muốt ôm chọn thân thể suy nhược trầm trọng của nó, còn cả một chiếc gối băng lông ngỗng mềm mềm làm nó không muốn rời khỏi giường- điều mà mười bảy năm nay nó chưa từng nghĩ qua, nó đang lười biếng ư ? Chợt có tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Tỉnh rồi à ? Muốn ăn gì không ?". Người đàn đã làm nó ngã đang đứng ngay cửa ra vào, mặc chiếc sơ mi màu trắng đã cởi mất ba nút, lộ ra thân hình tuyệt mĩ cùng làn da sáng láng. Người với khuôn mặt sắc lạnh, vẻ đẹp điêu đứng bao người tiến gần cúi sát xuống khuôn mặt xinh đẹp đang nửa tỉnh nửa mê trên giường, trạm nhẹ tay vào trán nó rồi lắc đầu ngán ngẩm.
" Cậu thật quá bất cẩn. Mưa như vậy không biết mua ô sao lại chạy như điên loạn vậy ? "
" K...K...Không có...tiền." Giọng nói yếu ớt và sự xấu hổ hằn lên khuôn mặt đang sốt của nó. Càng làm hai bên má nó ửng hồng tôn lên nét đẹp mĩ miều được thừa hưởng từ mẹ của nó.
"..." Người đó không nói gì, lẳng lặng bước ra khỏi phòng và rồi quay lại cùng bộ quần áo. " Thay đi, lúc nãy cậu bị ướt tôi chỉ kịp cởi đồ chứ quên mất vụ mặc đồ.". Câu nó lại càng làm nó ngượng ngùng. Giờ nó mới phát hiện mình đang ngủ trong tình trạng không mảnh vải che thân. Hai mắt nó mở to hết mức rồi hai hàng lông mày cau có, lắp bắt nó mở lời.
" C...Cảm...ơn."
" Thay mau đi ! xong thì gọi tôi. " Đặt bộ quần áo cạch giường rồi người đó lại bỏ ra ngoài. Nó gồng mình dậy khỏi cơn đau đầu mãnh liệt như búa đạp vào đầu nó, từng mạnh máu ở hai bên thái dương giật liên hồi, hơi thở nóng đến khó chịu. Cuối cùng thì nó cũng thay đồ xong, cái áo rộng đến nỗi nó phải kéo hết bên này đến bên kia mong cổ áo đừng trễ sang một bên, còng quần thì rộng thùng thình khiến nó hết kéo giữ vén lên vén xuống. Giờ nó định gọi người kia nhưng mà nó không biết tên người ta nên cũng chả bận gọi chỉ lẳng lặng vào giường ngủ tiếp. Một tiếng sau, người nào đó hộc tốc chạy vội vào cửa làm cửa đập mạnh một cái "RẦM" vào tường.
" Sao cậu không gọi tôi ? Cậu câm sao."
" Đâu có biết tên." Nó dụi dụi mắt nói trong mơ hồ. Người đó chỉ chết lặng, không còn gì tranh cãi, rồi người đó tiến gần giường ngồi vào chiếc ghế đối diện nó.
" Quên nhỉ ! Tôi là An, Phùng Gia An. Giờ biết rồi đấy" người đó tay chống cằm nhẹ cười một nụ cười toả nắng.
" Khụ khụ... Vậy... Là người Hoa (Trung Quốc) sao ?"
" Cũng có thể coi là như vậy, tôi người Việt gốc Hoa, ở Việt Nam từ khi mở mắt rồi. Mà có vấn đề gì với quốc tịch của tôi à ?" Người đó lấy hai tay đan vào nhau tựa lưng vào ghế.
" Không ! Chỉ là tò mò thôi."
" Còn cậu, cậu nhóc gầy trơ xương, tên gì ?" Người đó vẫn cười, nụ cười nhẹ như nắng mai ấm như hơi ấm của mùa xuân và đẹp tựa xuân sơn tươi trẻ.
" Hân, Lê Hân." Nó đáp cụt lủn. Đúng hơn là tên nó chả có gì tự hào. Mẹ nó họ Lê và mẹ nó định đặt là "Hận" nhưng mà một phút lí trí của người làm mẹ đã làm bà bỏ dấu nặng cay nghiệt ấy và tên nó là Hân cũng chả khác mấy với một chữ "Hận" mẹ dành cho cha con nó.
" Hân ! Cái tên đẹp thật. " lần đầu có người khen tên nó đẹp dù có nói dối thì điều này cũng làm nó vui.Người đó đứng dậy, mở chiếc chăn ấm áp của nó, nhấc bổng nó lên bằng đôi tay rắn chắc bế nó ra khỏi giường rồi tiến đến đẩy cách cửa. Cách cửa mở ra, chao ôi, một sự hoành tráng vĩ đại hiện ra trong mắt nó. Sàn nhà được làm bằng gỗ Đức, vằn vện của thớ gỗ một sự huyền bí, cả tường nhà là tường bằng nhung màu xanh coban kiêu xa, trần nhà được trang hoàng bằng những bức tranh thời phục hưng cùng cái đèn chùm pha lê kéo dài xuống chiếc bàn pha lê được đặt ngay chính giữa căn hộ. Bên cạch bèn pha lê là bộ sofa cổ kính mang âm hưởng của Anh thế kỉ XVIII, cả bộ bàn ghế năm gọn trong một mặt kính trống đạn bên dười là bể cá lung linh trong ánh đèn LED. Trước bộ bàn ghế là một tivi màn hình LCD 72 inch cùng dàn loa công suất lớn với co man nút điều khiển. Phía trên tivi một bức tranh tái hoạ bức tranh nổi tiếng "Thảm hoa Hà Lan"- Van Gogh được đóng khung gỗ Lim đen tuyền. Người đó bê nó tù phong khách vào phóng ăn. Một mini bar thu nhỏ trước mắt nó, một tủ rượu với vô số loại, một hàng dài ly được treo trên giá của quầy rượu này, cuối cùng nó đến được căn bếp hết sức bình thường trong cái sự xa hoa của căn nhà. Căn bếp cũng không lớn chỉ có cái tủ lạnh màu bạc hai cách, một bàn ăn bằng gỗ và mặt kính bình thường không cầu kì, một cái tủ kệ, một cái bếp gas. Cuối cùng người đó đặt nó xuống, đi ra phía cái nồi đang toả khói trên bếp, múc một bát cháo nhỏ nóng hổi đặt trước mặt nó.
" Ăn đi !" Nó vẫn khá ngại ngùng trước sự quan tâm mà nó chưa từng được nếm qua, cầm trên tay thìa (muỗng) cháo nóng mà nó cũng không biết làm sao. Chợt, ai đó há thật to ăn hết thìa cháo ngon lành của nó. Nó quay sang ngo ngác nhưng cũng không phàn nàn gì.
" Ai bảo không ăn ! Cháo tôi tự nấu không có độc đâu." Một tay chống cằm, tay khác đưa lên vuốt hàng tóc, người đó đáp tỉnh bơ.
" ..." Nó không nói gì, lặng thinh rồi ăn hết bát cháo ngon lành ấy. Bát cháo mà từ trước đến giờ chưa bao giờ nó ăn qua, không phải bát cháo đắt tiền chỉ là gạo trắng hành hoa và thịt bằm nhưng nó ngon vì nó có hơi ấm, sự quan tâm. Trong một giây phút nó nghĩ , người nó không quen còn đối xử cới nó tử tế đến vậy mà tại sao mẹ không làm được điều đó cho nó. Mắt nó cay xe, những dòng nước ứ đọng đầy hai mắt nhưng nước mắt không rơi ra, nước mắt được nó kìm nén chảy ngược vào trong, cách nó làm trong mười bảy năm nay. Rồi một bàn tay to lớn, ấm áp đặt lên đỉnh đầu hừng hực sốt của nó.
" Hey ! Cứ làm gì cậu muốn đừng có nén." Có vẻ ai đó đã đoán được bí mật của nó. Chỉ có điều thói quen khó có thê sửa, nó vẫn nín nhịn. " Cậu muốn trả hết nợ chứ ?" Nó giật mình, mở to mắt nhìn người ngồi cạch nó. " Không phải ngạc nhiên đâu. Tôi chính là người ẹ cậu vay."
" Ông là chùm bọn xã hội đen?" Nó trau mày nhìn xoáy vào mắt kẻ bên cạch.
" Ha ha ha suy diễn vừa thôi ! Tôi chỉ là người bình thường có chút quan hệ với mẹ cậu nên biết hơi rõ chuyện nhà cậu."
" Vậy khoản nợ...?"
" Tôi sẽ trả cho cậu với vài điều kiện. Nếu C..." Chưa kịp nói hết câu, người đó đã bị chặn lại
" Đồng ý ! Muốn gì tôi cũng chiều ông."
" Hey ! Hey ! Tôi mới 23 hơn cậu có 6 tuổi thôi. Gọi là Anh đi cho trẻ."
" Ông...À Anh muốn gì ở tôi."
" Anh là người đồng tính."
" Thì sao ? "
" Cậu không sợ sao ?"
" ...Cùng nắm thì anh lấy tôi làm thú tiêu khiến chán thì bỏ chứ gì." Nó im lặng suy nghĩ một lúc rồi đưa ra lời kết luận xanh rì.
" Bốp... Giỏi suy diễn. Anh đồng tính chứ không biến thái." Một cái búng nhẹ vào trán khiến nó tỉnh vài phần.
" Vậy...Làm sao ? "
" Anh muốn cậu sống cùng anh ở căn nhà này đến khi anh thấy hết cô đơn. Cậu biết đấy căn nhà không to lắm ( suy nghĩ của kẻ lắm tiền) nhưng nó rất lạnh lẽo. Anh sẽ không làm bất cứ điều gì cậu không muốn, nhưng anh muốn cậu làm vài điều ( bản chất lộ ra)."
" Tôi cũng sẽ làm thêm để trả nợ sớm hơn." Nó đưa ra lời gợi ý mong nó sẽ sớm thoát.
" Khỏi ! Thứ anh thừa nhất chính là tiền và thời gian ( mang mùi chém gió của tác giả đâu đây)"
" Vậy làm sao để được trả hết nợ sớm ?"
" Chi bằng cậu trao thân gửi phận cho anh...Cười gian... anh sẽ cho cậu đi khoi đây sớm."
" Anh muốn quan hệ cùng tôi." Mặt nó không chút biểu cảm trả lời tỉnh queo. Còn người đó, mặt đỏ hơn cả đứa đang sốt như nó, mắt chớp đi chớp lại ngạc nhiên
" Gan vừa thôi ! Nghĩ đi đâu vậy ? Anh là gay nhưng anh không thích dùng tiền tạo quan hệ kiểu ấy. Mà nhóc con như cậu biết thế nào là quan hệ đồng tính, cứ nói như sành lắm."
" Thì sẽ học." Nó vẫn bơ bơ như thể nó không hiểu người ta nói gì.
" Chịu cậu luôn. Anh mà muốn thì lúc nãy đã cho cậu "xong" lâu rồi...Cười..."
" Vậy anh cần...Điều gì ?"
" Uhm.... Dọn nhà, lau nhà ngày một lần, nấu cơm, rửa bát (chén) ba bữa một ngày, giặt quần áo, phơi đồ, một tuần ba lần. Uhm...Tạm vậy đã sau này nghĩ ra bổ sung thêm"
" Điều khoản kì quái vậy ?"
" À thì... Anh mới xem phim Full House gì gì ấy thấy trò này cũng hay."
" Trời phim này chiếu từ 2000 lẻ mấy lận mà bây giờ 2013 rồi mới xem, có sao không vậy ?"
" Kệ đi. Anh là người lạc hậu. Giờ ăn xong rồi thì uống thuốc rồi ngủ đi. Tối anh đưa cậu về."
" Về làm gì?"
" Thì lấy đồ."
" Thôi khỏi ngoài bộ đồng phục thì chẳng có gì đáng mang theo cả." Đúng là trong cái nhà tạm sàn si-măng cúa nó đến cái giường tử tế còn chả được huống gì đồ mang theo. Mọi thứ đã kết thúc, mẹ nó chết rồi, nợ cũng đã có người trả nó không còn vấn vương gì. Giờ nó sẽ cố học cách làm một đứa giúp việc tốt rồi đợi ngày nó tự do khỏi hợp đồng này.
Người đó không hỏi gì nữa lại một lần nhấc bổng nó lên nhẹ bế nó vào giường, hôn lên chán nó nụ hôn chúc ngủ ngon rồi bước ra ngoài cẩn thận dặn dò. " Nhớ đắp chăn kĩ, đừng có đạp chăn lung tung rồi thì có hiện tượng lạ gọi anh, lấy điện thoại bàn ấn phím 1 là được anh ở phòng ngủ đối diện. Mai anh sẽ mang hợp đồng sang cho cậu xem." Nó gật đầu lia lịa rồi rúc mình vào tấm chăn ấm áp. " Mà này, Anh là gay nhưng vẫn là một thằng con trai, khoá cửa cẩn thận không anh sang " thịt" cậu đấy." Một câu nói đùa cùng nụ cười khá nham nhở làm nó nửa sợ nửa bực, chỉ dám trốn thật sau trong chăn khi bên ngoài người đó cười mãn nguyện sau câu nói đùa. " Thật là chịu cậu, lúc nãy còn mạnh miệng lắm cơ mà ?"