Hợp Đồng Anh Yêu Em

" À ! vậy à ... Ừm... Hay em ghét vụ trưa nay ?". Anh có chút ân hận.
Giờ thì nó sắp nổ tung suy nghĩ đã đang nghĩ chuyện người tình nhưng mà anh còn nhắc thêm nụ hôn ấy, là hôn môi, nụ hôn đầu của nó làm nó đỏ bừng mặt, lắp bắp.
" ...K...Không có...Chuyện đó...Ừm... Quên đi." Nó nói xong ngẫm một lúc " A ! Không ! không được quên. Có chuyện em muốn hỏi." Nó vội vàng muốn làm rõ mọi chuyện, dù gì một thằng con trai mà cứ trốn tránh hiện thực thì hèn nhát lắm.
" ừm...Hỏi đi !"
" Ờm...Bác Phùng có nói anh ra ở riêng...để...đợi...người anh ...y...y...yêu ...đã mười năm, có phải...có phải...người ấy...là...là..."
" Nói sao đây nhỉ, không biết em có giận không nhưng mà người ấy...Chính là em, anh yêu em đã từ cái lúc nhìn thấy nhóc con nào đó cầm đôi ba-ta chạy trong mưa "
" H...HẢ HẢ H..."
Anh lấy tay xoa nhanh đỉnh đầu nó cười đến híp cả mắt " Lạ lắm phải không ? Nhưng mà, cái lần anh nhìn thấy em anh đã nhận ra đó là nhóc con dạy đời anh mười năm trước, còn cả vụ anh bảo mình bị gay á ! Không có đâu, chỉ thích mình em thôi, không có tư tưởng gì với nam nhân khác mà ." Anh nói có chút vui có chút nghiêm túc và có chút ngượng ngùng, thật nhiều biểu cảm trên khuôn mặt ấy, còn nó thì đã ngượng đến đỏ bừng hai bên má, chân tay cũng nhão nhoẹt không có lực. Ah ! Thật là, chả hiểu sao nó lại như thế, tại anh nó vui buồn lẫn lộn, lúc rất muốn bên anh, lúc lại cực căm phẫn, tại anh nó trở nên mềm yếu hơn, nó đã chưa từng quan tâm điều gì ngời nó nhưng anh làm nó biết mở to đôi mắt cùng tấm lòng cảm nhận mọi thứ. Anh là người mang cho nó thứ ấm áp xa xỉ mà từ bé đến giờ nó chưa được nếm qua, anh bao bọc nó khiến anh trở thành người thân duy nhất trong mắt nó, nhưng tại sao khi Lạc Lily đến nó lại thấy bất an, nó muốn anh chỉ của riêng nó dù vẻ bề ngoài nó ủng hộ anh và tiểu thư nhưng thâm tâm mong sao anh sẽ không bị lay động, anh mãi là người thân của nó. Rối trong đống suy nghĩ nặng nề, không hiểu mình muốn gì và cần gì ở anh chỉ là nó mong mình không bao giờ phải giờ xa anh, rời xa ngôi nhà này.
" ẦY ! Chắc là em khó xử lắm hả? Anh xin lỗi, anh không muốn nói ra nhưng mà, anh sợ em sẽ bị cái cô chua ngoa Lạc Lily cướp đi, anh rất sợ nhóc à."
" ...Căn bản là...Không bao giờ...thích..." Nó lúng túng lấy tay bứt bứt cái vạt áo, có phải nó muốn nói nó sẽ không cần cái thứ tình cảm anh trao nó ?
" Uhm... Anh hiểu, anh hiểu không cần nói." Anh lấy tay chặn đôi môi đang run lên vì lo lắng." Chuyện này vốn đã là anh đơn phương a, anh không muốn vì vậy anh và em lại như người dưng đâu. Ha ha ha Thôi anh ra ngoài một chút ở nhà nhé." Anh nói mà mắt đã long lanh hơn nhiều còn có cả gân máu, nước mắt đã ngang tròng, nhưng anh cười rồi lại xoa đầu nó bỏ đi. Nó cũng không biết làm gì, chết đứng tại chỗ mà nhìn anh tiến nhanh ra khỏi cổng rồi đi khuất. Nó không biểu cảm tay cầm bó hoa anh tặng đi thật chậm và từng bước đi như kẻ say không nhấc nổi bước, cuối cùng thì cũng đã đi đến phòng, nơ mở cửa rồi ngồi phịch xuống trước bàn học. Nó mở cái màn hình laptop, đập vào mắt nó là hình anh và nó chụp chung, anh cười thật tươi, nụ cười nó luôn in sau trong lòng, anh đối với nó thật tốt, chưa từng la mắng, chưa từng nổi giận, đến sợi tóc nó cũng phải cẩn trọng sợ rơi, vậy mà nó chỉ làm cho anh rơi vào rắc rối, mang cho anh những câu nói cay nghiệt và cả nỗi buồn. Nước mắt cứ thế rơi trên khuôn mặt không điểm biểu cảm, từng giọt nước mắt long lanh và mặt đằng rơi trên gò má thanh tú đến đôi môi đang ứ đọng những lời giải thích. Quẹt ngang dòng lệ , nó dồn tâm tư đánh từng dòng chữbằng đôi bàn tay thon dài...
Còn anh- người con trai đã toàn tâm toàn ý yêu nó không cần lợi nhuận, không cần bất cứ khoản lời lãi nào, đang phóng thật nhanh trên đường với chiếc xe vẫn đưa đón nó đi học. Anh thấy trống vắng, vạt áo anh không còn bị aii đó sợ hãi kéo lại, không còn những câu cằn nhằn " Chậm thôi" " A ! Anh định giết em ư ?"... Lưng anh không còn bị ai đó đập mạnh mỗi khi dừng gấp. Rồi, anh cười, anh cười nhạt vì sự ngu ngốc của mình, anh đã từng hứa với bản thân chỉ cần nhìn nó mỗi ngày thì cho nó không biết thứ tình cảm này anh cũng cam nhận, anh hứa và làm trái lời hứa nên giờ ông trời đã trừng phạt anh sao ? Cả buổi tối lang thang trên từng con đường, rồi lấy hơi men để giúp con người ta quên mọi thứ, anh nâng nâng quay cuồng phóng xe lên cây cầu gần trường nó. Anh đứng trên cầu làm những thứ mà chỉ kẻ say mới làm, lấy chai rượu đã vơi hơn nửa đổ xuống sông không luyến tiếc, anh cười nhìn theo từng giọt lấp lánh trong ánh đèn đường, rồi tự hỏi liệu anh không nói mọi chuyện có đau đến vậy. Trong thâm tâm hét lên một tiếng lòng thật lớn, rồi truyền đến bờ môi mà đi ra ngoài " AA AAA AAA AAA...". Tiếng hét xen lẫn những giọt nước mắt đã ứ đọng trong khoé mi, anh không khóc, anh không muốn khóc, anh muốn tình yêu của anh sẽ không làm nó "ngạt thở". Có lẽ mười năm trước, anh yêu nó đơn giản vì cảm nhận được sự đáng thương của nó, nhưng những ngày tháng được sống cùng nó là khoảng thời gian hạnh phúc đến mãn nguyện. Anh yêu cái tính thích cằn nhẵn, bất cần đời và nét đáng yêu, sự quan tâm ... mọi thứ thuộc về nó anh đều yêu đến mức không có gì sánh bằng, nhưng chính tình yêu đó lại càng làm anh đau. Anh yêu đơn phương thứ tình yêu đau khổ đến đứt từng mảnh lòng, đến nhói từng tế bào vậy mà anh vẫn cứ lao vào giống thiêu thân. Uống đến say mềm người, anh đành đi đến một khách sạn để ngủ vì anh không muốn nó thấy cái hình ảnh thất bại này càng không muốn nó nhìn thấy thứ tình cảm ràng buộc nó. Anh đã quyết, ngày mai khi trở về, anh sẽ để nó tự do làm điều nó muốn, anh sẽ giải phóng nó... Đặt lưng lên giường khách sạn, giờ thì nước mắt anh mới không thể kìm lại mà chảy thành hai hàng mặn đắn xuống gối. Anh nhớ bữa cơm nó nấu, nhớ nụ cười khi nó chăm sóc khu vườn hướng dương, nhớ cái cảm giác lần đầu nó đưa anh một hộp sữa lúc anh làm đêm, nhớ khoảng khắc nó ôm chặt anh sợ hãi lúc bị bắt cóc, mọi thứ cứ hiện rõ một một cùng hơi men càng uống càng tỉnh, chưa bao giờ anh uống nhiều đến thế, chưa bao giờ anh đau khổ đến thế. Anh là người đã trưởng thành những mối tình trải qua không nhiều không ít, anh luôn chủ động chấm dứt mà giờ lại bị tình đầu của mình không mở lời nhưng đau như cắt vào trái tim.

... Đêm hôm đó, cả anh cả nó, ngoài nỗi buồn đến tận xương tuỷ thì chỉ còn sự cô đơn, ai cũng rất muốn nhìn thấy người kia nói cho rõ ràng nhưng lại bị sự ngượng ngùng làm bức chắn vô hình, vô tình chắn ngang. Cả hai đều muốn nghe thấy giọng nói của nhau, nhưng chính cái mà được gọi là lí trí ngăn bước. Cả hai muốn sự ấm áp của nhau nhưng bây giờ chỉ còn sự trống trải lạnh lẽo và cô đơn.
Sáng hôm sau, nó đã thức nguyên một đêm trắng chỉ ngồi nghĩ về người mà nó thật sự đã quá quen thuộc nhưng thật lạ lẫm, còn anh, một đêm chìm trong kí ức về ai đó ngọt ngào nhưng đau khổ. Nó, sau một đêm thức trắng tự pha ình một cốc coffe và rồi lại nhớ đến những li coffe anh làm cho nó, còn anh, nghĩ về nó quá nhiều, đến trong mơ cũng là giọng nó, giật mình tỉnh giấc cảm nhận cơn đau trong lòng và cả nỗi đau thể xác, đầu anh đau như búa bổ, tay chân nhức nhối, mệt mỏi. Trả phòng, anh lại lên xe đi thật chậm mong sao hôm nay đường về nhà sẽ vắng hơn sẽ xa hơn, anh sợ chịu nỗi đau bị từ chối đến hai lần, nếu chuyện đó diễn ra có lẽ mãi mãi anh cũng không thể cười nữa. Anh đến nhà, mở cách cổng và như chưa có sự xuất hiện của nó, căn nhà im ắng đến đáng sợ, vườn hướng dương nó yêu quý cũng chưa có lấy một giọt nước. Anh bước vào nhà, vẫn một sự lạnh lẽo trước khi nó đến, băng qua phòng khách cuối cùng là bếp... Và rồi... Anh tuyệt độ hoảng sợ khi thấy nó đang nằm sấp trên sàn khuôn mặt trắng bệnh, li coffe còn nóng văng tung toé dưới sàn, anh sợ nó bị đột quỵ mà không dám động vào, điều này càng làm anh sợ hơn, anh vội vàng gọi cho bác sĩ. Cuối cùng thì cũng chỉ là suy nhược cơ thể, tạm thời anh yên tâm, nhưng nhìn bàn tay đỏ ửng vì bỏng coffe, anh tự trách không về sớm để có thể làm coffe như vậy nó cũng sẽ không bị bỏng. Vuốt nhẹ khuôn mặt xanh xao tiều tuỵ, anh trách mình đã nói ra những điều không được nói để nó thành thứ ma tàn thân dại như vậy, một mình anh ngồi ngoài phòng khách tự tát vào mặt mình từng cái chát chúa mong anh đã không ngu ngốc là nói ra tình cảm. Rồi tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên
" Đồ ngốc, không đau sao ? Khoẻ vậy mau nấu đồ ăn cho em." Nó đã đứng ở cửa phòng vịn vào tường mà nói, yếu ớt mỏng manh đến đỗi có thể vỡ bất cứ lúc nào, anh chạy nhanh đỡ nó nhấc bổng, bế nó vào giường, tăng nhiệt độ điều hoà , đắp chăn cho nó, không hề nói một lời, chỉ có sự ân cần không thay đổi. Một tiếng sau, anh cuối cùng đã nấu được một nồi cháo đại đại bổ cho nó, bất cứ thứ gì xa xỉ đậm chất tẩm bổ anh đều nấu cho nó, nhung sâm linh chi tổ yến... không thiếu món gì. Anh bưng vào, nhẹ lay người nó.
" Hân, Hân, mau dạy ăn còn uống thuốc."
" Ưm...Ưm.... năm phút nữa thôi." Nó ngái ngủ vì cả đêm thức trắng, cuộn tròn cơ thể vào sâu trong chăn cùng khuôn mặt như một thiên thần, lại lần nữa nó làm anh yêu thêm, càng yêu càng đau, anh đấm nhẹ vào ngực trái của mình như một lời nhắc nhở.
" Ngoan, mau dạy đi, anh nấu cháo cho em."
"Ờ...Uhm...Ưm... Chút em ăn."
" Ăn nóng mới bổ."
" Bón cho em..." Chả hiểu nó mơ hay tỉnh mà cả gan nhờ anh bón đồ ăn, có phải qua một đêm não bộ đã bị hổng vài chỗ.
" Mau dạy đi." Nếu là anh của ngày hôm qua chắc chắn sẽ cười tươi bón cho nó tức thì nhưng anh của hôm nay không thể để mình ngã sau hơn mà không có đường lui. Anh để khay cháo vào tủ đầu giường, sau đó ngồi sát mép giường nâng nó dạy kề sát vào người mình mà lấy từng thìa cháo nhỏ thỏi bớt nóng rồi cho nó ăn. Còn nó , lắc đầu lia lịa không tiếp nhận thành ý, anh thở dài rồi bất lực
" Em...Em, Có phải tại anh mà không ăn", anh nét buồn hằn trên mặt, nghẹn ngào mà hỏi.
" Không phải, em muốn nói rõ chuyện hôm qua đã." Nó lắc đầu, nhẹ tựa vào vai anh.

" A ! Anh có việc ở công ty , anh đi trước." Anh sợ, sợ đến điều nó nói, có phải nó sẽ không chấp nhận, nên tạm thời cứ trốn khỏi nỗi đau đến khi chịu đựng được rồi tính. Nó kéo tay anh thật chặt, nó kéo như thể sợ ai cướp anh.
" ĐỪNG ! Em ... hôm qua nói chưa rõ."
" Anh hiểu...Nhưng anh không muốn nghe." Anh gạt tay nó lạnh nhạt đứng dạy định mở cửa đi ra " Anh không muốn chúng mình thành người xa lạ..." Bốp...Cái gối từ ai đó nhằm thẳng đầu anh hạ cách, anh giật mình quay lại, hãi hùng nhìn thấy cảnh trước mắt. Nó đang nheo đôi lông mày, hết sức mà khóc, cái thứ biểu cảm cả triệu năm chưa chắc nhìn thấy... Nó khóc càng to khi anh đến gần, rồi ngồi lại giường nó rối lên xin lỗi.
" Anh thực sự xin lỗi, xin lỗi làm em khó chịu, em cứ ở lại anh sẽ đi." Anh nhẹ lau nước mắt, nhưng mà không những không lau được nó còn khóc to hơn, khóc đến nấc thành tiếng.
" Oa...Woah...OA OA OA ... Đồ tồi, đồ ngốc, đồ ...Woah woah...Anh tưởng chỉ mình anh khổ thôi à *nấc* Oa OA... Em cũng đã rất buồn... Anh... Anh bắt nạt em." Nó khóc như một đứa con nít lấy cái gối còn lại đập mạh vào anh, anh thì ngồi in, mặt cực kì ngố và ngây. Anh ngạc nhiên, chuyện gì đây ?
" A..Anh...Không có, anh đâu bắt nạt em." Anh rối rít thanh minh
" Woah...Oa Oa OA OA...Anh chưa nghe em nói đã bỏ đi, chính là bắt nạt a OA OA OA..." Bộp...Bộp...Nó vẫn cứ đánh
" Anh..." Giờ thì anh cũng đã mắt đỏ hoe ngấn lệ " Anh... vốn không thể để em thích anh, anh nên tự biết thân biết phận..." Anh ôm lấy nó, coi như lần cuối thể hiện tình cảm. Không những không đẩy anh ra nó còn vòng tay ôm anh chặt hơn, vùi mặt vào vai anh khóc lớn.
" Anh không có WOAH WOAH...Anh không có...Woah Woah... Anh là người...Híc Híc...Tuyệt...OA...NHất. Híc híc...Em muốn nói là em WOAH OA OA AAAA... KHÔNG CÓ THÍCH LẠC LILY..." Như sét đánh bên tai, anh bần thần ngạc nhiên nhìn nó.
" HẢ HẢ HẢ ????"
" Oa Oa Oa.... Anh Bắt nạt em... còn chối sao ? Híc ?"
" A...A...Anh, anh..."

" Woah...Woah...Em...rất thích...rất thích...rất thích thích Anh, Em thích anh Phùng Gia An." Chỉ là từ thích so với yêu còn kém một đoạn nhưng mà làm anh trái tim muốn nhảy ra ngoài, môi không ngừng cười
" T...Thật sao ? Anh không có nghe lầm chứ."
" Híc Híc Uhm..." nó vòng tay lên cổ anh khóc thảm hơn, còn anh nhẹ vòng tay vào eo ôm nó chặt, siết chặt mong đừng ai có thể nhìn thấy nó của anh lúc này, mong ai thấy nét đẹp như thiên thần của nó. Bất giác nhớ đến bàn tay bị bỏng bởi coffe, anh nhẹ lấy bàn tay ấy khỏi cổ mình, đặt một nụ hôn nhẹ. " Lần sau, để anh pha nhé, em như vậy anh rất đau lòng."
" Híc híc...Uhm..." Giờ thì nó đã nín chỉ là vẫn còn nấc lên vì khóc quá nhiều.
" Hân, anh thật sự rất cảm kích , Anh yêu em." Anh nâng chiếc cằm nhỏ nhắn dễ thương ấy lên, đôi mắt nó mở to ngơ ngác, cuối cùng anh cũng đặt nụ hôn ngọt ngào vị coffe nên môi nó,đắng và ngọt hoà quện. Nó mặt đỏ bừng chả hiểu gì. mắt vẫn cứ mở, anh nhẹ buông môi mềm rồi nhìn nó cười, nụ cười dưới ánh nắng chiếu vào làm anh lần nữa phát hào quang trong mắt nó.
" Anh rất sợ, nếu em...từ chối tình cảm này." Anh xoay người, ôm nó vào lòng, nó ngồi gọn rồi tựa đầu vào vai anh có nét hạnh phúc.
" Chính vì vậy, sau này phải nói rõ ràng mới được bỏ đi." Sau đó, nó lấy cái laptop trên mặt bàn đưa cho anh." Nè ! Mau đọc đi."
" Gì vậy ?"
" Hợp đồng ."
" Hợp đồng ?"
" ĐÚNG ! Chính là hợp đồng." Anh mở màn hình, thì ra chính là bản hợp đồng giữa nó và anh có điều, điều khoản có chút khác biệt.
Điều luật bổ sug từ bên B :
1 , A không được bỏ đi khi B chưa nói rõ.
2 , A không được suy diễn lung tung.

3 , A phải để B chăm sóc
4 , A không được làm việc thiếu khoa học, B sẽ lo việc đến trường mỗi sáng.
5 , B có nghĩa vụ phải ăn toàn bộ những gì A nấu.
Thật là không ngờ, anh vừa đọc mà vừa cười đến độ miệng ngoác tận mang tai. Sau đó lại ôm chặt nó hôn vào cái trán cao cao, cười nhẹ
" Anh sẽ kí liền."
Trong cái viễn cảnh tình sắc xuân son này mà có người muốn phá thì thật bực bội. Ấy vậy mà cửa nhà đã mở từ bao giờ...Cạch...
" HÂN ! HÂN ! Cậu bị ốm sao?" Âm thanh trong trong cao vút, cái điệu gọi này...còn ai khác ngoài Lạc tiểu thư sao ?
Anh bực bội nghĩ đến nóng người " ẦY ! Con nhỏ chết bầm, muốn đến cướp người yêu ta sao ? Ngươi muốn làm vai phản diện chăng ? Ta rủa chết ngươi.". Còn nó, mau chóng rời khỏi vòng tay anh lịch sự chạy ra tiếp tiểu thư.
" Lily, đến rồi sao ?"
" Cậu bị ốm, chạy ra đây làm gì ? Mau vào phòng nghỉ ngơi." Cô đẩy nó, nhưng nó một mực trôn chân. Có lẽ nào lại cho người ngoài thấy màn ân ân ái ái này chứ, nhất là khi anh còn đang cùng giường chiếu xộc xệch, hiểu lầm nữa khó mà giải thích.
" Mau vào, đừng cãi"-"Ah ! KHÔNG !" Cuối cùng thì cô cũng đấy nó vào, tất nhiên sau đó là màn không thể không đỏ mặt. Chả biết từ bao giờ anh đã cởi chiếc áo ngoài vỏn vẹn mặc chiếc sơ mi rắng mà ba nút đêu đã mở nằm yên ổn trong tấm chăn trắng muốt, chăn thì nhàu, gối thì mỗi nơi một chiếc... Ai! Chuyện đau đầu đây.
" A A A A A A A A .... HAI NGƯỜI...HAI NGƯỜI...LÀM CÁI GÌ VẬY ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận