Bình minh lên, từng tia nắng chiếu vào nó và anh, sau ngày hôm qua thì nó ngủ ngon lành cạch anh, anh tỉnh dạy và cũng chả nỡ gọi nó dạy. Anh muốn nhìn ngắm khuôn mặt ấy, nhìn ngắm thân hình gầy gò nhỏ bé đang cuộn tròn trong chăn ấy. Anh vuốt mái tóc nó, hôn nhẹ vào trán, nụ hôn làm nó giật mình cau có đôi lông mày, anh đành lấy tay vuốt tấm lưng nhỏ bé cho nó tiếp tục an giấc. Nhìn hàng lông mi dài đen và cong vút , cái mũi cao cao và đôi môi mỏng đang mở hờ, thật sự thì anh nguyện đổi tất cả để ở bên nó, nó như gần một thiên thần không cánh trong mắt anh. Rồi nhìn nó anh lại càng chua xót, khuôn mặt đẹp đẽ trắng bóc giò lại đầy vết bầm tím đan xen. Càng nghĩ anh càng muốn giết chết từng tên đã làm nó đau, làm nó thành như thế này, rồi anh bật dạy muốn ra khỏi giường, chợt ai đó đang cuộn trong chăn lấy tay níu áo anh lại. Nửa tỉnh nửa mê, nó mơ hồ lấy tay dụi mắt
" Anh đi đâu vậy, vẫn sớm mà." Nó kéo anh xuống, anh mở to mắt tim đập thình thịch khi nhìn thấy cậu nhóc của mình dám can đảm níu kéo anh lại. Cuối cùng thì lại hết giận anh nằm xuống, ôm chặt nó, nó mở đôi mắt trong veo một cách chậm chạp rồi lại nhanh nhắm lại
" A..Anh... cái người hôm qua á ! hắn nói tại anh mà gia đình hắn phá sản..." Nó tỉnh tỉnh mê mê rúc sát vào anh mà nói với giọng ngái ngủ.
" Uhm... không có đâu,cha hắn vốn không biết làm ăn rồi bị lừa gạt nhà hắn vốn phá sản, anh chỉ là không cho nhà hắn vay tiền nên chuyện thành ra như vậy. Không có chuyện anh làm việc thất đức vậy đâu. Giờ yên tâm ngủ tiếp đi." Anh lấy cách tay trái vuốt lưng cho nó, cũng đúng lúc cha anh đến.
" An An ! cha đến thăm con." Bác đến cũng một giỏ hoa quả đầy và hai phần đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho nó và anh.
" Cha, sáng sớm vậy không có nghỉ ngơi, chút đi làm sẽ mệt mỏi." Anh ân cần đỡ bác xuống ghế sofa bằng cái tay còn lại của mình.
" Không mệt, không mệt, con tỉnh lại là ta đã cảm ơn trời phật không kịp làm gì có chuyện mệt mỏi. Mà tiểu Hân có ngủ được không ? Tiểu Hân có lạ bệnh viện không?" Bác quay sang nhìn nó đang ngủ say trên giường rồi hỏi anh liên hồi. Anh cười thật tươi nhìn cha mình .
" Cha ! Con nè, An An nè mới là bệnh nhân." Anh chỉ tay vào mình trêu đùa cha, bác cũng chỉ cười " Mà sao cha gọi em ấy là tiểu Hân?"
" Con không thấy hay sao ? Tiểu Hân, Tiểu Hân nghe dễ thương thật, lúc mẹ sinh con nếu là gái ta cũng đặt tên Phùng Gia Hân. Hân hân hỉ hỉ ( ý chỉ là điều vui vẻ) nghe rất vui tai mà cũng ý nghĩa nữa."
" Cha à ! Em ấy đã mười bảy rồi tiểu Hân có hơi..."
" Không có vội không có vội... nó còn chưa nghe tên cha đặt cho nó mà, đợi chút tiểu Hân dạy cha sẽ hỏi nó có ưng cái tên này không a ! " Cha anh cười lớn vui vẻ.
Người y tá bước vào với nụ cười
" Anh Phùng Gia An, đến giờ kiểm tra lại rồi, mời anh đi theo tôi."
" À Vâng." Anh đứng dạy, cha đỡ anh rồi hai người đi khám lại theo lời y tá không quên để một lời nhắt trên bàn cho nó, giò chỉ còn trơ trọi nó nằm ngủ ngon lành. Cuối cùng thì sau nửa tiếng nó cũng dạy, loay hoay vặn vẹo trên giường một lúc nó cũng chịu bước xuống, đọc được dòng tin nhắn của anh thì nó cũng chả biết làm gì đành đi đánh răng, rửa mặt chán chê rồi dọn dẹp lại phòng đợi anh khám về. Dọn dẹp xong nó lại nằm trên sofa mà lấy điện thoại ra chọn bừa một trò nằm thích thú chơi game. Đang đến level à tự nhiên có tiếng gõ cửa, cứ nghĩ là anh nó bật nhanh dạy ra mở cửa. Ngược lại suy nghĩ của nó, là một cô gái chứ không phải anh. Cô gái toát vẻ kiêu xa, cao hơn nó cả cái đầu, có lẽ cũng cao sấp xỉ bằng anh, dáng cao gầy như người mẫu, đôi chân thon thả cùng làn dan trắng mịn trong chiếc mini dress hoạ tiết màu xanh coban. Mái tóc nhuộm đỏ rực làm xoăn thành từng lọn vắt sang một bên vai, khuôn mặt thanh tú, mũi cao, môi nhỏ mắt to cùng cái cổ dài thon đeo chiếc vòng cổ với dòng chữ " Lily Law". Nó cũng đón ra chắc đây là bạn bè anh nên mở lời trước.
" Chị là..."
" Có phải Gia An ở phòng này ?" Cô cao ngạo hất cằm rồi nhìn tổng thể nó một lượt. Cái thái độ làm nó tức điên nhưng cũng đành chịu, bạn bè anh ai cũng có tiền chuyện như vậy là thường. Nó đứng gọn snag một bên mở to cách cửa.
" Dạ, mời chị vào. "
" Hừm... Lần sau, nhớ gọi Lạc tiểu thư." Cô ả nhanh chóng đi vào cùng bó hoa to đến che kín một phần mặt, rồi quay đầu lại nói móc nó.
" Oh." Nó chỉ thuận miệng trẻ lời theo cái cách cao ngạo không kém.
" Thật không có lễ phép, cậu mới đến Phùng gia sao ?" Cô Lạc tiểu thư đã vắt hai chân vào nhau nhìn nó soi xét. " Nhìn cậu từ trên xuống dưới cũng chả có điểm giống người làm nhà Gia An."
" Lạc tiểu thư a ! Thứ nhất, em ấy không phải tên cậu này cậu kia, thứ hai em ấy không phải người làm." Anh đã về phòng từ lúc nào rồi nhìn cô Lạc kia với anh mắt khá khinh thường. Ai bảo cô ả dám ăn hiếp nó của anh.
" A ! Gia An ! " Cô vội thay đổi thái độ, chạy ra cửa đỡ tay anh, đẩy nó sang một bên, còn anh vì tay đau nên cũng không có cách kháng cự.
" Không cần đến thăm rất phiền phức, mà Lạc tiểu thư cô còn kém tuổi em ấy nên đừng có nói năng chậc lấc như vậy." Anh rút vội cách tay mà cô tiểu thư đang nắm chặt, rồi đứng dạy kéo nó ngồi xuống cạch anh." Em ấy, tên Hân, 17 tuổi hơn cô 1 tuổi đó, hơn nữa, em ấy là báu vật của tôi nên đừng có bắt nạt." Anh thẳng thừng nói không chút lễ khí, làm Lạc tiểu thư mặt đỏ gay tức đến cau có chặt đôi lông mày.
" Gia An ! cái loại người thấp kém này thật..." Lạc tiểu thư nhìn nó khinh bỉ bĩu môi " Lại còn đòi em gọi là anh khi lùn tẹt, còn thấp hơn em cả cái đầu. Có gọi thì gọi Gia An là anh thôi."
" Đại tiểu thư, tôi mệt rồi làm ơn lần sau đến." Anh bực bội, đứng dạy mời cô thiểu thư về. Còn nó ngoan ngoãn ngồi một góc xem kịch.
" Anh...Anh...ĐỒ ...ĐỒ...TÔI VỀ." Cô nàng tức giận giật cái túi xách rồi bỏ đi.
" Hân ! Em ăn sáng chưa ?" Anh lại quay lại nhìn nó cười hiền chứ không hề tỏ cái thái độ như lúc nãy nói chuyện với vị tiểu thư kia.
" Uhm... Chưa có. Mà..."
" Haiz. Cô ấy chỉ là con của người bạn của cha anh thôi."
" Ầy ! rắc rối quá em không hiểu."
" Thì là... cha anh có quen với Lạc Đới Nhiên là cha của cô ta."
" Oh ! Vậy sao hai người thân thiết quá vậy ?"
" Đâu có ! Chỉ là cô ta bám mãi không buông, loại người như cô ta chỉ muốn bám lấy cái gia tài của anh thôi, chứ không thân thiết a ! " Anh vừa nói vừa tiến đến lấy đồ ăn cha mang đến. " Woah ! Cha mua cho em và anh bánh kem cả mocha nữa nè." Anh hớn hở mang hai phần bánh kem cùng hai phần coffe đến chỗ nó đang ngồi.
" Vậy... Cô ta là người như thế nào ?"
" Có hứng thú sao ? " Anh nhìn nó với ánh mắt bất mãn và ghen tị.
" Em không có ! Chỉ là thấy cô ta hơi tự phụ."
" À...Vậy mà anh tưởng. Thì gia cảnh nhà cô ta cũng được. Ba cô ta là nhạc sĩ Lạc Đình Dương cũng khá có tiếng trong giới nghệ thuật, mẹ cô là người thừa kế tập đoàn thời trang Queen's Star, nói chung là con một được cưng chiều đến độ khinh thường người khác." Anh lắc đầu ngán ngẩm.
" Oh ! Lạc Đình Dương, nghe giống tên Trung nhỉ."
" Ờ thì vốn người Trung mà, ông ấy cũng từ không có địa vị may có tài cưới được mẹ của cô Lạc tiểu thư kia sự nghiệp mới phất lên."
Nó cũng chỉ ậm ừ gật đầu rồi cho qua, hân hân hỉ hỉ cùng anh ăn sáng. Ăn xong, nó đỡ anh lên giường rồi mới về nhà thay đồ và lấy một ít đồ đạc đến giúp anh đỡ buồn. Tất nhiên là đến nhà nó không quên thăm vườn hướng dương nhỏ của mình, giờ nó mới phát hiện hình như anh lại làm vườn hướng dương rộng hơn hôm trước, nhiều cây hoa mới có vẻ thấp hơn những cây đến đây được một thời gian.Trong lòng vô cùng cảm kích, nó mua mọi loại nguyên liệu, nấu cho anh một bữa trưa đại bổ, cũng không quên cầm theo vài cuốn sách anh dặn và vài đồ điện tử giúp anh bớt nhàm chán. Mang một túi to sách và tay khác cầm không ít đồ ăn, vất vả lắm nó mới vào thăm anh được, anh nhìn bộ dạng túi lớn tứi bé của nó nhịn không nổi cười thành tiếng rồi chạy ra lấy cánh tay còn lại dồn lực àm nhấc hết đống sách cùng đồ ăn, chỉ để lại túi nhỏ cho nó cầm.
" Anh chỉ bảo em mang vài quyển sách sao lại thành như thế này chứ ?" Anh cười thành tiếng, lắc đầu chịu thua nó.
" Ừ thì... Cái này là sách, cái này là em sợ lúc em đi học không có ai nói chuyện với anh, còn cái này là giúp anh làm việc, còn túi to này để đựng hộp đồ ăn hôm nay..." Nó giải thích không ngừng thuận tay chỉ từng đồ từ sách đến máy chơi game vả laptop rồi cuối cùng giới thiệu luôn cả menu ăn trưa cho anh." Anh á ! Vừa tỉnh không nên ăn đồ làm sẵn cũng không được ăn đồ quá dầu mỡ, em có nấu vài món thanh đạm có cả canh gà tần thuốc bắc, cố ăn cho hết." Vừa nói nó vừa lôi ra hộp lớn hộp nhỏ cuối cùng cũng ép anh cầm bát đũa chuẩn bị tẩm bổ. Anh có phần cảm kích nhưng nhìn đến núi đồ ăn bao la cũng có vài phần ngán ngẩm.
" Ầy ! Nhiều vậy sao, xơ xơ cũng bảy tám món, một mình anh ăn không hết."
" ..." Bây giờ nó mới nhận ra là mình đã nấu quá nhiều, nấu đến bảy tám món rồi món nào cũng một hộp đầy.
" Ha ha ha Không lo không lo, để ta ăn phụ con ." Giọng nói ôn nhu từ cách cửa tiến vào là cha của anh.
" Ah ... Bác Phùng." - " Cha" hai người có chút ngạc nhiên nhìn cha anh tiến vào.
" Cha ! Sao rời công ty sớm vậy ?"
" An An, con đang bị thương không nên cố quá, có thời gian vào bệnh viện thăm con tốt hơn. Mà còn có thể gặp tiểu Hân nữa." Nó đỡ bác ngồi xuống sofa, bất giác nghe từ "tiểu Hân" thì mở hai mắt tròn vo, trong veo. " ẦY ! Quên mất , ta gọi con tiểu Hân không bất lịch sự chứ ?" Bác quay sang nhìn nó nở nụ cười ôn nhu.
" Không có, không có ." Nó vội lấy tay xua xua "...Chỉ là...nhất thời...Cháu chưa có quen." Nó hơi cúi mặt vừa vui vừa ngượng. Nó vốn vui mừng vì tình cảm của anh nhưng so với cái gọi là tình cảm gia đình giữa người lớn và trẻ con bác tạo ra còn vui gấp vạn. Nó nhìn bác rồi mông lung suy nghĩ ước gì nó cũng có vị hảo phụ thân như vậy.
" Vậy là tốt rồi, sau này là người một nhà a . " Bác nắm lấy tay nó vỗ nhè nhẹ, cười sảng khoái với nó, nó cũng gật đầu rất nhanh. Với anh, mất đến mấy tháng nó mới nói chuyện tử tế, còn với bác chỉ cần chưa đến ba ngày, với bác nó cảm nhận được thứ tình cảm "Phụ-tử" mà từ trước đến nay chưa có nếm qua nên nhất tề vui sướng. Cuối cùng thí cũng mỗi người một bát một đũa cùng nhau ăn bữa cơm gia đình, chỉ có điều anh phải đợi nó bón cho, đơn giản tay phải anh đã bị thương đến không cử động nổi. Bác không ngừng khen ngợi "tiểu Hân" nấu ăn ngon, còn có nhã ý mời nó rảnh rỗi cùng "An An" sang nhà bác tham quan.
" Tiểu Hân, sau này rảnh rỗi có thể sang nhà bác Phùng chơi, ta rất mong gặp con."
" Dạ, vậy sao anh ấy không ở cùng bác?" Nó chỉ chỉ sáng người bên cạch đang không ngừng "tẩm bổ"
" A ! Nó là muốn tự lập, sợ ta luông triều đến thành bại gia tử nên mua nhà ở riêng. Ngoài ra còn muốn đợi mối tình đơn phương mười năm của nó. Có chút cô đơn, nhưng sau này có tiểu Hân ta không lo nữa, cứ đi học về qua nhà ta kệ nó muốn làm gì thì làm đi !" Bác vỗ vai nó vui mừng đề nghị
" Cha ! Cha quên đứa con An An này rồi." Anh cười nhẹ rồi ra vẻ giận dỗi trêu đùa bác, bác cũng "kẻ hứng, người nân" đáp lại anh không do dự
" Ha ha, có khả năng, có khả năng. Sau này có tiểu Hân là được a."
" Dạ ? " Nó ngơ ngác không biết là thật hay đùa liền mặt nghiêm trọng nhìn hai người. Bác Phùng liền chịu không nổi phá lên cười thành từng đợt, anh cũng hết cách với cái điệu bộ này vỗ nhẹ đầu nó cười cợt
" Cha và anh chỉ đùa, tuyệt đối không thật. Sau này rảnh cùng anh sanh nhà cha chơi, có nhiều điều muốn cho em biết."
" Ồ ..." Nó ngượng ngùng cũng chỉ tỏ vẻ đồng ý rồi lấy đùa gắp thức ăn cho bác và anh.
" À ! Cha có cặp vé xem triểm lãm tranh của chú Đình Dương, hai đứa có hứng thú không ?" Bác lấy trong túi áo một cặp vé hình chữ nhật, đến trang trí cũng rất tinh tê, đưa cho nó một tấm, anh một tấm. Anh thì cũng không có phản đối, dù gì làm trong giới kinh doanh nên mở rộng quan hệ, còn nó nổi hứng xem cái người dạy ra " đại tiểu thư " kia là như thế nào, ngoài ra không có mục đích đặc biệt.
" Tận tháng tới mà cha đã có vé, quan hệ bạn bè không tồi a." Anh nhìn cha trêu trọc không khác cách nói thoải mái với bạn bè. Cha anh cũng chỉ nhún vai vui vẻ
" Hảo bằng hữu là vậy ! Con nên học tập ta An An à."
" Con có người tâm giao rồi ! " Anh nói xong thì lấy một tay ôm lấy nó. Bác nhìn rồi cười hiền
" Sau này làm tiểu Hân khóc ta quyết cho con một bài học không nhỏ." Bác cười rồi chỉ tay vào anh như một mệnh lệnh , anh chỉ cười, còn nó ngượng ngùng mặt đỏ đến nỗi sắp nổ tung.