“Ưm…”
An Dụ Vân khẽ cựa mình, thân thể mỏi mệt như là minh chứng còn sót lại sau cuộc chiến với tên hỗn thê ma vương tối qua.
Không phải chưa từng trải nên An Dụ Vân lấy làm quen với điều này, chỉ hơi lạ là hôm nay bên hông nặng trịch, cô quay sang nhìn.
Lãnh Dật Hiên vẫn còn đang ngủ say, cũng đúng, hắn đi công tác ở Nhật Bản vừa xuống sân bay đã chạy đến chỗ cô, về đến nhà còn cùng cô triền miên một hồi lâu, mệt mỏi như thế này là phải rồi.
Cô không càn quấy hắn, muốn để cho hắn ngủ thêm một chút.
“Em nhìn anh lâu như vậy rốt cuộc là đang có ý đồ gì đấy hửm?”
An Dụ Vân giật mình, giọng Lãnh Dật Hiên trầm khàn quyến rũ khé cất lên doạ cô sợ muốn chết.
Hắn dậy từ khi nào vậy? Lại còn bắt quả tang cô như vậy, thật ngượng ngùng.
Nghĩ đến tối qua An Dụ Vân trong cơn say tình đã thổ lộ với hắn, giờ ngượng không biết để đâu cho hết.
“Em không có…”
“Tiểu Vân, tối qua ngủ có ngon không?”
Lãnh Dật Hiên dịu dàng ôm lấy An Dụ Vân, đem thân thể cô dán chặt vào hắn.
Trời đất, An Dụ Vân còn cảm nhận được nơi nào đó trong chăn đã sớm cứng ngắc đang chọc chọc vào bụng cô nữa.
Đàn ông mỗi sáng đều là sẽ “chào cờ” thế này sao?
“Ưm… có…”
“Em sao thế?”
“Em không sao, nhưng ở dưới… anh… lại muốn hả?”
Lãnh Dật Hiên bật cười, tiếng cười trầm khàn sảng khoái, hắn nhìn An Dụ Vân sợ sệt giương đôi mắt nai con nhìn hắn.
Không phải là sợ rồi chứ? Cô nhóc này với ánh mắt đó là đang lên án hắn tham lam vô độ sao?
“Em nghĩ sao?”
“Em không biết.
Em đi dậy đánh răng rửa mặt đây.”
An Dụ Vân vén chăn toan đứng dậy liền bị Lãnh Dật Hiên kéo lại vào chăn không cho chạy trốn.
Cô bị hắn níu ngã như thế này phải gọi là nhiều lần lắm rồi, không lần nào chạy thoát được nhưng lần nào cũng y như lần nào, đều bị doạ cho thót tim.
“Ở lại với anh một lát đã.
Hôm nay không đi làm nên thoải mái đi.”
“Ở lại làm gì?”
“Em muốn làm gì?”
Bàn tay Lãnh Dật Hiên lại hư hỏng vuốt ngang vuốt dọc thân thể cô, lại dừng lại ở nơi mềm mại cao ngất kia mà xoa bóp, biểu cảm khoai thai thoải mái.
An Dụ Vân mặc cho hắn nắn bóp, ngượng ngùng tựa lưng cào lồng ngực hắn, mơ hồ cảm nhận cự long to lớn dưới hạ thân hắn đang cạ vào mông cô rõ ràng.
“Anh bóp nhẹ thôi… đau em.”
“Thật mềm! Thật ấm!”
An Dụ Vân cắn môi, hai chiếc màn thầu trước ngực bị Lãnh Dật Hiên nắn bóp với tần suất lớn hơn, tựa hồ như đang nhào bột, khiến cô không nhịn được bật lên mấy tiếng ư hừ kháng nghị.
“Bé cưng sao thế? Nơi này… Tiểu Vân, em hư thật.”
Lãnh Dật Hiên đưa tay xuống vùng cấm địa tam giác vàng, lại thấy An Dụ Vân vậy mà lại phản ứng rồi, nơi non mềm lại ẩm ướt khó tin.
Thật là, cô gái này càng ngày càng nhạy cảm, thân thể lại khiến hắn mê muội như vậy muốn Lãnh Dật Hiên hắn không đêm ngày nhớ mong cũng khó.
“Anh… từ từ đã… ưm…”
“Đã ướt thế này thì anh phải chiều bảo bối của anh, sao lại từ từ hửm?”
Hắn lật người An Dụ Vân, nhanh chóng dùng thân thể cường tráng của mình phủ lên trên, lại không buông tha cho một tấc da thịt nào của cô.
An Dụ Vân ngượng ngùng nhìn Lãnh Dật Hiên gặm cắn một bên bầu ngực, ngón tay hắn ở nơi nào đó vẫn không ngừng trêu đùa khiến cô dở khóc dở cười.
Biết là không thoát được nanh vuốt của Lãnh Dật Hiên đâu, An Dụ Vân không kháng cự nữa mà thuận theo ý hắn muốn làm gì thì làm.
Dù sao thì cô đối với chuyện này cũng không còn lạ lẫm, huống hồ cô lại yêu người đàn ông này không tả được, cho hắn một chút thì có làm sao?
Sáng ra đã làm một trận chiến, An Dụ Vân mệt mỏi nằm bò trên ngực Lãnh Dật Hiên, thầm khen người đàn ông này nhu cầu đúng là cao.
Ngày trước cô còn thấy ai yêu phải hắn đúng là khổ, ngày đêm chỉ có việc đút hắn ăn no thế này đã không còn sức lực làm gì nữa rồi, ấy vậy cô lại yêu hắn, đúng là người tính không bằng trời tính.
“Anh hôm nay không phải đi làm sao?”
“Ừ, công việc bên Nhật Bản vừa xong nên nghỉ một hôm.
Chi nhánh bên đó ổn định rồi sẽ đưa em sang đó chơi.”
“Thật không?”
“Ừ.
Coi như đưa em đi du lịch luôn, sau này em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi.”
“Cảm ơn anh.”
Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, lại chiều chuộng mà vuốt tóc cô, cảm nhận được mọi nhân tình thế thái trên trời này đều trôi chậm theo khoảnh khắc này, chỉ muốn được cùng cô như thế này mãi.
“Anh yêu em.” Chợt hắn thổ lộ, đôi mắt thâm tình nhìn cô.
“Em đã nghe rồi mà.”
“Sợ tối qua em nghe không rõ.
Nhưng nghe rồi thì anh vẫn muốn nhắc lại là anh yêu em.”
“Lãnh Dật Hiên, em cũng yêu anh.”
An Dụ Vân bỗng cảm thấy cuộc đời này tồn tại tình yêu thật tốt, có tình yêu rồi cô chẳng còn mưu cầu thêm gì nữa cả.
Mọi thứ dừng lại ở người đàn ông này, hoá ra yêu chính là như vậy.
Cô từng không hiểu sao Trần Tinh Vũ lại sống chết vì cô như vậy, thì ra là một khi đã yêu chính là muốn vì người mình yêu mà làm tất cả.
An Dụ Vân nhìn được một Vũ Vân Ninh dám vì tình yêu của bản thân mà hành động, cô bỗng thấy nếu như không có cô ấy, cô sẽ không chiêm nghiệm ra được sự dũng cảm như bây giờ.
“Chuyện tối qua ở nhà họ Trần em sẽ gọi điện xin lỗi Tinh Vũ một câu.
Dù sao sự xuất hiện của anh cũng khiến cho gia đình bên đó không đỡ được.”
“Ừm, theo em hết.
Nhưng tuyệt đối đừng vì cậu ta mà xiêu lòng.
Tiểu Vân, em bây giờ là của anh.”
“Em biết rồi mà.”
Lãnh Dật Hiên chính là vẫn để bụng chuyện cũ, vẫn vì chuyện của Trần Tinh Vũ mà không hài lòng.
Ai bảo anh ta là thanh mai trúc mã của cô, lại được mọi người biết đến nhiều như thế.
Chuyện tối qua ở nhà họ Trần chính là một sự bẽ mặt lớn, nhà họ Vũ cũng vì chuyện này mà thẹn thùng, đi đến đâu cũng đều có những ánh mắt kì thị.
Chuyện của Lãnh Dật Hiên tất nhiên không ai dám nói, chỉ có điều chuyện bẽ mặt mà Trần Tinh Vũ làm ra thì không ai là không biết.
Dẫu sao cũng là tiệc ra mắt, ấn định quan hệ, Vũ Vân Ninh lại bị bẽ mặt đến thế kia thì làm sao Trần Tinh Vũ không có lỗi được.
Anh vốn nghĩ đối với An Dụ Vân anh sẽ chết tâm, nào ngờ vẫn không nhịn được cô cùng Lãnh Dật Hiên tình chàng ý thiếp, trong lòng vẫn chính là một cỗ khó chịu.
Anh chính là không bỏ qua được, không quên được An Dụ Vân.
“Con liệu mà lo liệu chuyện của con đi, cả Ninh Ninh nữa, con xem con làm như vậy con bé sẽ chịu bao nhiêu tổn thương đây?”
“Con sẽ chịu trách nhiệm.”
“Đã nói bao nhiêu lần đừng có mời con bé kia, con thấy cũng vì nó mà chúng ta bẽ mặt biết bao nhiêu rồi đó.”
“Không phải lỗi của Tiểu Vân.”
“Còn không phải? Còn nữa, đã vậy còn làm trò cười cho Lãnh Dật Hiên.”
“Bố thấy Lãnh Dật Hiên nói sai sao? Chính chúng ta mới đang làm cho Tiểu Vân thấy bị bẽ mặt đó.
Người ta nói cô ấy ra sao, bố mẹ cũng nhắm mắt bỏ qua.
Từ đầu đến cuối cô ấy không nói một lời nào, làm sao là lỗi cô ấy? Con không quên được Tiểu Vân, không nhìn được họ hạnh phúc, con có lỗi với gia đình mình, với Vũ gia, con sẽ chuộc lỗi, sẽ đền đáp cho Vân Ninh, bố yên tâm.”
Trần Tinh Vũ nói xong tự giác rời đi, nếu tính về chuyện đêm qua, tất cả là lỗi anh, bị bẽ mặt nhất cũng là anh.
Cái anh không chấp nhận được chính là cách tất cả mọi người đối xử với An Dụ Vân, Lãnh Dật Hiên nói anh không xứng, đúng, bởi anh chưa từng vì An Dụ Vân mà dũng cảm vệ được cho cô ấy.
Trần Tinh Vũ anh nhận thua, anh thua thảm hại dưới tay Lãnh Dật Hiên, làm gì có tư cách đòi hỏi An Dụ Vân phải yêu anh lại chứ..