Cuối cùng thì cũng sang nhà bác Phùng, có điều sang hơi thất vọng khi thấy bạn tiểu thư kia đang cùng Lạc và bác Phùng thưởng trà ngám hoa. " Hai đứa đến đó hả, mau mau vào uống trà." Bác Phùng vội đứng dậy vẫy tay gọi anh và nó, bác Lạc cũng rất vui vẻ nhìn theo chỉ có cô tiểu thư là dùng ánh mắt vài phần miệt thị nhìn nó rồi quay lại nhìn anh với toàn bộ cảm tình.
" Gia An, anh đến rồi, mau ngồi xuống" Lạc Lily kéo duy nhất một ghế cạch mình cho anh.
" Không cần khách khí, nhà tôi mà." Anh ngồi xuống rồi kéo ghế khác cho nó. Sau đó quay sang bác Phùng " Cha, có chuyện gì vậy ? "
" Không có việc gì, chỉ là muốn hai đứa đến hàn huyên tâm sự, tiện mời bác Lạc cùng Lily đến." Nhấp trên môi một ngụm trà bác Phùng quay sang " Tiểu Hân, con có muốn ăn bánh ngọt không ?"
" Dạ, cháu sẽ tự lấy." Nó cúi đầu sau đó lại ngồi yên, thỉnh thoảng lại lướt mắt nhìn mọi người, rồi nhớ ra bức tranh đã để nhà mình lâu mà quay sang bác Lạc " Bác Lạc, bức tranh... đã để ở nhà cháu lâu...".
" Không vội, không vội, bức tranh đó vốn không ai có thể cảm nhận mà cháu có thể cảm được nó thật không tầm thường, hơn nữa, nó vốn không có giá trị, ta chỉ muốn nó có người cảm nhận được nên tiền nong là chuyện không cần thiết. Cứ ngắm, đến khi ta thấy buồn sẽ sang nhà cháu lấy lại." Bác hiểu ý, quay sang cười với nó một nụ cười ôn nhu.
" Vậy thật tốt ! Cháu không biết cảm ơn như thế nào ." Nó quay sang mặt vô biểu cảm vô cùng cảm kích tấm lòng của bác Lạc.
" A ! Con nhớ có mang bánh đến." Cô tiểu thư chợt thốt lên, " Hân cùng tôi đi lấy đi ! " Biểu hiện bỗng thay đổi, Lạc lily nắm lấy tay nó muốn kéo đi, anh nhìn mà nóng mắt, dựt tay nó lại.
" Muốn làm gì đây ?"
" Không có, em sẽ không có làm gì Hân." Cô nàng xua tay nhanh chóng kéo nó đi, để lại sau lưng là hai bác cùng anh đang không hiểu chuyện gì sảy ra. Cô kéo anh vào trong nhà, rồi đi dọc hành lang vào căn bếp, lúc này mới chịu buông tay nó.
" Ha ! Giỏi nhỉ, đã ăn bám còn mè nheo cả tranh của cha tôi." Cô nàng hai tay đan vào nhau hất hàm, nó đang ngạc nhiên chuyển thành bực dọc mà nhìn cô.
" Này ! Tôi không có ăn bám mà lấy đâu ra chuyện tôi mè nheo tranh cha cô ?" Nó bực mình nét mặt vẫn lạnh băng.
" Vậy, ở nhà Gia An có trả tiền không? Tranh của cha mua có bỏ đồng nào không ?"
" Nhà anh là do anh tự nguyện cho ở, tranh là bác tìm người tâm giao cùng thưởng thức, còn cô một chút phân biệt cũng không có, anh có nhờ cô đòi tiền, bác có nhà cô nói lí ? "
" Cậu...Tôi...Đồ..." Cô đã tức điên, tay chân vung loạn xạ.
" Nóng gì chứ ? Ngoài chuyện này còn gì không, nếu không thì tôi ra uống trà tiếp." Nó chuẩn bị đảo bước đi.
" Dừng ! có chuyện muốn nói."
" Chuyện gì ?"
" Có phải cậu là gay?"
" C...Cái... Cái gì chứ ? Lấy đâu ra cái kết luận đó ?" Nó trợn tròn mắt, hoảng hốt nhìn.
" Vậy sao lại cuốn Gia An đến vậy ?"
" Cuốn ? Là ở cùng nhà không theo không được."
" Cậu còn có cử chỉ thân mật nữa ."
" Ví dụ ..."
" Cậu nấu đồ ăn cho anh ấy."
" Chỉ là tại tôi anh ấy mới bị thương, tôi còn ở nhà anh ấy."
" Không có chút cảm tình ?" Cô nhìn nó dò xét.
" Có lẽ không " . Nó hiện tại chỉ coi anh như người nhà chưa hề nghĩ qua ngoài tình cảm ấy còn có chuyện tình cảm riêng biệt gì nữa. Anh cùng lắm đối với nó là người anh lớn chăm sóc nó hết mình chứ chưa hề nghĩ coi anh là gì khác, nên câu trả lời rất rành mạch.
" Vậy là tốt, tôi nghĩ cậu sẽ là tình địch nữa chứ ! Như vậy khỏi phải lo." Cô tiểu thư khẽ một nụ cười rồi nhìn nó có phần thân thiện hơn." Đi ra uống trà nào." Lại kéo tay nó đi ra ngoài vườn sau, giờ thì anh đã lo lắng đến níu lông mày, nhìn thấy nó vội kéo tay về cạch mình , nhìn Lạc Lily không chút cảm tình làm cô có phần sợ. Sau cuộc nói chuyện thì có vẻ tình hình được cải thiện đáng kể, cô cũng đã không còn nhìn nó bằng ánh mắt như trước ngược lại có phần tốt , còn với anh thì bám chặt như sam.Càng những ngày sau biểu hiện lại càng rõ, hết đến công ty lúc rảnh rỗi, Lạc lily lại đến tận nhà anh còn ở lại ăn cơm, thành thói quen nó cũng luôn chuẩn bị ba phần đồ ăn còn dạy tiểu thư nấu vài món đơn giản, nhưng đều thất bại. Riêng anh, tức đến phát điên, cuộc sống vốn rất bình đạm trôi giờ lại có đâu ra một người thừa chan ngang có chút không bằng lòng, nhưng vì sự nhiệt tình còn có thể làm người trò chuyện cùng nó nên cũng không cấm cản, bất lắm nói vài lời nặng nhẹ rồi thôi.
Cuối cùng thì cũng đã vắt não ra, sau mấy ngày không gặp thì mong bạn nào có chút hứng thú thì theo dõi còn bạn nào có ý muốn phá tớ thì tớ không tiếp nhé. Vốn tớ không muốn gây sống gió nhưng mà truyện tớ viết là để mọi người cùng đọc không phải để làm trò đùa, nói rõ quan điểm cho nó đỡ phải loạn não. Còn tớ nói đi nói lại rồi tớ là CON GÁI, đẻ ra đã là NỮ, chứ không có les hay bi nhá ! Vấn đề tớ am hiểm YAOI và SHOUNEN Ai thì đơn giản tớ là HỦ NỮ (fangirl) , HỦ NỮ thì luôn ủng hộ hết mình các boys couple ok ??? Mấy hôm nay bị căng thẳng nên truyện ra không đều VÔ CÙNG XIN LỖI. Nói nhảm vậy thôi, phần tiếp nè, à ! Vẫn cứ sai lỗi chính tả nhé, cứ coi là đặc điểm của tớ đi ^^ HA Ha HA
CONTINUE
" Hôm nay cũng đến nữa sao ? Không phải đi học à ?" Anh làm đến tận đêm mới về cừa ngủ được chưa đầy một tiếng thì đã bị cô nhấn chuông gọi dạy, đành tự thân ra mở cổng, còn nó đã đi học từ sớm.
" Em học chiều mà ! Mà khỏi học cũng được." Cô tay cầm một giỏ đồ to mặt cười hớn hở. Anh thì ngược lại, đầu óc quay cuồng chỉ muốn đuổi tiểu thư về mà ngủ cho đến lúc nó về.
" Cầm giúp em đi." Cô chìa túi đồ nặng trĩu, anh cầm hộ nhìn sơ qua cũng biết là nguyên liệu nấu ăn, nghĩ thầm trong đầu sẽ phải chịu loại tra tấn kinh khủng là đồ ăn của cô liền mặt biến sắc
" Con ngoan, trò giỏi nhỉ ? Không lo học bám tôi suốt làm gì ?"
" Thì...Em thích anh, mà sáng ra đâu ai làm đồ ăn cho anh, em luyện tập trước sau này khỏi cỡ ngỡ."
" Luyện tập cái gì ?" Anh cau mày nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
" ...Trời ơi ! Ngại chết đi được ! Thì làm vợ anh đó." Cô nói ngại ngùng rồi đánh nhẹ vào vai anh.
Bịch..." ĐIÊN HẢ ?" Anh ngạc nhiên làm rơi cả giỏ đồ xuống sàn nhà rôi quay sang nhìn cô mắt mở to hết cỡ.
" Vô duyên quá đi ! Em nói thật đó."
" Xin lỗi tôi không hứng thú với cô, đặc biệt là người như tiểu thư Lạc." Anh hai tay đan vào nhau không chút luyến tiếc từ chối, ngược với cách nghĩ của anh, cô thẳng thừng nhún cao người hôn vào má anh, làm anh toàn thân ớn lạnh.
" Sao hả ? Em hôn được đấy chứ ?!"
" Đừng có lên cơn nữa ! Tôi không có thích cô." Anh vội lấy tay chùi vết son môi còn dính lại trên má, mặt tức giận trừng trừng nhìn cô.
" Bây giờ không thích sau này thích."
" TRIỆU TRIỆU năm nữa cũng KHÔNG." Anh ngỗi xuống bàn ăn, lấy cốc nước uống cho hạ cơn tức.
" Sao lại không ? Hay anh...anh đã yêu ai rồi?" Cô e ngại dò xét.
" ĐÚNG ! Tôi có người yêu rồi."
" Là ai ? Là ai ? Con nhỏ đó là ai ? Em không tin ! Anh giỏi mang nó ra đây." Cô bực tức hết gầm lại nhảy dựng lên, anh thì ngồi một chỗ xem cho chán màn kịch của cô rôi đứng dạy nhanh chóng đẩy cô ra khỏi nhà.
" Khùng quá đi, cô không phải mẹ tôi, tôi không có nghĩa vụ báo cáo ! Mà này, người tôi yêu nữ công gia chánh đều giỏi, mắt thẩm mĩ tốt, xinh đẹp lại thông minh. Đặc biệt tính khí ôn nhu không có nhõng nhẽo, mọi mặt đều hoàn hảo trên cả hoàn hảo nên cô không có cơ hội đâu, mau tìm thằng nhóc nào mà trêu đùa." Anh đẩy cô từ trong căn bếp mà ra đến tận cổng lớn rồi không thương tiếc đóng cửa cái "Rầm"
" ĐỒ TỒI ! Phùng Gia An , Anh sẽ phải hối hận." Cô bực bội mà chỉ tay vào trong nhà hét lớn theo bóng anh. Anh thì vẫn cứ bước vào nhà, quay lưng với cô mà giơ tay vẫy ý tạm biệt.
Tiểu thư hôm nay đúng là trốn học mà một công mang đồ đến muốn nấu thử một bữa cho anh nào ngờ giờ không những không được nấu còn bị anh nói đến không ra gì, lòng cực kì khó chịu. Vốn tiểu thư quyền quý, con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn thời trang Lê Kiều Anh cùng danh hoạ tầm cỡ Lạc Đình Dương mà giờ bị đuổi không khác đồ thừa, bực đến phát khóc mà không ai quan tâm. Cô đã trốn học, còn đuổi cả tài xế cấm làm phiền muốn ở cùng anh lâu lâu giờ thì có gọi chưa chắc ai đón, đã vậy điện thoại còn hết pin, ví tiền cũng đã quên ở trên xe, thê thảm không gì bằng. Mọi thứ đều không có, cô đành đi bộ, đi một quãng đường dài cũng thấy nóng giờ mới thấy lợi ích của chiếc xe hơi, mệt mỏi, cô ngồi phịch xuống đường, chỉ có điều cô không biết mình đang ngồi ở cái khu bọn "bát nháo, bất hảo" vẫn thường lui tới.
" Đồ chết tiệt, dám đuổi tôi ra khỏi nhà, về nhà tôi sẽ mách cha cho anh." Cô làu bàu ngồi dưới đường ôm cái bụng đau quặn vì đi bộ không quen.Từ trong ngõ tối có hai thằng tóc tai rối bời xanh xanh đỏ đỏ (chả khác gì HK*) tiến đến chỗ cô với cái thái độ nham nhở.
" Hé hé...Bé à ! đi đâu vậy ? Lạc à ? Anh dẫn em về nhé."
" Khùng ! Đi chỗ khác chơi." Cô bật dậy, bực tức mắng xa xả vào mặt bọn nó.
" Bé dữ quá à ! Nhưng... Anh thích ! Xinh vậy không có ai đi cùng uổng lắm em ơi." hai thằng biến thái vẫn lẵng nhẵng theo sau cô. Cô giờ đã rối trí chả biết là sao, đành quay lại lớn giọng.
" Bọn vô văn hoá, lũ ngu si, biến chỗ khác, tao gọi công an gô cổ bọn mày bây giờ."
" Á à, ăn cơm không muốn, muốn cạp đất thay cơm hả mày. Chảnh hả mày ? Chát..." Tiếng tát chát chúa vang lên, một thằng đã vung tay làm một cái vèo vào mặt, một cái tát đau đớn lắm, nhưng cô không hề đau, một chút cũng không.