Lãnh Dật Hiên thực đánh giá thấp vị trí của cô gái này trong lòng mình.
Trong một thời gian ngắn thôi ấy vậy mà An Dụ Vân đã gần như chiếm hết toàn bộ tâm trí của hắn.
Hắn đi công tác ba ngày, lại vì thấy An Dụ Vân cười nói cùng người khác đầy các mặt báo mà quay về tức tốc.
Nào ngờ cô nhóc này càng ngày càng biết cách vuốt ve hắn, làm hắn không thể nào giận nổi.
“Lãnh Dật Hiên, sau này anh đừng đi công tác lâu.”
“Sao vậy?”
“Không có anh ở nhà không sợ tôi ra ngoài tìm đàn ông khác sao?”
“Sẽ không đâu, em sẽ không có cơ hội đó.”
Bá đạo! Lãnh Dật Hiên là một kẻ cực kì bá đạo! An Dụ Vân bật cười vòng tay ôm lấy cổ hắn, cảm nhận từng đợt hơi thở nóng bỏng của hắn phả xuống người cô ngứa ngáy.
Nhưng An Dụ Vân lại âm thầm chấp nhận sự bá đạo này.
Lãnh Dật Hiên là kẻ tốt nhất, hà cớ gì cô phải ra ngoài tìm người khác?
Lãnh Dật Hiên cúi đầu ngậm lấy cánh môi đỏ mọng của An Dụ Vân, say mê gặm cắn như một món đồ trân quý.
An Dụ Vân nhiệt tình đáp lại, cánh tay mảnh mai ôm lấy cổ hắn đầy nhiệt thành mà dâng hiến.
“Ưm… anh cắn nhẹ thôi…!”
Lãnh Dật Hiên tự khi nào đã kéo váy của An Dụ Vân xuống, lộ ra từng tấc da thịt trắng trẻo trước ngực, lại say mê mà cắn lên xương quai xanh xinh đẹp của cô.
An Dụ Vân cất lên từng tiếng ngâm nga yêu kiều, đôi mắt nhắm lại hưởng thụ cảm giác khoái cảm mà Lãnh Dật Hiên mang đến.
Từng dấu hôn hồng nhạt nở rộ trước ngực cô, Lãnh Dật Hiên vẫn say mê với đôi băng sơn tròn trịa, không phút nào ngơi nghỉ.
An Dụ Vân ôm lấy cổ hắn, để hắn vùi vào nơi mềm mại của mình.
Bàn tay của Lãnh Dật Hiên như có như không di dịch trên từng tấc da thịt của An Dụ Vân, đi đến đâu liền như châm lửa đến đó, An Dụ Vân mông lung nhìn hắn, mặc cho hắn làm càn.
Ngón tay hắn hư hỏng chui vào nơi tư mật của cô, An Dụ Vân không kìm được lòng mình thở gấp, đối với hành động của hắn thật làm cho thần kinh của cô như căng lên.
“Lãnh Dật Hiên…! Thực sự nóng quá…!”
“Tiểu Vân ngoan, hôm nay em nồng nhiệt thế?”
“Anh không thích sao?”
“Thích! Tất nhiên là thích!”
Nhìn thấy An Dụ Vân dần cởi mở hơn với hắn, Lãnh Dật Hiên đương nhiên vui mừng còn không kịp.
Hắn vốn sợ chuyện này sẽ giống như là bắt ép cô, còn sợ hắn cuồng dã quá sẽ khiến cô sợ sệt, đối với chuyện quan hệ nam nữ sẽ sinh ra ác cảm.
Ấy nhưng nhìn An Dụ Vân nhiệt thành đáp lại, Lãnh Dật Hiên cảm thấy thành tựu không ít.
Hắn dứt khoát cởi sạch An Dụ Vân, lại say mê nhìn ngắm thân thể nữ nhân tuyệt đẹp.
An Dụ Vân né tránh đi cảm giác ngượng ngùng, lại chủ động tiến đến hắn mời gọi.
Bốn mắt giao nhau, An Dụ Vân can đảm nhìn vào đôi mắt đã phủ mờ dục vọng cùa Lãnh Dật Hiên, lại nũng nịu trêu hắn.
“Anh nhìn gì vậy? Sao lại không làm?”
“Nhìn xem em có cái gì lại khiến tôi say mê đến như vậy?”
An Dụ Vân mỉm cười yêu nghiệt nhìn hắn, lại như có như không cố tình dùng chân cọ xát nơi hạ bộ đã trướng to của hắn.
Lãnh Dật Hiên điên rồi, là bị cô bức điên, hắn bắt lấy bàn chân nhỏ mềm mại đang thoải mái làm càn, định bụng phải phạt cô nhóc to gan này một trận mới được
Thân thể cường tráng của nam nhân nhanh chóng phủ xuống, An Dụ Vân bật cười đón nhận hắn, đối với những đụng chạm kích tình của hắn cũng hài lòng mà nghênh đón.
Cô khẽ đánh vào lồng ngực hắn nũng nịu, cảm nhận được hạ bộ hắn đã ở ngay dưới thân mình, đợi được khai nòng.
“Anh nhẹ một chút nha.”
“Không được, phải phạt em.”
“Ưm… nhưng mạnh như thế sẽ không được mất.”
“Được, sẽ được!”
Không đợi An Dụ Vân chuẩn bị, Lãnh Dật Hiên liền trực tiếp nhấn người, vùi dục vọng của mình vào người cô.
An Dụ Vân hét lên một tiếng đau đớn, thân dưới vẫn là khó dung nạp sự vĩ ngạn này.
Ấy nhưng đau đớn dần chuyển thành khoái cảm, cô thoải mái đón nhận sự cuồng dã của Lãnh Dật Hiên, không kiêng dè gì nữa mà bật ra mấy tiếng rên rỉ yêu kiều.
“Anh nhẹ một chút… ưm… Dật Hiên.”
An Dụ Vân chủ động gọi tên hắn, không phải là gọi Lãnh Dật Hiên như thường ngày mà là nũng nịu thân mật gọi hai chữ “Dật Hiên”.
Lãnh Dật Hiên với chuyện này thật không thể nào làm ngơ được, bảo bối của hắn gọi tên hắn đầy thân mật phong tình như vậy, càng làm cho hắn thấy kích thích.
“Em gọi tiếp đi! Gọi tôi là Dật Hiên.”
“Dật Hiên… ưm…”
“Ngoan lắm! Tiểu Vân của tôi.”
An Dụ Vân ngoan ngoãn cùng hắn giao hợp, lại phong tình mà cùng hắn thử nhiều tư thế mới lạ, xúc cảm dâng trào trong lòng mà lý trí cũng dần bị khoái cảm đánh sập.
Bên tai cô chỉ vang vọng lại tiếng thở dốc của nam nhân, thân dưới không ngừng bị xỏ xuyên, cả thân thể đong đưa theo nhịp điệu của người đàn ông đang cầm trịch…
Lần nữa tỉnh lại, An Dụ Vân thấy mình đang nằm trong lòng của Lãnh Dật Hiên, cả người vô lực ôm lấy hắn.
Lãnh Dật Hiên thoả mãn nằm trên giường, áp lực nặng nề bị đánh tan không ít.
Hắn nhìn An Dụ Vân đã tỉnh dậy, cưng chiều xoa xoa cầu vai của cô.
“Tiểu Vân hôm nay ngoan lắm.”
“Ngoan như vậy anh thưởng gì?”
Lãnh Dật Hiên nhướn mày, ngay lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Dương Lâm.
“Nói bên toà soạn nhanh chóng gỡ bài bôi đen An Dụ Vân đi, tôi nhìn chướng mắt rồi.”
“Vâng thưa Lãnh thiếu.”
An Dụ Vân mỉm cười nhìn Lãnh Dật Hiên, đúng là cảm giác ôm cái đùi lớn này thật thích.
Ngày trước cô không được tự nhiên lắm với mấy cái chuyện này với Lãnh Dật Hiên, lâu dần ở cùng hắn cô sinh ra cảm giác ỷ lại, đối với hắn cũng không còn dè chừng gì.
Lãnh Dật Hiên chưa từng là kẻ tốt đẹp, An Dụ Vân đương nhiên biết rõ.
Người đứng ở trên đỉnh cao danh vọng như hắn làm sao tránh được những chuyện không minh bạch, thế nhưng Lãnh Dật Hiên đối với cô lại không có một chút ác ý, còn cưng chiều cô như một báu vật.
Đối với An Dụ Vân, người đàn ông này là người tốt.
“Tôi đi công tác về có mua quà cho em, nhưng vội quá lại không mang lên đây rồi.”
“Quà?”
“Ừ, quà cho em.”
“Anh đi công tác vì công việc, bận bịu như vậy vẫn còn thời gian mua quà cho tôi?”
“Người phụ nữ của tôi tôi muốn đối xử như thế nào còn để em phải ý kiến sao?”
Cái danh xưng “người phụ nữ của Lãnh Dật Hiên” thật khiến An Dụ Vân chấn động.
Cô chỉ là tình nhân trên hợp đồng, ràng buộc với hắn vì lợi ích, từ bao giờ trở thành người phụ nữ của hắn thế? Nhưng cô không nói gì, Lãnh Dật Hiên sủng nịnh cô như vậy, mong còn không được, làm sao dám nửa lời ý kiến.
“Lần sau không cần như vậy đâu.
Tôi đâu có đòi hỏi anh.”
“Chỉ là thấy cái gì cũng muốn mua cho em thôi.
Em không muốn cũng phải nhận.”
An Dụ Vân dẩu môi ra nhìn hắn, đối với sự bá đạo này của Lãnh Dật Hiên càng không dám có ý kiến.
Ai bảo hắn là tư bản, cô là kẻ thấp cổ bé họng, đến việc được mua quà cho cũng thấy áp lực.
“Ngoan! Mau ngủ đi, tôi đi làm việc một lát.”
“Ừm.”
Lãnh Dật Hiên không ở lại cùng An Dụ Vân, hắn vì về đây gấp rút nên còn một số chuyện chưa giải quyết xong cần phải làm ngay.
Lãnh Dật Hiên đi tắm rồi vào thư phòng, lại vùi đầu vào bận bịu.
Hắn thở dài một hơi, đúng là hồng nhan hoạ thuỷ, hắn vì một cô nhóc mà hao tâm khổ tứ như vậy, thật khiến hắn phiền não.
Nhưng Lãnh Dật Hiên lại thấy có chút gì đó không đúng trong bức ảnh của An Dụ Vân cùng người đàn ông khác.
Vừa nãy hắn được An Dụ Vân vuốt ve, không còn giận dữ mà để tâm người đó là ai, nhưng nếu nhớ kĩ lại, Lãnh Dật Hiên thấy người đó thực sự rất quen thuộc.
Hắn vội mở tấm ảnh lên, nhìn kĩ người đàn ông bị khuất mặt trong ảnh, trong lòng dấy lên một chút linh tính bất an về người này.
.