Lãnh Dật Hiên đi rồi, cả căn nhà lại quạnh quẽ hẳn ra, An Dụ Vân thấy như vậy.
Mặc dù ngày thường hắn cũng đến tối khuya mới về, ấy nhưng bây giờ An Dụ Vân lại thấy trống vắng như thiếu thiếu đi cái gì đó.
Cô nằm bò trên sofa, dì Lan thì đang dọn dẹp nhà cửa.
“Con chán quá thì lên phòng ngủ đi.”
“Thôi ạ, con ngủ nhiều quá rồi.”
“Hay đi đâu cho khuây khoả.
Lãnh thiếu có dặn dì nếu con muốn đi đâu thì bảo dì gọi tài xế đưa con đi.”
“Ài, chán quá, con không có hứng làm gì hết.”
An Dụ Vân nằm ngửa ra sofa như một con cá, chân tay duỗi sóng soài trên ghế, dì Lan thấy vậy thì bật cười.
Không phải bà không nhìn ra được An Dụ Vân thấy chán nản như vậy vì Lãnh Dật Hiên không có ở nhà, nhưng bà biết chắc có nói ra thì An Dụ Vân cũng không thừa nhận đâu.
Người trẻ ấy mà, ít ai nhận ra cảm xúc thật của mình lắm, có chăng cũng chỉ là người từng trải như dì Lan nhìn được thôi.
Nằm ở nhà nửa ngày, An Dụ Vân chán đến muốn chết, hết đọc kịch bản cô lại nằm xem ti vi, kịch bản đọc không vào một chữ nào, ti vi thì vô vị.
Chán đến cùng cực, An Dụ Vân quyết định phải ra ngoài thôi.
“Con ra ngoài một lát, dì gọi tài xế giúp con nhé.”
“Được rồi, con lên phòng thay quần áo đi, tài xế đến dì sẽ gọi con.”
“Làm phiền dì rồi.”
“Không sao.”
An Dụ Vân ra ngoài, dặn tài xế cho xuống đường đi bộ.
Cũng khá lâu rồi cô không được thoải mái cước bộ như thế này rồi, bao lâu nhỉ? Chắc là lúc cô quyết định bước vào giới giải trí.
An Dụ Vân biết rõ mình thích cái gì, và càng biết rõ mình có điều kiện theo đuổi cái gì, vậy nên cô không từ bỏ đam mê, ấy nhưng lại xui rủi xảy ra chuyện.
Cô đi trên đường phố, thoải mái mà cước bộ, ngắm nhìn đô thị tấp nập người qua lại và chưa bao giờ ngừng sầm uất.
An Dụ Vân biết dòng chảy thời gian sẽ không bao giờ ngừng lại và mai đây thôi cô sẽ chẳng còn có thể thong dong tự tại thế này mà đi trên phố, bởi đã bước vào giới giải trí tức là phải chấp nhận đánh đổi đời tư.
“Cô gái kia trông quen quá, có phải người mẫu hay minh tinh gì không?”
“Nhìn quen thật, hình như thấy ở đâu rồi thì phải.”
Người qua đường sẽ thỉnh thoảng trò chuyện với nhau thế này khi thấy An Dụ Vân, cô cũng không xen vào hay để tâm gì quá, cô cảm thấy thật may mắn khi lúc này không có bao nhiêu người nhận ra cô.
Phải gọi đây chính là sự tự do thoải mái cuối cùng mà cô có được.
An Dụ Vân đi ngang qua một quán cafe cổ ở một ngã ba đường, chút tò mò thôi thúc cô, níu sự hiếu kì của cô lại để rồi khiến An Dụ Vân đẩy cửa bước vào.
“Xin chào quý khách!”
Tiếng anh nhân viên phục vụ giòn giã vang lên, An Dụ Vân cũng mỉm cười đáp lại, cô nhìn quán cafe được bài trí khá cổ, đến cả những chiếc bàn ghế hay chiếc radio đặt trên kệ cũng khiến người ta tự dưng cảm thấy mình như chậm lại về những năm cuối thế kỉ trước.
“Cho tôi một latte sữa, ít ngọt một chút nhé!”
“Vâng, mời cô ra bàn ngồi, chúng tôi sẽ mang tận bàn cho cô.”
“Cảm ơn.”
An Dụ Vân tò mò đi xung quanh quán cafe, quán khá vắng khách, chỉ có một vài người ngồi, không gian lại rất yên tĩnh, trong không gian ấy văng vẳng tiếng nhạc indie càng khiến cho người ta có cảm giác hoài cổ.
An Dụ Vân bị thu hút bởi một cuốn sách trên kệ, cô tò mò cầm lấy rồi ra bàn ngồi đợi đồ uống.
“Sách ở đây có thể mượn đọc đúng không?”
“Tất cả những thứ ở đây đều có thể mượn, chỉ là không thể mang đi thôi ạ.”
“Cảm ơn nhé!”
Vốn xuất thân là thiên kim danh viện, An Dụ Vân tất nhiên đã từng đọc qua không ít đầu sách, trong đó có sách của nữ nhà văn Stephenie Meyer nổi tiếng.
An Dụ Vân rất lâu rồi không đọc sách, vì bây giờ thứ cô đọc chỉ có là kịch bản, đối với sách thế này cũng là một loại hoài niệm.
“Ấy! Quyển sách Chạng vạng trên kệ đâu rồi cậu phục vụ?”
Một giọng nam cất lên phá vỡ bầu không khí vốn yên ắng của quán cafe.
“Vị khách nữ kia đã mượn rồi ạ.”
An Dụ Vân ngẩng mặt lên, một thân ảnh cao ráo điển trai đang nhìn vào cô, đúng hơn là nhìn vào cuốn sách cô đang cầm trên tay.
An Dụ Vân nhất thời cảm thấy lúng túng, cô tiện tay cầm đi thứ mà người kia đang đọc dở.
Bất quá cô là người đến trước, cuốn sách này cũng không đề tên ai, cô có lỗi hay không?
“Cô gái, cô có tiện không nếu tôi mượn lại quyển sách này?”
Người đàn ông kia nhìn An Dụ Vân tỏ vẻ lịch thiệp, ấy nhưng cũng không giấu đi được một chút yêu nghiệt đã thấm nhuần từ lâu trong khí chất.
“Tôi đến trước, tôi thấy trước, tôi mượn, có gì sai sao?”
“Tôi đang tỏ ý muốn mượn lại từ tay cô mà.”
“Của anh.”
An Dụ Vân không cố ý làm khó, chỉ là có chút tiếc nuối, nhưng dù sao cũng chỉ là một cuốn sách, cô không muốn dính phải phiền phức không đáng.
Người đàn ông kia đón lấy cuốn sách từ tay An Dụ Vân, giây trước giây sau đã kéo ghế ngồi xuống vị trí đối diện cô.
An Dụ Vân hơi bất ngờ nhìn anh ta, mà anh ta lại không tỏ vẻ quá đáng gì mà nhìn An Dụ Vân.
“Tôi ngồi đây được chứ?”
“Anh đã ngồi trước khi hỏi câu này rồi đấy.”
“Cho có lệ thôi.”
Anh ta lật mở đến một chương sách đã được đánh dấu rồi bắt đầu đọc, An Dụ Vân cũng thong thả nhấm nháp thức uống của mình, đối với người đàn ông xa lạ này cố gắng không để tâm tới.
“Cô cũng thích Chạng vạng sao?”
Khá bất ngờ khi người đàn ông kia lại bắt chuyện với cô, An Dụ Vân cảm thấy anh ta cũng không phải dạng người xấu gì nên cứ vô tư thoải mái.
“Ngày trước có hay đọc qua, thực sự rất lôi cuốn nhỉ?”
“Đúng vậy, bộ này có chuyển thể thành phim nhưng đọc sách vẫn là thích hơn, có thể tự do để trí tưởng tượng thả mình vào con chữ.”
“Tôi tưởng nhiều người sẽ thích phim hơn vì diễn viên thực sự rất đẹp.”
“Tôi không có hứng thú lắm, cũng thấy bình thường.”
“Anh hay đến đây sao?”
“Nói ra thì hơi xấu hổ nhưng tôi hay đến đây để đọc ké sách trên kệ, bởi tôi lười mua.”
An Dụ Vân nhún vai nhìn người đàn ông trước mặt, quả thật rất thú vị.
Sao nhỉ? Anh ta có một thứ mà An Dụ Vân luôn luôn mong muốn đó chính là sự thoải mái, có chút tự do, ung dung, nói chung là rất khiến người khác ao ước.
“Cô tên gì vậy?”
An Dụ Vân hơi ngớ người trước câu hỏi này, bọn họ có thân thiết nhanh đến mức này không? Ấy nhưng An Dụ Vân lại thấy người đàn ông này nếu nói chuyện được cũng không sao, vả lại cũng khá thoải mái.
“An Dụ Vân.”
“Tôi tên Phong Kiện Lôi.”
Nhất thời An Dụ Vân cảm thấy cái tên này hơi quen, ấy nhưng lại không nhớ ra nổi.
Phong Kiện Lôi tiến đến kệ sách, lấy ra một vài cuốn sách nữa đặt lên bàn, đẩy về phía An Dụ Vân.
“Nếu thích Chạng vạng thì hẳn là thích Trăng non chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
An Dụ Vân đón lấy cuốn sách từ từ mở ra, Phong Kiện Lôi cũng vui vẻ cầm sách lên tiếp tục đọc.
Sau đó họ cứ rơi vào thế giới riêng của cả hai tự vẽ nên khi đắm mình vào từng con chữ trên trang sách, thi thoảng Phong Kiện Lôi lại bắt chuyện, An Dụ Vân cũng mỉm cười dần.
Ở một quán cafe cũ nọ, họ tìm thấy sự đồng điệu qua những trang sách, tạm gác lại những bộn bề ngày thường.
Mạc Kỳ Kỳ vừa đi mua sắm trở ra, ấy thế nhưng tài xế lại đậu xe khá xa khiến cô ta phải vừa xách đống túi to túi nhỏ vừa cước bộ.
Lúc tình cờ đi ngang qua quán cafe nọ, cô ta nhìn vào liền khựng lại giây lát.
Chà! Thật là oan gia ngõ hẹp, đi ra đường cũng gặp An Dụ Vân.
Mạc Kỳ Kỳ nhìn An Dụ Vân cười cười nói nói cùng một người đàn ông trông phong thái có chín phần giàu sang thì đầu óc liên tục nảy số.
Có chăng người đàn ông này có liên quan đến việc An Dụ Vân có kim chủ.
Mạc Kỳ Kỳ nhịn không được lại lôi điện thoại ra chụp ảnh lại, khoảnh khắc vừa in ngay lúc Phong Kiện Lôi đang cười với An Dụ Vân.
Cô ta nhìn tấm ảnh lại nhìn đôi nam nữ trong quán cafe, ngay lập tức rời đi.
Cô ta giữ nhiều ảnh như vậy rồi, lần này để xem An Dụ Vân lên báo rồi có còn lật ngược tình thế nữa hay không?
.