28.
Ngoài ý muốn, song cũng hợp lý.
Đôi khi bị lâm vào trạng thái hôn mê, con người không phải là kiểu "Trước mắt tối sầm" giống như những gì tiểu thuyết viết, đến cả chính bản thân cũng không thể nhận thức được mình đã hôn mê.
Cho nên mấy ngày trước, thời điểm Thượng Quan Giác Dịch bắt cóc Cố Việt Ngưng, số lần gã đánh lén cậu cũng không dưới một.
Lần đầu tiên, Cố Việt Ngưng có cảm giác đau nhức ở sau cổ, Thượng Quan Giác Dịch nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng lập tức ra đòn lần hai.
Sau khi hứng chịu phát đánh thứ nhất, Cố Việt Ngưng theo bản năng hét lớn một tiếng, tiếng hét của cậu đặc biệt rõ ràng trong dãy hành lang yên tĩnh.
Diện tích của căn nhà cho thuê không lớn, khoảng cách từ phòng khách tới cửa nhà chỉ ngắn ngủn vài bước chân, với lại lúc đó cửa cũng đang mở.
Chính vì vậy, ngay tại khoảnh khắc Cố Việt Ngưng ngất đi, mẹ Cố ở bên trong nhà nghe thấy âm thanh phía ngoài hành lang lập tức bước ra.
Một kẻ đang ngập tràn khói lửa mù mịt trong lòng sẽ chẳng thể nào buông tha cho một người phụ nữ vô tình chứng kiến hiện trường bắt cóc.
29.
Đến tận sau này Cố Việt Ngưng mới biết nguyên nhân vì sao mẹ mình chết.
Kể từ ngày cậu tỉnh lại, ngoài việc phải đối mặt với áp lực tài chính ra thì cậu còn phải phối hợp với cảnh sát đẩy nhanh tiến độ điều tra vụ án và lo an táng cho mẹ.
Đây hoàn toàn không phải là loại áp lực mà một thanh niên mới tốt nghiệp đại học nửa năm có thể tự thân gánh vác được.
23 tuổi.
Tựa như kỷ niệm thời thanh xuân đẹp đẽ đầy nhiệt huyết ngày xưa chẳng liên quan gì tới cậu; bần cùng, mê man, ly biệt mới là chủ đề chính của năm nay.
Ánh đèn đô thị sáng như ánh mặt trời ban ngày, ngôi sao ảm đạm trên không trung đột ngột bị khuất đi mất.
30.
Một năm rưỡi đối với Thượng Quan Giác Dịch mà nói, đó chính là quãng thời gian trôi mau cuối đời.
Vốn dĩ gã có thể trường thọ, chỉ cần phá sản rồi ngoan ngoãn đầu thú, nộp phạt, ngồi xổm trong góc buồng giam, đời gã vẫn sẽ dài.
Chẳng sợ không thể Đông Sơn tái khởi*, căn bản gã không phải chịu án tử hình.
*Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.
Cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.
Nhưng khi thấy Khúc Phiếm xuân phong đắc ý xuất hiện trên bản tin, gã lại không cam lòng.
Những thương giới trẻ tuổi tài giỏi có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, có thể hô mưa gọi gió, có thể tùy tiện yêu đương với một người.
Chính hắn cũng có đủ tài hoa có đủ tài lực.
Vậy thì tại sao, tại sao hắn cứ phải kiếm nhiều tiền như thế? Tại sao không thể kiếm ít hơn một chút, chừa cho chúng ta một ít cơ hội, một cơ hội nhỏ nhoi đủ khả năng thu nhập về nhiều hơn mà không cần phải dùng tới "cửa sau*"?
*Gốc là "bàng môn tả đạo".
Gã không hề giấu giếm suy nghĩ này trong lòng.
Khi đối mặt với Khúc Phiếm, tay trái gã chế trụ con tin - người mà đối phương cực kỳ để tâm tới, tay phải gã cầm dao kề lên cổ con tin, mở mồm hò hét.
"Rõ ràng mày đã lắm tiền thế rồi, vì lẽ gì mà không cho người khác được kiếm thêm tiền, nhà xưởng của tao cũng có rất nhiều công nhân kia mà!"
Mặc dù miệng nói vậy, hồi trước cũng đã từng đưa tay trợ giúp rất nhiều cho những người trẻ tuổi nghèo đói lang bạt, nhưng trong thâm tâm Thượng Quan Giác Dịch biết rõ bản thân không phải người tốt.
Cả khi những chuyện mờ ám bị phơi bày ra ánh sáng, gã không hề biết năn hối lỗi.
Gã như một tên ác quỷ bò ra từ địa ngục trần gian, cầm theo một thứ vũ khí cùn ẩn vào bóng tối trên tầng tám của chung cư, trói người mà cũng giết người.
Gã thừa khả năng giữ bình tĩnh thong dong nói ra những câu này cho đến giây phút cuối của cuộc đời.
Vậy nên lý do khiến gã chủ động thả người trẻ tuổi đang bị mình uy hiếp trong tay ra không phải là đột nhiên lương tâm trỗi dậy, càng không phải là vì nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng của Khúc Phiếm - thật ra cái này không thể giúp gã cảm thấy sung sướng.
Chỉ đơn giản trong khi đang giằng co với đám người, gã thấy đèn quay màu đỏ xanh trên nóc xe cảnh sát sáng lên, đột nhiên hình ảnh đèn neon mà gã đã nhìn ngắm rất nhiều năm của chợ hoa ùa về trí óc.
Người xưa nói, con người trước khi chết sẽ được chiêm ngưỡng lại nhân sinh của mình.
Thượng Quan Giác Dịch hiểu rằng chỉ cần một tay súng bắn tỉa trộm bắn gã một phát chính xác thì mọi chuyện sẽ được đặt dấu chấm hết.
Vì vậy, trong một khoảnh khắc sinh tử, gã vô thức nhớ lại lần đầu tiên mình đặt chân đến chợ hoa nhiều năm về trước.
Những ánh đèn đường sáng rực rỡ, thật rực rỡ và lấp lánh.
Nào là màu cam, màu lam nhạt, màu trắng, màu son,...!Chúng kết hợp rồi tạo thành giấc mơ về nhịp sống ồn ào hối hả nơi thành thị, lại giống như một cái mê cung lòng và lòng vòng không tìm được lối ra.
Thượng Quan Giác Dịch ngẩng đầu lên trong giấc mộng phồn hoa, nhưng chẳng thể nhìn thấy những ngôi sao dải ngân hà quen thuộc ở quê nhà.
Chợt gã bừng tỉnh, gã nhớ lại.
Con tin họ Cố cũng chỉ là một thanh niên bé nhỏ, gia cảnh nghèo khó, sinh hoạt gia đình chẳng mấy ổn định, hình như người mẹ cũng đã bị giết bởi chính bàn tay của gã.
Dưới ánh nhìn chăm chú và những lời cầu nguyện âm thầm của vô số người, gã run rẩy buông con dao sắc bén xuống.
Hai miếng ngọc bích hợp vào làm một*, kết cục của ván cờ vốn đã định sẵn chỉ là một trò chơi.
Tôi vẫn thế, vẫn không làm được.
Nhưng tôi hy vọng cậu có thể thay tôi, một tên tội nhân không đáng được dung tha, ngắm nhìn những vì sao theo cách chân thành nhất.
*Đây có vẻ là một thành ngữ Trung Quốc.
31.
Thời điểm Cố Việt Ngưng rơi vào hoàn cảnh túng quẫn nhất, ông chủ thiện giải nhân ý* cho cậu nghỉ.
*Thiện giải nhân ý: am hiểu/thấu hiểu lòng người.
Dù sao thì bị bắt cóc, mẹ đột ngột qua đời quả thực không phải là chuyện ai cũng có thể tiếp thu được chỉ trong một sớm một chiều.
Tuy nhiên, hai người không thân không quen, chưa kể giai đoạn cuối năm đang đến gần, cậu cũng không thể cứ nghỉ mãi.
Suy cho cùng Cố Việt Ngưng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp vào nghề chưa lâu.
Nhưng mà tình cảm con người không phải cứ nói tan là tan hết được.
Ngay từ ngày biết mẹ mắc bệnh nặng khó chữa, Cố Việt Ngưng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc bà sẽ qua đời bất cứ lúc nào.
Mà tại khoảnh khắc cậu đối diện với cái chết của mẹ ở hiện thực, hóa ra đau đớn cùng thống khổ lại chẳng giảm bớt dẫu chỉ một li.
Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.
Khi quay lại với công việc, cậu chỉ còn cách kìm nén lòng đau đớn, vừa đi làm vừa để ý tới tiến độ vụ án.
32.
Rất nhiều thứ có thể thay đổi chỉ trong vòng hơn một năm.
Một con người có thể thoát khỏi nỗi đau mất mẹ, một con người có thể chiếm được vị trí vững chắc ở nơi làm việc.
Đồng thời cũng có một số chuyện không bao giờ thay đổi, thậm chí còn trở nên rõ ràng hơn dưới sự bào mòn của năm tháng.
Nhất là trong giai đoạn công ty chào đón nhân viên mới.
Bọn họ bước vào đời với tinh thần phấn chất còn bồng bột, mơ ước về một tương lai có công việc phất lên như diều gặp gió, có định hướng cụ thể cho bản thân khiến Cố Việt Ngưng phải hâm mộ không thôi.
33.
Hợp đồng ba năm giữa hai người Cố Khúc vốn đã kết thúc, nhưng hai người vẫn chưa cắt đứt liên lạc.
34.
Nửa năm trước Tết Âm lịch, trời trở lạnh ngoài ý muốn.
Giống hồi còn học đại học thì vào dịp này, Cố Việt Ngưng sẽ chăm sóc cho mẹ, xong rồi đón tết cùng gia đình nhà bác, tiếp theo tới dương thị đi thăm cậu, cuối cùng quay về chợ hoa.
Nếu như không có vấn đề gì bất chợt xảy ra, thói quen này sẽ mãi kéo dài kể cả khi cậu đã đi làm, thế nhưng tất cả đã bị phá hủy trong tháng mười hai năm ấy, để đêm giao thừa tháng hai trôi qua thật vô tâm vô vị.
Và rồi lại một năm mới nữa sắp tới.
Gia đình nhà bác đã đi du lịch, bên nhà cậu lại vì chuyện anh họ bận bịu khởi nghiệp, em họ bận bịu thi lên thạc sĩ nên cậu mợ cũng không thể ăn tết chung được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Việt Ngưng quyết định đón giao thừa ở chợ hoa.
Sau khi Khúc Phiếm biết chuyện, hắn mời Cố Việt Ngưng sang nhà hắn đón tết..