Thẩm Viên Dung từ lúc ôm phải quả bom nổ chậm từ Phong Kiện Lôi thì lúc nào cũng trong tình trạng mơ hồ.
Ôi trời Lãnh thiếu trong mộng của cô thực sự thích đàn ông sao?
Cô không dám mở miệng hỏi ngu hỏi ngốc với Dương Lâm đâu, công việc này ở Lãnh thị chính là bán mạng mới có được, không thể vì mồm mép tép nhảy mà mất được.
“Dạo đây trông cô cứ thơ thẩn thế?”
Dương Lâm thấy Thẩm Viên Dung dạo gần đây cứ khác lạ thật.
Cô bé này vì thành tích khá, nỗ lực cũng nhiều nên được điều động lên chạy việc giúp Dương Lâm.
Mới đầu thì cũng nhanh nhẹn, nhưng dạo gần đây cứ thơ thẩn, anh không nhắc là không được.
“Ơ… xin lỗi sếp Dương.”
“Có chuyện gì sao? Hay cô không quen làm việc ở đây?”
“Không có ạ.
Được làm việc ở đây chính là phúc phận của tôi.
Có nằm ngủ mơ thấy cũng cười đến tỉnh, làm sao tôi dám có ý kiến được ạ.”
“Vậy thì làm việc cho tốt vào.”
Dương Lâm không quá khắt khe với nhân viên mới này.
Cô bé khá xinh xắn, cũng nhanh nhẹn, cười nói rất vui vẻ, cũng coi như làm cho cao tầng này đỡ tẻ nhạt hơn nhiều.
Ấy nhưng Dương Lâm anh đi theo Lãnh Dật Hiên bấy lâu nay, khả năng nhìn người rồi đoán chắc chắn cô bé này gặp phải vấn đề gì rồi.
“Vâng ạ!”
“Có chuyện gì khó khăn hay thắc mắc cứ hỏi tôi.
Tôi không trách hay thấy phiền gì đâu, dù sao cô cũng là người mới.”
Thẩm Viên Dung cảm thấy không biết có nên hỏi hay không.
Dù sao thì chuyện bí mật của Lãnh thiếu cũng ảnh hưởng không nhỏ đến sự tồn vong của cô ở Lãnh thị, ấy nhưng không hỏi cho rõ thì cô sẽ bị thắc mắc đến chết mất.
“Có chuyện này…”
“Có gì sao?”
“Tôi không biết có nên hỏi sếp Dương hay không… A… hay thôi không hỏi.”
Dương Lâm bật cười nhìn Thẩm Viên Dung khó xử, có chuyện gì mà rối đến mức loạn ngôn như thế này?
“Cứ hỏi đi, cô là nhân viên mới, tôi không trách.”
“Sếp hứa rồi đó nha.”
“Rồi, tôi hứa.”
“Rốt cuộc là Lãnh thiếu với Phong tổng là quan hệ gì vậy ạ?”
Ngàn vạn lần Dương Lâm không thể nào đoán ra được câu hỏi trăn trở của Thẩm Viên Dung là câu hỏi này.
Có phải đây gọi là tiếng xấu đồn xa hay không? Chuyện này như một cái vảy ngược của Lãnh Dật Hiên vậy, nói không cẩn thận bị hắn nghe được thì tới công chuyện thật luôn.
“Cô nghe ai nói vậy?”
“Không có, chỉ là có hôm sếp nhờ tôi đem văn kiện lên kí nhìn thấy Phong tổng đang ôm Lãnh thiếu, họ còn đè lên nhau nữa.
Phong tổng sau đó cũng úp úp mở mở dặn tôi đừng đồn bậy bạ.”
Dương Lâm đỡ trán, cái chuyện này thật là… Lãnh Dật Hiên mà biết chuyện này thì cô bé này ăn chắc một vé sa thải.
Gì chứ cái tên Phong Kiện Lôi cũng thật rảnh rỗi, bị Lãnh Dật Hiên mắng không ra hình người vẫn còn ung dung tự tại đi đồn bậy đồn bạ.
“Chuyện này làm cô trăn trở như vậy?”
Thẩm Viên Dung gật đầu như giã gạo, chuyện của Lãnh thiếu là chuyện của cả Lãnh thị, mà cô lại giữ một trọng trách cực kì lớn như vậy, kiểu gì cũng thấy thật áp lực.
“Vâng! Dẫu sao chuyện lớn như vậy, Lãnh thiếu là bộ mặt của Lãnh thị, đối với chuyện này…”
“Cô đừng nghi ngờ bậy bạ như vậy nữa.
Lãnh thiếu hoàn toàn bình thường, đối với Phong tổng là tình bạn bè, thân thiết một chút, cô cũng biết tính Phong tổng hay đùa mà, không có chuyện đó đâu.”
“Phù! Thật may quá!”
Thẩm Viên Dung cũng là nữ nhân bình thường, độ tuổi lại đang thanh xuân phơi phới, tất nhiên đối với vị lãnh đạo của Lãnh thị tất nhiên là ngưỡng mộ một trận.
Ấy nhưng Thẩm Viên Dung bị dập tắt rồi, từ sau cái lần thấy Phong Kiện Lôi nằm lên người Lãnh Dật Hiên đó.
“Cô đừng có đi đồn linh tinh nhé! Lãnh thiếu còn sắp có phu nhân rồi, không phải là kiểu như cô nghĩ đâu.”
Bùm! Không có tin nóng hổi này cũng có tin nóng hổi khác.
Lãnh thiếu không phải gay, hơn nữa còn sắp có phu nhân rồi? Trời ơi Thẩm Viên Dung ngày hôm nay bị bội thực “dưa” rồi, thật sự là shock quá shock.
“Phu nhân? Phu nhân là ai vậy sếp Dương? Thật khiến người ta thắc mắc, chờ mong, rốt cuộc là vị thiên kim danh viện nào lọt được vào mắt xanh của Lãnh thiếu vậy?”
“Hmm! Chưa đâu, vẫn còn lâu lắm, nhưng chắc chắn là sẽ có.”
Tại sao Dương Lâm chắc chắn như vậy? Bởi vì có nhiều chuyện người trong cuộc không rõ nhưng người ngoài cuộc như anh hay dì Lan lại thấy rõ mồn một như ban ngày, Lãnh Dật Hiên sa lưới tình rồi, lại còn là một tên thê nô chính hiệu.
“Chị Di Tâm, cuối tuần này chị có đi cùng em không?”
“Để đề phòng vạn nhất thì là có.”
“Tối đó Lãnh Dật Hiên cũng đến.”
“Sao?”
Lương Di Tâm bị doạ cho hết hồn thật, bộ Lãnh Dật Hiên muốn đem hết hào quang về mình hết hay sao? Ấy nhưng chưa kịp bất ngờ thì An Dụ Vân đã bồi thêm một câu.
“Nhưng anh ấy ghé qua sau, anh ấy đến phòng em trước rồi đợi em.”
“À…!”
Lương Di Tâm đối với chuyện này giờ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mới đầu cô nghĩ An Dụ Vân sa chân vào vũng bùn này sẽ càng nhơ nhớp, lại mất đi thể diện.
Nhưng Lãnh Dật Hiên đối với An Dụ Vân chính là bảo bọc như một tiểu công chúa, nhiều lần biến nguy thành an khiến cô cũng an tâm phần nào.
“Em nên cẩn thận chút nha Tiểu Vân.”
“Sao à chị?”
“Mạc Kỳ Kỳ.
Cô ta đạp đổ em hai lần không được hẳn sẽ có một lần ăn cả ngã về không.
Sắp tới không biết cô ta sẽ bày trò gì nhưng em cũng cẩn thận chút đừng để mắc bẫy.”
“Vâng, em sẽ cảnh giác.”
Không biết Mạc Kỳ Kỳ có còn dùng thủ đoạn cũ rích kia để bôi đen An Dụ Vân nữa không.
Nhưng An Dụ Vân mơ hồ cảm nhận được buổi họp báo sắp tới cô ta chắc chắn sẽ giở trò, hơn nữa sẽ làm cho cô thân bại danh liệt.
Vẫn là đề phòng một chút thì hơn, An Dụ Vân cũng không phải kẻ ngốc, huống gì còn một Lãnh Dật Hiên chống lưng.
“Lãnh thiếu cuối tuần này có tiệc rượu, ngài có đi không tôi sẽ sắp xếp.”
“Cuối tuần sao?”
“Vâng.”
“Sắp xếp ghé qua thôi, tối đó đến chỗ họp báo ra mắt phim của An Dụ Vân.”
“Vâng.”
Đây không phải thê nô thì là gì? Dương Lâm xem như một câu chuyện thường nhật, lịch trình của Lãnh Dật Hiên từ dạo gần đây đều có ba chữ An Dụ Vân trong đó.
Nếu không phải không có quan hệ gì ràng buộc thì Lãnh Dật Hiên hiện tại chính là kiểu mẫu người chồng trong mơ của chị em phụ nữ - tan làm về nhà, không la cà uống rượu, thỉnh thoảng uống một chút nhưng vẫn nghĩ đến người ở nhà,...!Quá xuất sắc!
“À… Nhớ dọn dẹp sạch sẽ mấy con chó ngáng đường tiểu Vân, cử thêm vệ sĩ giám sát, đảm bảo nhất cử nhất động của cô ấy được an toàn.
Tôi không muốn cô ấy lại lên báo đâu.”
“Vâng! Lãnh thiếu yên tâm, An tiểu thư nhất định sẽ được bảo đảm an toàn nhất.”
Lãnh Dật Hiên híp mắt, suy nghĩ khá nhiều về cái giới giải trí đầy hỗn tạp mà An Dụ Vân đang ở trong đó.
Phút chốc hắn lại suy nghĩ rằng hay là dứt khoát bắt cô rời khỏi giới giải trí, ngoan ngoãn ở nhà trở thành sủng vật của hắn có phải hay hơn không? Nhưng Lãnh Dật Hiên lại không muốn làm như vậy, hắn muốn An Dụ Vân làm thứ mình thích, hắn ở bên cạnh hỗ trợ, như vậy là tốt lắm rồi.
Dương Lâm rời khỏi phòng chủ tịch, nới lỏng cà vạt ra rồi thở hắt một cái.
Anh đã có công với ông chủ như vậy, sau này nếu ông chủ cưới được bà chủ, nhất định công anh phải là công đầu.