Lãnh Dật Hiên lại sắp đi công tác Nhật Bản, nghe đâu là bởi vì chi nhánh sắp mở của Lãnh thị bên đó gặp một số trục trặc bởi những tập đoàn nội địa nên còn rất khó khăn.
Thị trường Nhật Bản là một thị trường buôn bán rộng rãi nhưng để đặt được nền móng ở đây thì không dễ.
“Anh lại đi bao lâu vậy?”
Trong chăn, An Dụ Vân tỏ vẻ không vui, cô không nhìn vào Lãnh Dật Hiên mà chỉ chăm chú nhìn những ngón tay đang đan lấy nhau của mình, che dấu sự không vui vào trong nơi đáy mắt.
Chẳng qua là sắp tới ngày bộ phim cô đóng được lên sóng truyền hình, An Dụ Vân muốn ở cùng Lãnh Dật Hiên đón xem thôi.
“Anh không biết nữa, xong việc anh sẽ về ngay.
Chẳng qua vì chưa ổn định cho lắm nên chưa đưa em đi cùng được, đợi khi nào ổn thoả cả anh sẽ đưa em sang chơi cho thoả thích.”
“Anh nhớ giữ sức khoẻ đó.”
An Dụ Vân lăn vào lòng Lãnh Dật Hiên ôm chặt lấy hắn, giấu nhẹm đi sự thất vọng đang lan tràn trong cảm xúc.
Chịu thôi, cô và hắn ai cũng có công việc riêng của mình, hắn lại điều hành một tập đoàn lớn như vậy, trăm công nghìn việc, bỏ dở một chút sẽ thất thu biết bao nhiêu.
Mấy việc xoàng xĩnh lãng mạn này chỉ có phụ nữ con gái mới quan tâm chứ đàn ông nào mấy khi để ý đến.
“Đợi bạn trai em thuận lợi đặt chân vững ở thị trường Nhật Bản thì em muốn gì sẽ được nấy thôi.”
“Anh bây giờ cũng cho em được tất cả mọi thứ mà.”
“Em biết cái càng giết chết đàn ông nhất là kẻ có tiền như anh là gì không? Chính là không có chí tiến thủ, nếu anh nghĩ bản thân mình hài lòng với hiện tại thì anh sẽ mãi giậm chân tại chỗ thôi.”
Với mấy chuyện quản lý doanh nghiệp thương mại thế này An Dụ Vân không mấy hiểu biết, nhưng cô nghĩ Lãnh Dật Hiên chính là luôn có dã tâm rất lớn, người càng trên cao sẽ càng không ngồi yên được.
Nhất là khi kinh tế nước nhà càng tăng trưởng, số doanh nghiệp càng ra sau càng trở nên siêu cường, hậu sinh khả uý, Lãnh Dật Hiên vẫn luôn để Lãnh thị đứng trong top đầu, đó chính là năng lực và dã tâm.
“Anh đi công tác cẩn thận, nếu được thì về sớm với em nha.”
“Ừm, anh biết rồi, anh cũng rất nhớ em mà.
Ngoan ở nhà đợi anh, anh sẽ cố gắng về sớm.”
“Dật Hiên, em yêu anh.”
An Dụ Vân ôm lấy Lãnh Dật Hiên, nhẹ nhàng đưa môi mình áp lên môi hắn, đem mọi thất vọng nuốt vào.
Không sao, không có cơ hội này sẽ còn cơ hội khác, việc quan trọng hơn vẫn cứ nên ưu tiên hàng đầu.
Lãnh Dật Hiên làm sao không biết An Dụ Vân có tâm sự, hắn dù sao cũng là kẻ chuyên bắt bài người khác, dựa vào tâm trạng người khác để ra nước đi tiếp theo mà.
Nhưng hắn vốn nghĩ là cô buồn vì hắn dạo gần đây cứ đi đi về về mãi, nên an ủi cô như vậy nghĩ là cũng đủ rồi.
Họ vần vũ đến tận nửa đêm, đến khi An Dụ Vân mệt lả ngủ trên lồng ngực của Lãnh Dật Hiên mới ngừng lại.
Cô nhắm sụp đôi mí mắt nặng trĩu, thân thể toàn dấu vết hoan ái, chầm chậm tiến vào giấc ngủ.
Cho đến khi tỉnh dậy, nhìn thấy ánh nắng tràn ngập khắp căn phòng, bên cạnh không còn chút hơi ấm nào của người thì cô mới nhận ra là Lãnh Dật Hiên đi rồi.
“Vậy là cô sắp lên sóng rồi đó hả?”
“Tất nhiên rồi, tính ra thì dạo gần đây không có nhiều phim mới lên sóng nên bộ phim này được coi như là cứu rỗi thị trường, hy vọng sẽ thu được nhiều kết quả tốt.”
“Chà! Vẫn không thể tin được tôi lại kết bạn được với một diễn viên cơ đấy.”
“Xuỳ, có gì đặc biệt lắm đâu.”
Phong Kiện Lôi chầm chậm thưởng thức cà phê, đối với An Dụ Vân vẫn tồn đọng trong đầu rất nhiều câu hỏi lớn.
Anh từng nghĩ An Dụ Vân rất đơn thuần, từ cách cô ăn mặc đến cử chỉ, đi đứng đều toát ra một vẻ cao quý thanh thuần, nhưng cô lại là diễn viên.
Con mắt nhìn vào giới giải trí của Phong Kiện Lôi không quá khắt khe như Lãnh Dật Hiên nhưng đối với anh giới giải trí cũng không sạch sẽ mấy.
Tất nhiên anh không đánh đồng An Dụ Vân hay có cái nhìn khác về cô khi biết cô là diễn viên nhưng anh nghĩ cô vốn không đơn giản.
An Dụ Vân đơn giản mộc mạc ở vẻ bề ngoài không chứng tỏ được An Dụ Vân không phức tạp.
Tại sao Phong Kiện Lôi lại nghĩ như vậy? Tất cả nằm ở chiếc dây chuyền đá quý màu tím sáng lấp lánh trên cổ cô.
“Này An Dụ Vân, cỡ như tôi nếu làm diễn viên thì có ổn không?”
An Dụ Vân nhướn mày nhìn Phong Kiện Lôi, anh đây là đang nói đùa đúng không hả? Nhìn kiểu gì cũng nhìn ra được Phong Kiện Lôi là kẻ có tiền, lại muốn vào giới giải trí làm gì? Đam mê? Không hẳn đâu, vốn là đam mê thì phải từ đầu theo đuổi chứ đến tận bây giờ thì không hẳn.
Nhưng An Dụ Vân vẫn đầy nhiệt thành mà trả lời lại.
“Anh sao? Chỉ cần mặt tiền của anh đã được xếp vào hàng đỉnh lưu rồi.”
“Có nói quá không thế?”
“Cái giới giải trí này thực ra để dựa vào thực lực mà chân chính đi lên thì không mấy nổi tiếng đâu, vốn là phải có khuôn mặt, còn lại nổi tiếng được hay không hay là đấu đá để tồn tại đến cuối cùng phải xem vào bản lĩnh và quan hệ xã hội của người đó nữa.”
“Thế sao?”
“Ừm, anh xem xem giới giải trí ngày hôm nay có một tiểu hoa mới nổi, hôm sau sẽ lại có người khác xinh đẹp hơn nhanh chóng lấn lướt.
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, không vận dụng quan hệ thì sẽ càng nhanh chóng bị đào thải thôi.
Mà tôi nghĩ ở đâu cũng vậy cả, phải có mưu mô chiêu trò mới tồn tại được đúng không?”
Câu này An Dụ Vân học được từ Lãnh Dật Hiên, bởi cô biết Lãnh Dật Hiên đi được đến đỉnh cao của tiền tài danh vọng như hiện tại chắc chắn phải vận dụng không ít mưu mô và tài trí.
Không có chiến trường nào không nhuốm đầy gió tanh và mưa máu, Lãnh thị sừng sững đứng đó không phải dễ đạp đổ được đâu phải tự dưng do may mắn mà có.
An Dụ Vân cũng rất tiếc cho những người tài giỏi thực sự, nhưng chung quy ở xã hội hiện tại, tài giỏi cũng chỉ là một loại năng lực, mà năng lực lớn hơn chắc chắn là quan hệ.
An Dụ Vân biết bản thân nếu không may mắn được Lãnh Dật Hiên nhìn trúng thì căn bản bây giờ không biết cô đang ở cái nơi xó xỉnh nào của giới giải trí.
“Nhưng An Dụ Vân cô chắc chắn là sẽ tồn tại vững trong giới giải trí đấy, nhìn xem bây giờ diễn viên làm gì còn ai giữ được nét thanh thuần trong trẻo như cô đâu.”
“Anh đừng có mà nịnh bợ bữa Phong Kiện Lôi.”
“Haha tôi làm gì biết nói đùa, thật đấy, tôi khá bất ngờ khi cô là diễn viên, nhưng ngẫm lại thì nhan sắc này không phải người trong giới giải trí thì cũng hơi phí.
Chúc mừng cô, sắp được làm người của công chúng rồi nha.”
“Bộ phim sắp lên sóng rồi đấy, đến lúc đó bỏ chút thời gian ủng hộ tôi là được.”
“Tất nhiên là phải ủng hộ rồi, tôi ít bạn lắm, nhưng đã là bạn bè thì tôi sẽ rất nhiệt tình.
Về sau cô có khó khăn gì thì cứ nói với tôi, ông đây dư sức giúp cô mấy chuyện vặt vãnh trong giới giải trí.”
“Cảm ơn anh.”
An Dụ Vân cảm ơn Phong Kiện Lôi như một thói quen có lệ, cô nào phải nhờ đến Phong Kiện Lôi chứ.
Lãnh Dật Hiên dư sức đáp đền bao yêu cầu của cô, huống hồ gì nếu hắn biết cô ra ngoài tìm người khác thì liệu cô và Phong Kiện Lôi có yên ổn hay không?
Phong Kiện Lôi nhìn sắc mặt của An Dụ Vân, nhìn thấy cô không có nửa phần xao động, an tĩnh như nước thì trong đầu anh lại tồn tại một mảnh suy nghĩ riêng.
Không ai đứng trước lời mời về tiền tài, danh lợi mà không động tâm cả, hoặc là An Dụ Vân che giấu quá tốt khiến Phong Kiện Lôi anh không phát giác ra, hai là cô vốn có một bệ đỡ lớn hơn cả anh.
Phong Kiện Lôi rơi vào trầm tư, anh nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền đá quý màu tím lấp lánh, suy nghĩ nửa ngày cũng không ra nổi.
Chắc chắn anh từng thấy qua chiếc dây chuyền này, chắc chắn là như vậy.
An Dụ Vân cũng chắc chắn có liên quan đến mạng lưới giao thiệp của anh, nghĩ đến đây Phong Kiện Lôi muốn điều tra cô một lượt, hơi xấu xa nhưng anh không muốn chết vì tò mò..