CHÁT...Một bạt tay thẳng vào khuôn mặt quyến rũ.
" HỒ LY ! Nhìn cho rõ ." Nó giơ bàn tay cùng ngón áp út là chiếc nhẫn đôi cùng anh thẳng mặt ả." Ta là VỢ theo cách nghĩ của cô." Nó trừng mắt lớn nhìn ả đang ngây ngốc, nhìn nó lại nhìn anh đầy khóc hiểu. Sau đó, bỏ mặc ả một mình khuỵ ngã ngay góc tường, nó chạy đến chỗ anh nằm gục. Anh đã ngất lịm, quần áo sộc sệch, rối tung, người chừng chịt dấu hôn đỏ lòm thấy gớm, thắt lưng cùng khoá quần cũng chuẩn bị tháo ra. Càng nhìn càng nóng mắt với ả đàn bà trở trẽn, nó lại quay mặt trừng lớn " Cô chuẩn bị nghỉ việc đi." Đây chính là bản chất của nó mà, nó đúng là cực kì tuân thủ ' Ai tốt với mình một, mình tốt lại vạn lần. Ai có thù với mình, mình trả gấp triệu, gấp tỉ lần ' , khổ cho số nàng đã động phải 'tảng băng chìm' Lê Hân.
Quay lại phía anh, nó mặc lại quần áo tử tế cho anh, rồi dùng lực nâng anh dậy, phụ anh bước ra khỏi phòng. Trong thang máy, thực sự là sức lực nó không bằng được người tráng kiện như anh, liền lấy điện thoại gọi bác quản gia đưa xe đến Satoko để đón. Trong lúc gọi điện, thanh âm quen thuộc của nó lọt vào tai anh, anh bất giác tỉnh ra vài phần, mơ hồ nhìn thân ảnh trước mắt, thực như mơ, điên loạn ôm chặt, miệng không ngừng...
" Hân ! Hân! Em đừng bỏ anh...Anh xin lỗi...Anh xin lỗi...Anh..." Câu nói chưa kịp kết thúc, một nụ hôn chặn ngang câu nói ấy. Đúng là đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại ấy, đúng là nó, đúng là người anh ngày đêm mong nhớ. ANh mở hai mắt thật lớn, lấy tay dụi dụi...
" ...La..Là...Là em thật sao ?"
" Em về rồi ! " Nó đặt đầu mình vào ngực anh, ấm áp nói nhỏ vòng tay ôm chặt thắt lưng anh.
" Không ! Chắc chắn là mơ, chắc chắn là đang tưởng tượng..." Anh lẩm bẩm một mình, hoàn toàn chưa biết mình đã thoát khỏi bàn tay của ả đối tác kia, lại bắt đồ mê sản
" Đồ ngốc ! " Nó nhìn anh cười một cái, sau đó đỡ anh khỏi nhà hàng, mau chóng lên xe. Cả đoạn đường dài, nó vuốt ve khuôn mặt đang cau có khó chịu của anh, rồi lại nhẹ lấy khăn ướt lau mặt cho anh, rồi lau cả vào thân thể đang rất nóng của anh, tiện thể lau luôn mấy cái dấu hôn đỏ ngứa mắt. Ai ngờ, chăm sóc tận tình lại là bước đầu cho 'cuộc vui' tối nay giữa hai người. Đến nhà, nó nhớ lại đã hơn 4 năm nay nó chưa có đặt chân trở lại , nhưng mọi thứ vẫn thế, vẫn như lúc nó đi không khác một chi tiết. Mở cửa ra, đập vào mắt nó là căn nhà màu trắng tinh khôi, thì ra anh đã đổi màu sơn, tiếp đó vào phòng ngủ, thì ra anh cũng đổi một cái giường "over size". Đặt anh nằm trên đệm, sau đó chạy vào phòng tắm, lấy ra một cái khăn cùng một chậu nước mát, nhẹ nhàng cởi cúc áo, rồi lau toàn thân cho anh. Anh giống kẻ say, nhận biết hoàn toàn không rõ, nhưng lại giống người ốm, cả người nóng hừng hực làm nó thêm oán giận cái được gọi là thuốc kích thích XXX kia.
" Hân !~ Anh xin lỗi." Một tia lí trí vụt lên anh vẫn là ngàn vạn lần không muốn mắc lỗi với nó, muốn cho nó biết mình bị ép, không có sức kháng cự.
" Anh ngốc ! Em đâu có giận." Nó lấy khăn lau quanh người anh.
" A ! Nóng quá ! Hân ! uhm..." Anh mơ hồ loạn xạ tìm kiến khiển điều hoà sau đó cảm thấy toàn thân đang được ai đó chăm sóc, không nghi ngờ dịu dàng như vậy chắc chắn vợ mình nên gọi tên đầy âu yếm. Đúng là thuốc có hiệu quả, sau một hồi chăm sóc của vợ, cuối cùng anh cũng không chịu nổi mà 'bùng phát dục hoả'... Kéo lấy bàn tay đang lau người ình, anh đặt nó nằm dưới thân trên tấm trải giường trắng... Chuyện gì đến cũng đến, nhiều tháng dòng dã cuối cùng cũng đã phát tác trong một đêm...
Sáng hôm sau, bình minh mang nắng chiếu vào khuôn mặt anh. Mơ hồ sau một giấc mơ đẹp, anh tiếc nuối, ước gì chuyện đêm qua với nó là thật. Bât ngờ, thấy tay có chút nặng, cảm giác nặng vừa phải không quá mà không nhẹ, rất quan, như cách mà nó hay gối vào tay anh ngủ, lại thấy lồng ngực có hơi thở nhè nhẹ, đều đều, ở bụng cũng có cánh tay đang đặt lên, đúng cách nó cuộn tròn trong lòng anh. Ngoài ra, chính cách tay anh đang ôm eo ai đó, sợ mình chưa tỉnh, anh vẫn nhắm mắt, lấy tay đang đặt trên eo ai đó tát một cái "CHÁT" lên mặt mình, đây chính là biện pháp tnhr giấc mỗi khi anh hoang tưởng về nó.
" Anh làm gì vậy ?" Nó đang ngủ nghe thấy âm thanh chát chúa mở thật to mắt nhìn vết tay đỏ trên mặt anh, chua sót lấy tay sờ nhẹ vào khuôn mặt, anh vẫn cứ nhắm mắt mơ hồ.
" Haizzzz, nặng quá rồi ! Lần này còn tưởng tượng em ấy xoa mặt nữa, mày bị điên rồi An An à ! " Anh vẫn cứ mơ màng nghĩ mình đang tưởng tượng...Hết cách, ai bảo mọi khi nhớ nó thương hoang tưởng như vậy lên giờ không biết đâu là ảo, không biết đâu là thật.
" Ngốc nè ! " Nó gõ đầu anh, làm anh thấy đau mà mở mắt. Đập vào mắt anh chính là Lê Hân người không mảnh vải, cuộn tròn trong lòng anh.
" HẢ ?" Anh nói lớn, bật dậy, nhìn nó chằm chằm " Em...Là thật hay mơ ?"
" Theo anh ?" Nó cũng ngồi dậy, nhanh chóng bò vào lòng anh rồi ngước mắt to tròn nhìn anh đầy tinh nghịch.
" ...HÂN ! Anh rất nhớ em" Anh im lặng mất vài giây, sau đó xác nhận mình hoàn toàn tỉnh táo đem nó vào lòng mình ôm chặt rồi lại ngã nhào ra giường. " EM về từ bao giờ,sao lại nằm trên giường mà không mặc đồ ?" ANh đúng là càng ngày càng ngốc.
" Có phải anh chưa tỉnh thuốc không ? Anh hại em không thể đứng dậy còn hỏi em về từ bào giờ, chuyện tối qua anh quên hết rồi sao ? " Mặt nó bắt đầu tức giận, quay sang một bên hờn giận. Anh bắt đầu mơ hồ lắp ráp kí ức...1...2...3... nhìn quanh phòng có vẻ vừa có bão, đồ đạc, quần áo đều tung toé...
Sau một đêm cuồng nhiệt, cả hai cùng nhau vui vẻ dọn nhà, cùng nhau làm vườn, và cùng nhau ăn cơm, cảm giác ngập tràn hạnh phúc của một cặp đôi mới cưới làm người ta ghen tị.
Hế nhô a gi nô mô tô bút cà sô !!!!!!!!!!!!!
Tớ thực sự rất thích các bạn cmt về cảm xúc khi đọc truyện nhg mà cmt cũng có giới hạn thôi nhé, đây là lần thứ N 1 mình nói là cãi nhau đi chỗ khác, đây là nơi mình post truyện OK ? Còn nói bậy á ! Xin lỗi tớ thừa một thùng lớn đừng có VÔ VĂN HOÁ TRONG CHỖ TỚ POST TRUYỆN, tớ không thích lặp đi lặp lại một câu đâu, ai cmt VÔ VĂN HOÁ thì CÚT !!!!!!!!!!!!!
....Một phút quảng cáo....
Ngày đẹp trời....mưa bão bùng bùng....
Ngọc : Haizzz... Chán quá đê lại ngồi viết về hai người * chỉ tay vào Lê Hân Gia An *
Lê Hân : Ngoan ngoan , mau viết ọi người anh cho kẹo nha ! * vỗ đầu tác giả*
Gia An : Không viết là người đọc đánh cô ra bã đó * khoanh tay cười đểu*
Ngọc : Tôi viết anh bị cưỡng....*cười*
Lê Hân : Có muốn nhìn thấy ngày mai không em ? * Cười gian*
Ngọc : Em xin lỗi !!!!!!!!!!!!
Mười ngày sau, nó trở về Mĩ tiếp tục công việc. Anh tiễn nó ra sân bay thực sự không muốn buông tay nó, cũng muốn cùng nó đến Mĩ nhưng công việc ngập đầu giữ anh ở lại Việt Nam. Còn về Vân Anh, cô chính thức bị cách chức. Toàn bộ công ty thời trang của Lạc phu nhân đã thâu tóm công ty của cô nàng Vân Anh - Luzzing, nên việc làm người dám cướp chồng của nó bị cách chức không có gì là lạ, nhất là khi công ty Luzzing được giao cho Lily.
Ngoài việc trở về Mĩ tiếp tục sự nghiệp, nó cũng đã hạ quyết tâm lần này chắc chắn nói rõ mình là người đồng tính, mình đã kết hôn với toàn bộ fan cũng như những người biết nó, chỉ có điều nó không cho anh biết. Nó không muốn anh biết vì chắc chắn anh sẽ cản nó, anh sẽ sợ nó nói rồi mọi công sức nổi tiếng đổ xuống sông , xuống bể. Nhưng nó không muốn giấu nữa, dù có mất cả sự nghiệp đi chăng nữa việc quan trọng nhất vẫn là được đường đường chính chính ở bên anh, dù có bị dị nghị, khinh bỉ cũng không sao...
Sự nghiệp nó đang ở thời điểm cao trào, có thể nói nó vô cùng nổi tiếng, nhưng khi bàn việc e out với Khả Ái , cô hoàn toàn đồng ý, còn giúp nó mở họp báo. Một tháng sau khi từ Việt Nam trở về, nó mở họp báo, tất thẩy paparazi đều đến tưởng rằng nó sẽ công bố phát hành album mới, nhưng chỉ khi đến họ mới ngã ngửa việc nó thú nhận mình là người đồng tính, cũng thú nhận mình đã kết hôn. Ngay lúc đó, tất cả các tờ báo online đều đồng loạt đăng tải tin " Harry Lee e out thú nhận mình đồng tình", "Ca sĩ mới nổi Harry Lee chính thức thùa nhận giới tính thật", ...Blah...Blah..., còn những tờ tuần san, báo thường sáng hôm sau cũng không tha tin tức nóng hổi này. Mọi chuyện đều phơi bày , sự thật đã sáng tỏ, không ít người khinh bỉ, quay lưng 180 độ với nó, nhưng cũng không ít người đồng cảm, chia sẻ và ủng hộ đặc biệt là fan của nó. Ngay sau khi anh đọc được tin này, ngạc nhiên đến không thốt lên lời, anh không thể ngờ nó sẽ làm vậy, cuối cùng bỏ hết công việc bay sang Mĩ. Vừa đặt chân đến công ty D.C Ent lập tức tìm nó, đáng tiếc nó không ở công ty, anh lại tức thời lên văn phòng phó chủ tịch gặp Khả Ái nói cho rõ.
" Khả Ái chuyện này là sao ?" không thương tiếc anh đạp mạnh của làm cô giật mình
" Là sao là làm sao ?" cô dừng tay đang đánh bàn phím nhìn anh đầy bực bội
" Tại sao em ấy lại công bố mọi việc?"
" Chẳng phải vì cậu sao ?"
" Việc này chính là phá nát tương lai của em ấy. Chẳng phải vì tôi mà mất hết sao?"
"..." Khả Ái không đáp lại, vì chính cô cũng đã nói câu này với nó, nhưng nó vẫn một mực làm như vậy.
" Tương lai của em đặt hết ở chỗ anh rồi." Thanh âm nhẹ nhàng truyền đến tai anh, nó không biết từ lúc nào đã đứng ngay cửa. Một nụ cười cùng thân hình quen thuộc chính là người anh đang lo sợ sẽ vì anh mà mất tất cả.
" Hân ! " Anh khẽ mở miệng sau đó chạy đến ôm chặt nó.
" Ngốc ! Em tình nguyện làm vậy... Em đã đặt cược tương lai vào anh nên anh nhất định phải chịu trách nghiệm với tương lai của em. Anh sau này không được làm việc có lỗi với em, càng không được tự mình lo lắng mọi chuyện, em muốn làm một nửa của anh, có hiểu không ?" Nó vẫn cứ một nụ cười xinh đẹp làm anh dịu lòng.
" Nhất định, dù em có muốn chạy anh cũng bắt em về cạch anh."
" Xì ~ Em chạy làm gì chứ ? Ngốc ! "
" OẸ !~ Hai người ra khỏi văn phòng hộ tôi với, ngọt đến sởn da gà luôn ! Đi chỗ khác đi hai cái người này." Khả Ái nhanh chóng đẩy hai người nồng nàn tình yêu này ra khỏi văn phòng nghĩ thầm ' hai người có biết là tôi còn đang đọc thân không mà diễn cái màn tình cảm ấy, GHÊ QUÁ ĐI ! Tự mình giải quyết được mọi việc còn đến tìm tôi làm cái gì, Hâm ! '
Cả anh và nó dù trong lòng còn chưa biết chắc tương lai là gì nhưng họ nguyện cược một ván lớn để có thể bên nhau mãi mãi, không cần vĩnh cửu trường tồn chỉ cần sau này khi chết cùng nhau nằm tại một chỗ , đó chính là điều tương lai chắc chắn cho cả hai... Anh nắm chặt đôi bàn tay nó, cùng nhau bước ra khỏi cửa thang máy và chấp nhận mọi thử thách. Phóng viên từ khắp các báo không biến nhận tin từ đâu đã đứng sẵn ở cửa công ty, một dàn flash nháy không ngừng, hàng loạt lời nói soi mói, câu hỏi thiếu tế nhị được đặt ra, anh và nó đều không trả lời bất cứ câu hỏi nào. Anh nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé kiên cường kia, nhìn vào mắt nó, nhẹ mỉm cười.
" Em tin ở anh chứ ?"
" Hỏi thừa... nếu không em đã không gả cho anh."
" Vậy được ! " Anh nói dứt lời kéo nó vào sâu trong lòng mình, ghì chặt khuôn mặt ép vào lồng ngực đang không ngừng toả ra khí chất yêu thương. " Mọi người ! Hiện tại chúng tôi không có gì để nói, muốn biết rõ mời sáng mai đến phòng họp công ty D.C Ent lúc 8:00 sáng." Nói xong, anh dùng ánh mắt gọi vệ sĩ giải vây, cùng nó trở về căn hộ ở toà kí túc xá công ty, anh không nói, nó không nói, chỉ đơn giản là ôm nhau, dùng ánh mắt, nụ cười biểu thị cảm xúc nhưng thật ấm áp. Cửa căn hộ mở ra, cả hai ôm nhau thật lâu, cuối cùng nó cũng chịu mở miệng
" Liệu sau này anh có hứng thú với phụ nữ, em phải làm sao đây ?"
" ...Haizzzz... Em quên lúc mới gặp anh nói gì với em sao, từ khi anh bỏ nhà gặp được em đã xác định mình là gay rồi, không có chút hwungs thú với phụ nữ, chi sợ... em chính là mới yêu anh mấy năm sau đó nhanh chóng yêu phụ nữ..."
" Như vậy anh có đồng ý để em đi ?"
" EM ? Em em yêu ai sao ?" Anh hoảng hốt nắm lấy bờ vai nó gỡ nó ra khỏi ngực mình nhìn nó đầy đau đớn.
" Uhm... em yêu... người có tên Gia An." Nó cười lớn nhìn anh thật trìu mến. " Anh nghĩ em đã tuyên bố mình là gay còn có đường lui nữa sao , mà em đã yêu anh thì có chết cũng đừng mong bỏ em."
" Doạ anh hết hồn ... Vậy cả đời nguyện ý để em buộc chặt."
" Lại còn phải nói sao, anh chính là không thoát khỏi tay em, hợp đồng năm đó chưa có hết hạn."
" Ừ ! Hợp đồng năm đó, Hợp Đồng Anh Yêu Em"
Dù có bao nhiêu sóng gió, gian nan, chỉ cần anh và em mãi bên nhau thì không ai có thể để chúng ta chia cách. Dù có bao nhiêu năm nữa em vẫn là người anh yêu nhất, là đối tượng duy nhât đời này anh muốn kết hôn. Em ! Chính là cuộc đời anh, dù cho anh và em chúng ta cùng là nam nhân, là đàn ông, nhưng chưa bao giờ anh hết yêu em về cả thể xác và tâm hồn. Một đời này em mãi mãi là của anh, hợp đồng năm đó chính là mai mối cho tương lai chúng ta.
Anh là kẻ đáng ghét ép buộc em ở bên, anh là kẻ khiến em khinh bỉ, căm ghét...Nhưng cũng chính anh là người cho em biết hơi ấm tình thân em chưa hề biết đến. Anh là hải đăng soi sáng cuộc đời em, em đã từng nghĩ chỉ cần xa anh là có thể quên anh, nhưng bao nhiêu năm đi chăng nữa sẽ chẳng bao giờ xa được anh... Em muốn mình là người duy nhât anh yêu, em muốn mãi mãi anh chỉ là của em. Em ích kỉ mang tình cảm của anh buộc cặt vào mình, ích kỉ chà đạp ai muốn cướp anh, chỉ vì hợp đồng năm đó đã khiến em yêu anh mãi mãi
The End