Hớn hở khoe với anh xong thì liền lấy điện thoại khoe với cô em gái kia, cuối cùng là vui mừng không thể giấu mà điền vào bẳng định hướng tương lai muốn học ngành âm nhạc. Cuối cùng đến khi gần ngày thi tốt nghiệp cái ý định hát hò vẫn không bỏ, nó chưa bao giờ đam mê thứ gì như vậy, có lẽ tình yêu với âm nhạc đến với nó muộn, quyết định xin chữ kí của cha mẹ vào tờ giấy kia thì cuối cùng Lạc Đình Dương nảy ý định đợi nó thi xong tốt nghiệp lập tức cho sang Mỹ tiếp tục nuôi dưỡng ước mơ. Ai ai cũng vui mừng với tương lai của nó chỉ duy nhất mình anh hiện đang đại não rối tung , tiểu não loạn xạ. Anh chả thể hiểu nổi nó có nghĩ qua cảm nhận của anh hay không mà một mực bỏ đi như vậy, nực cười, mấy năm trời căn bản vẫn là anh thích nó, yêu nó, đối với nó có phải không có anh cuộc sống vẫn trôi bình thường. Nhốt mình ở văn phòng từ sáng sớm đến tận 10h tối chưa chịu bước ra khỏi phòng, ngồi trên chiếc ghế màu đen, nhìn qua cả bước tường kính thấy rõ trong mắt mình là hàng trăm hàng nghìn ngôi nhà, nhưng chỉ có một tia nhìn duy nhất xa xăm tưởng nhớ đến ngôi nhà nhỏ của chính mình, cũng như việc hàng triệu cô gái mĩ miều lại yêu ngay thằng nhóc cứng đầu này. Không ai có thể nói trước tương lai có phải, trong tương lai nó cũng sẽ vì sự nghiệp bỏ anh không mảnh manh suy nghĩ hay không, càng nghĩ càng bốc hoả, tốt nhất nên ngồi lại công ty nếu không về nhà lại vô cớ gây sự với nó. Ngồi, ngồi đến 10h30 cuối cùng cũng nén được cơn nóng giận ấm ức mà cầm áo ra về, trên đường đi đã muộn, gần như vắng tanh, nhấn chân ga xe hơi làm một mạch chạy nhanh về nhà, vừa đến Gara lại nghĩ đến cảnh một ngày nó sẽ đi liền ra tay đẩy mạnh cửa xe mà ra ngoài rồi lại "RẦM" đóng cửa xe, tiếng cửa xe làm nó đang ngủ gật trên ghế sofa đợi anh tỉnh giấc. Hớn hở mang theo một giấy giớ thiệu đến trường âm nhạc danh giá tại New York vui vẻ mang ra khoe với anh.
" Nè ! Em có giấy giới thiệu rồi ."
" Ờ !...Vậy à ! Chức Mừng." Anh miễn cưỡng cười một cái, rồi cứ thế chả nhìn giấy lẫn người bước vào nhà.
" Sao vậy ? Anh mệt à ?" Nó bám lấy tay anh.
" Uhm ! " Anh gạt tay nó ra rối bỏ lên phòng, thực sự anh không hề muốn làm vậy với nó chỉ là sự phẫn lộ, so sợ mất nó đã làm anh không thể bình tĩnh mà đối xử với nó.
Một màn đêm im lặng, nó và anh nằm cạch nhau như xa nghìn trùng, những giây phút vui vẻ hạnh phúc giờ chỉ còn lại một thứ lạnh nhạt ngăn cách giữa hai người. Từ đó, anh cũng đi sớm về muộn, có hôm còn say bí tỉ, nó thật không thể hiểu nổi chuyện điên khùng gì đang sảy ra, ngày nó chuẩn bị thủ tục du học cũng không còn xa. Vốn trong lòng nó vẫn có vướng mắc , sợ anh sẽ cô đơn mà phân vân nhưng nhìn thấy thực trạng của anh bây giờ chính là không cần nó, chuyện cãi nhau như cơm bữ chả có gì cũng cãi nhau, nó không chịu nổi áp lực, anh cũng không thể không suy nghĩ âu tư về ngày nó đi.
" Em muốn nói chuyện, hôm nay anh về sớm được không ?" Nó gọi điện cho anh, chỉ còn một tuần nữa nó sẽ đi, đi đến nơi ước mơ của nó trở thành hiện thực.
" Anh bận. Có gì nói qua điện thoại cũng được." Anh thực chất là không dám đối diện với hiện thực nên bày ra quỷ cách ngồi ở công ty dù chả có việc gì cho anh làm.
" Nhiều chuyện không thể nói một hai câu là xong, nếu anh không muốn về em không ép, em chuyển đồ về Lạc gia, chìa khoá nhà anh em sẽ gửi cho bảo vệ. Tạm biệt."
"C...C..CHỜ ĐÃ." Anh hét lên nhưng đã quá trễ , đầu day bên kia chỉ là những tiếng "tút..." kéo dài
Nó, mắt đã đỏ hoe trực khóc nhưng vẫn cứng rắn thốt ra những câu nói cay nghiệt ấy. Nó đã từng nghĩ qua nếu có ngày nó và anh không thể đi chung con đường, giờ điều nó nghĩ thành hiện thực hay sao ? Cầm trên tay chiếc điện thoại màu trắng chính anh mua cho, để lại ngay ngắn trên mặt bàn phòng khách, đồ đạc cũng chỉ mang theo đúng bộ đồng phục mình đang mặc trên người, mọi thứ đều là anh cho, hiện đã không cùng tiếng nói thì không nên dây dưa mang đồ của người ta đi. Ra khỏi sân, tay không như ngày đến, đi đến vườn hướng dương xinh đẹp, nhẹ nhắm mát từng mảnh kí ức cứ ùa về không ngừng bao trọn nó, làm hai hàng lệ nhẹ rơi, đưa tay quẹt ngang, bước đến chính tay mình nhổ tấm biển "Hân Hân tiểu uyển." Coi như dấu chấm vậy, từng bước nặng nề ra khỏi cổng chính rồi giao lại chùm chìa khoá cho bảo vệ, nó lên taxi thẳng tiến Lạc gia. Sắc mặt của nó thực quá đỗi tồi tệ, vừa lạnh băng, vừa hừng hừng lửa giận, đến nơi cũng chỉ nhanh chóng chạy vào phòng , khoá cửa lại, mặc cho bên ngoài là đứa em gái đang lải nhải.
" Này, anh sao vậy ?"
"..."
" Cãi nhau sao ?"
"..."
" Mở cửa ra mau lên. Mở ra." Cô đập mạnh tay vào cửa nhưng vẫn cứ là im lặng đáp lại cô. Đến tận cùng là nhìn thấy cảnh yêu đương ăn mòn con người ta, cô hạnh phúc vài phần nghĩ thầm may mắn còn chưa có yêu ai nếu không lại giống anh trai minhg, khổ sở vì tình. Chưa bao giờ cô thấy anh trai cùng Phùng Gia An cãi nhau to đến vậy, chả hiểu nổi liền chạy tìm quản gia đòi lấy chìa khoá phòng... Cạch...Cạch... đã mở được ổ khoá nhưng không thể nào mở nổi...
" Em đừng phí công ! Anh đẩy bàn đến chặn cửa rồi, anh muốn yên lặng, mau đi đi."
" Anh là đồ NGU À ? TƯỞNG THẾ MÀ CHẶN ĐƯỢC EM À ?" RẦM, cánh cửa đã bị hai người đàn ông cao to có tên vệ sĩ một cước đã văng, bay luôn cả cái bàn học được chặn cửa.
" Hai anh xong rồi, cảm ơn." Cô quay nhìn hai người đàn ông rồi nụ cười lạnh đến thấu xương trung ra nhìn vào thằng con trai to xác bị tình yêu làm cho thấu khổ nằm một đống trên giường, nhất thời ngứa mắt, bực bội chạy đến , cô dùng tay đập mạnh lên cái đầu kia.
" YÊU ĐƯƠNG KIỂU GÌ VẬY HẢ ?"
" A...Anh..." Nó nhất thời bị hù doạ đến sợ mà, đúng là sư tử ẩn mình, mọi khi có bực tức cũng chưa bao giờ thấy em gái này tỏ ra vẻ mặt mạnh mẽ hung tợn đến vậy. Giờ nó ngồi yên như đứa con nít bị phạt, còn cô hừng hực lửa nhìn nó như người mẹ chuẩn bị đánh con mà.
" Anh còn định giấu em ? Mau kể ra."
" Anh..." Nó nhìn cô có chút không muốn nói, cô cũng đã xuôi giận liện đến giường, ngồi xuống cạch nó.
" Anh đã nói em với anh là anh em, anh lại muốn giữ bí mật với anh em sao ?"
" Không có ! Chỉ là... Hiện anh cũng không biết giận nhau vì cái gì nữa." Nó mang hết chuyện mà kể cho em gái, thật sự cũng chả biết tại sao anh và nó dạo này hay cãi nhau đến vậy, cô cũng hết cách để giúp đỡ, đành khuyên vài câu rồi để nó một mình suy nghĩ, không quên dặn người làm lắp lại cửa phòng khác. Nó một mình trong phòng thì khóc đến trời long đất nở, chưa bao giờ nó có cảm giác tồi tệ đến vậy, anh vứt bỏ nó, vứt bỏ tình cảm của nhau, anh đã có người khác ?
Mặt khác, anh ở công ty, lòng như lửa đốt, chạy nhanh xuống lấy xe về nhà. Chả hiểu nổi trong mình nghĩ gì nữa, đã từng mong nó hạnh phúc là đủ rồi, cuối cùng lại tham lam mà muốn giữ chặt nó bên mình. Anh thực sự hỗn loạn, chả thể hiểu mình nên và muốn làm gì. Đầu óc rối tung cũng vì sự ích kí hay là do bức từng hiểu lầm. Anh về đến nhà đã nhận được chùm chìa khoá của nó được bảo vệ đưa cho, đến nhà thì chính mình không nổi lo sợ. Mọi thứ trống vắng, tấm biển cửa vườn hướng dương đã mất, quần áo còn nguyên, điện thoại vẫn trên mặt bàn mà giờ chả thấy bóng nó đâu. Chạy thật nhanh lên tâng hai, một phong thư đã được để sẵn trên giường. Run run cầm lá thư trong tay, anh đọc từng câu, từng chữ
" Anh An !~
Em vốn là đứa không tương, không địa vị, không có gì cả, tất cả là nhờ anh em mới có ngày hôm nay. Anh luôn là người thân của em, trước đến nay vẫn vậy không ao giờ khác. Mấy ngày hôm nay, em biết anh có chuyện bực mình, em biết, nhưng chính bản thân lại cứ lắm chuyện mà tò mò làm cả anh cả em đều khó xử, đã rất lâu từ khi anh và em cùng nhau ở trong căn nhà này chưa bao giờ có nhưng lời to tiếng, nhưng thời gian gần đây có phải đã chán em không?
Mỗi lời nói của anh đều là từ bỏ em , từ bỏ những gì ta có, có phải em đã làm gì sai không ? Em biết cái gì đã qua không lấy lại được, vậy mong anh có những thời gian hạnh phúc sau này, xin lỗi đã làm phiền anh.
Em có lẽ không phải người dành cho anh.
Em trai
Hân."
Anh đọc xong, toàn thân suy sụp mà ngã mạnh xuống giường. Đau đến không thở nổi, từng hơi thở dồn dập, từng hàng nước mắt cứ rơi, đau khổ nhìn lên trần nhà mà bóng hình nó cứ hiện lên. Nếu là anh của ngày trước bằng sống, bằng chết chạy đến Lạc Gia đòi người, nhưng giờ đã không còn suy nghĩ ấy nữa. Trong anh chỉ là sự giận dữ, có phải nó không mảnh may suy nghĩ bỏ lại anh, theo cái giấc mơ kia, giấc mơ kia chỉ mới đến với nó vài tháng, còn anh mới là người bên nó vậy mà nó không lỡ vì anh mà ở lại sao ? Anh biết mình ghen tuông vô cớ, biết mình ngu dốt mà cứ ích kỉ nhưng lại không thể ngăn lại, sợ nó sẽ dời bỏ anh, mọi thứ xoay chuyển trong anh... Chẳng lẽ giữa anh với nó đã là dấu chấm ?
Chẳng lẽ dễ dàng buông tay nhau đến vậy, anh chợt nghĩ đến nó sẽ đi mãi mãi mà bật dạy khỏi sự đau đớn. Điên cuồng lao ra khỏi nhà thật nhanh lái xe dưới cơn mưa như trút nước. Mưa như tiếng lòng anh, mưa nhuộm trắng xoá mọi thứ, những giọt mưa lạnh lẽo , tất cả phủ một bước màn trắng tinh khôi và long lanh. Mặc kệ mọi thứ, chân ga của anh vẫn nhấn, vô-lăng dường như bị anh bóp méo. Anh chỉ nghĩ về nó, nghĩ về người anh yêu, người anh muốn mang lại hạnh phúc. Sẽ chẳng cần nó ở bên, chỉ cần nó còn yêu anh thì anh sẽ thuận theo nó, phải thật nhanh đến Lạc gia trước khi hiểu lầm thêm sâu. Bất ngờ... RẦM...
Hai mươi mốt ngày sau, tại bệnh viện AAA, phòng bệnh cá nhân 207...
Một người đàn ông chìm trong cơn mê, thân hình xanh xao, mái tóc đã dài ra nhiều, quầng mắt thâm đen đang nhắm chặt, một cơn ác mộng hiện lên rõ nét suốt 3 tuần qua chưa bao giờ buông tha. Đúng ! Anh đã nằm hôn mê tròn ba tuần ở trong bệnh viện. Mọi thứ anh nhớ chỉ là dòng suy nghĩ đứt quãng về vụ tai nạn xe ngày hôm ấy, ngày nó bỏ anh, bỏ căn nhà ấy. Làn nước mưa làm đường thêm trơn và rồi anh mất phanh ngay tại đoạn quành gấp, hậu quả anh đâm vào giải phân cách, toàn thân bị hất ra phía trước do anh không đeo dây an toàn, anh đã bị gẫy đến 3 sươn sườn, gẫy chân trái và tay phải, rất may anh còn giữ được cái mạng này, nhưng anh cũng đã mất nó, nó đã đi du học thật rồi... Nắng sớm, nhẹ chiếu vào khuôn mặt anh, từng tia nắng làm anh bừng tỉnh sau giấc ngủ dài, điều đầu tiên anh thấy là tay cha đang nắm chặt tay anh, ánh mắt cha anh đỏ hoe, dường như cha đã già đi rất nhiều.
" AN AN !" Cha nắm chặt tay anh, sợ anh sẽ bỏ ông mà đi.
" C...Cha." Anh nói yếu ớt qua mặt nạ dưỡng khí ( Cũng chả biết là gì nói chung là cái để truyền oxi.)
" Bác sĩ...Bác sĩ..." Cuối cùng thì bác sĩ cũng khám toàn diện lại cho anh, anh may mắn không có gì ảnh hưởng não bộ chỉ có vài cái xương chưa liền, ngoài ra xước xát ngoài ra không nghiêm trọng. Phùng Tổ Ngạn làm thủ tục suất viện rồi nhanh chóng mang anh về nhà mà dưỡng thương, tạm thời nhà riêng kia không cho anh về. Mọi thứ giờ rất mơ hồ, anh hoàn toàn không rõ ngày tháng năm, nằm trên giường, mọi thứ liên quan đến thời gian đều bị cha anh cấm không cho người làm mang đến phòng anh. Anh thực sự vẫn còn lỗi lo trong lòng thật mong đến Lạc gia, nhưng tạm thời toàn thân không thể di chuyển chỉ nằm một chỗ, ngày ngày đòi Phùng Tổ Ngạn đưa anh đến Lạc gia...
Lạc gia một ngày trước khi nó đi du học...
Nó đã đến ngày đi du học, đã một tuần từ ngày nó bỏ đi nhưng anh hoàn toàn không có đến tìm nó. Trái tim nó đau đến tận cùng chờ đợi anh kết quả vẫn là im lặng, không một ai cho nó hay biết tin anh bị tai nạn, ai ở thành phố cũng biết anh bị tai nạn chỉ có nó là không biết. Cha nó, em gái nó và cả phu nhân họ đều biết tin, nhưng đều giữ im lặng. Không phải họ ích kỉ chỉ là nếu biết tin này liệu nó có chịu nổi, giờ nó đã không khác gì một cái xác không hồn, hơn nữa không ai có thể đảm bảo tình yêu giữ hai thằng con trai là vĩnh cửu là bên nhau mãi mãi. Vậy chi bằng giấu nó, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại nhau, nếu nói cho nó biết tin anh bị nạn chỉ sợ nó bỏ vĩnh viễn ước mơ của mình mà lao vào.
" Lily này, anh An có đến tìm anh không ?" Nó ra khỏi phòng tìm em gái hỏi thử coi như hi vọng cuối.
" Không có ! Mai anh bay rồi nghỉ ngơi đi."
" Anh thấy nóng ruột quá...Chẳng may có chuyện gì thì sao ?"
" L...L...Làm...Gì có chuyện gì. M...Mau đi ngủ đi." Lạc Lily thật sự không dám nhìn vào mắt nó mà nói, cô đẩy nó về phòng rồi bỏ đi. Nó ở trong phòng thực sự lòng nóng như lửa đốt, có chút không an tâm lại có chút lo lắng. Cầm điện thoại trong tay, nó gọi cho anh coi như nói lời tạm biệt nhưng trả lời nó chỉ là những tiếng "tút" dài.
3:30 sáng ngày hôm sau, nó ra phi trường, trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, mưa nhẹ trên đường ra phi trường, nó đợi đợi mãi cũng không thấy anh, chỉ thấy bác Phùng ra sân bay tiễn nó.
" Đi mạnh khoẻ, học tập tốt nha con." Bác ôm lấy nó không giấu nổi xúc động mà vài giọt nước mắt lăn dài.
" Dạ. Mà..." Nó ngập ngừng vừa muốn hỏi vừa không muốn biết.
" An...An...Nó..." Bác nghẹn đắng rồi lại nuốt nước mắt vào trong cười nhẹ nhìn nó " Nó đi công tác ở Hồng Kông, tháng sau mới về...Con với nó nếu còn duyên phận chắc chắn sẽ gặp. Muộn rồi mau vào trong check in đi." Bác nói xong thì nhẹ vỗ vai nó.
Suốt chuyến bay mỗi khi nó ngủ đều hiện lên cảnh anh người đầy máu nhìn nó đầy đau đớn làm nó vừa sợ vừa lo không, vừa đặt chân đến New York, nó liền tìm cách liên lạc với anh nhưng vẫn là sự im lặng trả lời nó. Nó nhập học, mọi thứ diễn ra như mong muốn ngoài một việc vẫn lặng trong lòng nó " Giờ anh đang ở đâu, còn một chút tình cảm với mình hay không ? Hay anh đã quên mọi việc?"...
... Việt Nam, ba tháng sau tai nạn, anh bình phục hoàn toàn và nhận ra mình đã lỡ hẹn với nó. Trở về ngôi nhà kia, một sự trống trải vô tận, căn bếp đã không còn hình bóng nó, phòng ngủ không còn hơi ấm ấy, chỉ mình anh lặng lẽ. Có lẽ, số trời đã vậy, nếu anh và nó có duyên phận chắc chắn sẽ gặp lại, anh không thể tìm nó , tìm nó sẽ làm tương lai của nó bị chôn vùi bởi tình yêu này. Mọi việc thông suốt, tự mình dần quen với cách sống trước khi nó đến, một mình ăn cơm, một mình làm việc, một mình dọn nhà, mọi thứ đều thiếu nó. Màn đêm buông xuống là lúc anh không cầm nổi cảm xúc mà nước mắt lại rơi, bàn tay lạnh ngắt nắm chặt thiếu đi đôi tay nhỏ bé vẫn ôm lấy anh.
Nó, một cuộc sống hoàn toàn mới với nhiều điều chính nó còn không thể hiểu. Một đất nước xa lạ, một thành phố xa hoa bậc nhất, một thân một mình làm mọi việc như lúc nó chưa từng gặp anh. Trong suốt một năm đầu việc nó làm duy nhất chỉ có học , tập hát và vũ đạo, trở về kí túc xá, và lại lập lại ngày hôm sau như vậy. Một năm đầu đại học không một ai làm bạn, sự cô đơn bao vậy nó. Đến năm thứ hai , nó được chuyển đến phòng đôi, nó và Alex bạn cùng phòng làm bạn tốt, sau đó cũng dần dần quen với mọi người ở đây, vui có, buồn có nhưng sự ấm áp khi anh ở bên hoàn toàn không bao giờ suất hiện. Đến năm thứ ba vẫn cứ học hành thật chăm chỉ, mơ mộng làm ca sĩ, nó được diễn tiết mục song ca cùng Alex ở Showcase cuối năm, càng nhiều người biết đến nó. Nó, một vẻ đẹp á đông mang chút gì đó mê hoặc, thân hình thanh mảnh, làn da trắng nõn nà, khuôn mặt chữ v thanh tú cùng đôi mắt to trong long lanh, hàng mi dài đen cong vút, sống mũi thẳng và nhỏ, đôi môi mỏng hồng hào, nó chính là một tiểu mĩ nhân. Nhất là khi ở Mĩ ít nhiều cũng ảnh hưởng đến phong cách, có chút bụi bặm lại mang nét thanh cao cảm tưởng khó mà động vào như một bức tượng mỏng manh dễ vỡ, vẻ đẹp làm điêu đứng nhiều người, nam có nữ có, và nó cũng hẹn hè không ít với nhiều người. Nhưng căn bản là không một ai bằng anh, hẹn hò với ai nó cũng lấy anh làm tiêu chuẩn, bất luận chỉ cần một điểm không bằng anh liền nhẹ nhàng buông lời chia tay làm bạn bè. Tính cách nó kì quái đến nỗi ai hẹn hò với nó cũng quen cái kiểu hôm trước yêu hôm sau chia tay, đâm ra nhiều người thử vận may, nếu không thành thì sẽ là bạn bè, suy nghĩ của lớp trẻ rất thoáng cũng không có so đo , nó được biết đến như một Bi , nam nữ đều có thể yêu, vấn đề căn bản là ai yêu nó đều tránh lại gần quá mức sợ hỏng mất hình ảnh tuyệt mĩ của nó. Cuộc sống nơi đất khách có lẽ chỉ duy nhất bạn cùng phòng Alex là người bạn tốt nó có thể thoải mái ở cùng nhất.
Alex, tên đầy đủ Alex Hallison vốn mẹ là người Anh, cha người Mĩ, sinh ra ở Ohio , một vùng khá yên bình của Mĩ, cậu kể cậu sống cùng cha mẹ và một anh trai, tuy nhiên cậu và anh trai không hợp nhau cho lắm, tự một thân lên New York học tập, ước mơ lớn nhất chính là trở thành ca sĩ kiêm nhạc sĩ như Jason Mraz. Alex khá to con cao 1m87 hơn nó đến 15cm so với anh cũng không khác biệt là mấy có vài phần cao hơn anh, mái tóc màu nâu nhẹ, đôi mắt xanh như bầu trời toả nắng, khuôn mặt đẹp một vẻ đẹp thông minh và lanh lợi còn khá vui tính luôn làm cho nó cười thật thoải mái như lúc nó ở cùng anh.
" Harry Lee ( Lê = Lee , Hân = Harry Dịch có cơ sở ko có dịch bừa đâu ^^) , Cậu có nhớ bạn gái mình không ?" Alex nằm dài trên giường đang chơi " angry bird" bất ngờ mở lời hỏi nó."
" Sao lại hỏi vậy ?" Nó đang ngồi ở bạn học chăm chú chỉnh một đoạn nhạc trên máy tính, không thèm quay đầu nhạt nhẽo đáp lại.
" Harry, tôi rất phục cậu, rất nhiều người yêu vậy có cô gái nào cậu yêu thật lòng không ?" Anh bạn Alex vẫn cứ kéo và thả màn hình vô hồn hỏi nó.
" Con gái thì thật không có, nhưng con trai thì tôi yêu một người rất nhiều." Cậu quay ghế lại tay chống cằm nhìn Alex.
" ME ? OMG" Alex bật dậy mở to hai mắt miệng há hốc.
" You ? No, you just my good friend, not my Lover." Nó xoa tay cười đến chảy nước mắt, cậu bạn này vui tính nhưng có phần hơi ngốc giống như em gái nó nhìn có vẻ cứng rắn thực chất lại uỷ mị đến không ngờ.
" Haizzz !~ làm tôi giật mình đó. Tôi vẫn là thích con gái hơn. Vậy, Harry cậu là Top hay Bottom ?" Đối với vấn đề giới tình thì giới trẻ Mĩ cực kì thoáng không có cẩn trọng như người Á Đông nên nó đã quen, nhìn Alex cười.
" Nhìn tôi giống 1 hay 0 ?"
" Uhm... So beautiful ! You maybe bottom ."
" Exactly ! "
" Vậy sao không ở lại với người cậu yêu lại chạy qua đây chi vậy ?" Cuối cùng Alex cũng bỏ điện thoại ngồi khoanh chân trên giường của mình nhìn nó tò mò, đối với cậu ngốc chưa yêu này đương nhiên nổi lên sự tò mò với chuyện tình cảm của người khác, cũng coi như tích luỹ kinh nghiệm.
" Là người ta không cần tôi, không nên bám mãi không buông." Nó vẫn cứ suy nghĩ anh bỏ nó mà sống trong suốt ba năm nay. Chưa một giây phút nào nó ngừng nhớ về anh nhưng chính bản thân không quên ba năm trước anh bỏ lại tình cảm của nó, đến ngày nó đi vẫn một mực kiên quyết đi công tác không ra tiễn biệt. Giờ Alex bỗng có hứng thú đến chuyện tình của nó, nó cũng không ngần ngại kể cho anh bạn trẻ nghe. Khi kể, từng mảng kí ức ùa về chưa bao giờ sắc nét đến vậy, chưa baoo giờ nó quên bất cứ kỉ niệm nào cùng anh vui đùa, cùng anh ăn cơm, cùng anh ngủ cùng anh sống trong một căn nhà ấm áp. Kể đến nỗi Alex ngủ gật lúc nào không hay, chính mình kể xong thì lại vùi mình vào chăn, suốt ba năm chính là sống cùng nước mắt, đêm nào cũng nhớ về anh mà ướt một mảng trên gối. Tất thẩy bạn bè đại học đều gọi nó mà "Ice Man" (người băng) đơn giản khuôn mặt không chút biểu cảm ấy vậy mỗi lần nói về anh đầy đủ hỉ lộ ái ố bày tỏ ra mặt. Càng nói càng nghĩ lại càng khó hiểu ngày ấy sao anh lại bỏ nó...
Ba năm, không dài không ngắn, một mình cô độc ở lại Việt Nam, vùi đầu vào công việc để không nhớ về nó, anh đã dần có thói quen từ ngày không còn nó mang gian bếp cũng như căn nhà niêm phong, hãn hữu mới về nhà tắm rửa thay đồ ngủ vài tiếng rồi lại rời đi, ăn uống cũng là do thư kí cùng cha lo , ba năm nay anh ăn cơm mà chưa bao giờ thấy ngon kể cả sơn hào mĩ vị cũng giống như đồ vỉa hè đều không có hứng thưởng thức, một lòng chung tình nhớ món ăn nó nấu đầy cảm giác yêu thương ăn ngon đến độ không thể rời. Hàng ngày sinh hoạt chủ yếu ở công ty, sáng sớm đã đến văn phòng vùi đầu làm việc, làm thục mạng đến 11-12h đêm mới chịu rời công ty về nhà đến sáng sớm lại tiết tục đi. Ba năm, không ngắn không dài anh đã mất đi cái vẻ trai trẻ yêu đời thay vào đó là một người đàn ông trưởng thành mang mĩ vị một nam nhân đội trời đạp đất hùng dũng không nửa điểm chê bai. Ba năm nói là chung trinh đợi nó cũng không thể được, cũng đã nếm qua vài cuộc tình một đêm, căn bản ăn bánh trả tiền chưa bao giờ mang người tình nhân một đêm kia vào lòng ôm ấp như ôm "thiên hạ" của anh. Trong ba năm nay anh cũng có quen một cô gái giống nó đến ngỡ ngàng, cô gái tên Khả Ái là Dj có tiếng ở Sixth Bar- nơi anh mỗi lần nhớ nó lại đến tìm ai đó tình một đêm. Nhưng với Khả Ái anh lại vô cùng tôn trọng dù cô có ngỏ ý thì anh vẫn cứ cự tuyệt, vì anh biết ân ái với Khả Ái sẽ ngập tràn hình ảnh nó khó mà dứt ra. Cô cũng không miễn cưỡng hai người coi như cũng là bạn bè tốt, chuyện của anh và nó cô đều biết còn nhiều lần bảo anh trực tiếp tìm nó nói rõ , nhưng anh vẫn một mực nghĩ đến ước mơ của nó mà chối từ.
" Khả Ái, có phải tôi rất ngu không ?" Anh cầm cốc rượu đã gần cạn đưa đi đưa lại trước mặt.
" Ngu ? Có một chút." Cô thẳng tính mạnh mẽ như một phiên bản nữ của nó đáp lời.
" Điểm nào vậy ?"
" Nếu tôi là anh sẽ đem cậu bạn nhỏ Lê Hân kia về Việt Nam sau đó nói rõ cuối cùng là kết hôn nha."
" Haizzz... Bỏ đi, không nói đến nữa sẽ rất nhớ cậu ấy." Anh một tay rót rượu một rồi đưa cốc lên miệng tu một hơi hết sạch. Đê ý mới thấy bạn tâm sự Khả Ái hôm nay lại không hút thuốc uống rượu như mọi khi lại còn không nên bàn Dj chỉnh nhạc, làm lại anh quay sang nhìn cô mới phát hiện hôm nay cô còn trang điểm rât nhẹ không như mọi hôm sắc sảo mĩ miều.
" Cô hôm nay bị mát não sao ? Không có giống mọi khi."
" Anh mới mát não, khùng ! Tôi đã làm mẹ không thể bậy bạ hại đến đứa nhỏ."