Hợp Đồng Bao Dưỡng Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên


Lãnh Dật Hiên không chạy bộ nữa mà tìm đến cô hầu gái ngày hôm qua đi hội cùng với An Dụ Vân, không bỏ qua được khả năng cô gái này tìm được nhẫn nên mang trả lại.

Nào ngờ thu hoạch lại nằm trong dự tính của Lãnh Dật Hiên.
“Không phải tôi đâu, hôm qua tôi và tiểu thư cùng đi tìm, tôi đưa tiểu thư về là về ngay.”
“Vậy sáng nay cô có thấy ai mang hộp gấm đựng nhẫn sang đây không?”
“Tôi không thấy, tôi định đợi tiểu thư tỉnh dậy mới sang đó dọn dẹp.”
“Được rồi, cảm ơn cô.”
“Hôm qua tiểu thư bị ngã có làm sao không thưa ngài? Cô ấy cứ bảo không sao làm tôi lo chết đi được.”
“Không sao, cô ấy vẫn còn đang ngủ ở nhà, lát nữa cô ấy dậy thì sang đó dọn dẹp.”
“Vâng thưa ngài.”
Lãnh Dật Hiên đi rồi cô hầu gái mới thấy khó hiểu, rõ ràng có người mang nhẫn đi trả như thế thì việc gì phải bận tâm nhỉ? Ngẫm lại thì thế giới của người Đại Lục thật khác, hơn nữa lại còn là người có tiền, haiz, như cô còn lâu mới tận hưởng được.
An Dụ Vân tỉnh dậy, cô thay một bộ yukata xanh ngọc, châm một bình trà, Lãnh Dật Hiên vừa về đến đã thấy cô bạn gái của mình lại hoá thân thành phụ nữ Nhật Bản quy củ, không nhịn được lại muốn trêu rồi.
“Bảo bối vừa sáng dậy đã xinh như thế này…”
“Anh vừa đi chạy bộ về mồ hôi chết đi được, mau đi tắm đi.”
“Đợi lát anh đi tắm ngay, bây giờ trêu em một chút đã.”
“Mau đi ra, người anh nhớp quá.”
An Dụ Vân mặc dù ai oán đẩy hắn ra nhưng vẫn không khó chịu chút nào, Lãnh Dật Hiên mỗi sáng đều sẽ đi chạy bộ, chơi thể thao, lúc về đến nhà lúc nào cả cơ thể cũng mướt mồ hôi cả.

An Dụ Vân nhìn thấy lúc như vậy mới là quyến rũ nhất, có lần cô nằm trên giường nhìn hắn cởi bỏ chiếc áo phông, để lộ những đường cong gập ghềnh đầy nam tính mà bản tính sắc nữ cứ ào ào mà trỗi dậy mãnh liệt.

“Bảo bối, nhẫn của em đã được tìm thấy rồi này.”
“Thật sao anh?”
“Ừm, anh không biết là ai đã nhặt được nữa, nhưng họ biết rồi đưa đến tận cửa…”
Nhìn điệu bộ Lãnh Dật Hiên nghiêm trọng đi, An Dụ Vân cũng dần cảm nhận được sự sai sai ở đây, ai có thể đưa chiếc nhẫn đến tận cửa nhà? Thoạt đầu cô vốn nghĩ là Lãnh Dật Hiên cho người đi tìm nhưng việc chiếc nhẫn tự dưng xuất hiện trước cửa nhà càng khiến An Dụ Vân sợ hãi.

Có người theo dõi cô sao? Làm sao lại biết cô mất nhẫn? Làm sao lại biết cô ở đây mà mang đến trả?
“Anh… làm sao lại ở trước nhà được?”
“Anh không biết, anh sẽ điều tra kĩ chuyện này.

Em yên tâm, anh sẽ không để em lo lắng đâu.”
“Dật Hiên, sao người ta biết em làm mấy nhẫn? Làm sao biết em ở đây mà đem đến tận cửa? Em thực sự rất sợ…”
“Nào, có anh ở đây rồi, anh sẽ bảo vệ em, sẽ điều tra chuyện này cho ra lẽ.”
An Dụ Vân sợ rồi, không biết kẻ đó nhắm đến cô là có mục đích gì nữa, dùng chiêu này để doạ cô thì thành công rồi đấy, cô đang thực sự rất sợ không dám rời Lãnh Dật Hiên nửa bước rồi đây.
Tâm trạng của An Dụ Vân vì chuyện này mà cả ngày hôm nay rất tệ, cô cứ nơm nớp lo sợ có người đến úp sọt cô giữa ban ngày mặc dù cô có làm cái quái gì đụng chạm đến ai đâu.

Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân cứ như vậy thì bản thân tự trách, đáng lẽ ra không nên nói cho cô, vì nói rồi nhìn cô như vậy bản thân hắn còn đau lòng hơn.

Đối phương không rõ lai lịch lại biết rõ về An Dụ Vân như vậy rốt cuộc là ai?
“Em ăn chút gì đi.”
“Vâng.”

“Buổi tối có muốn cùng anh đi xem hội nữa không?”
“Em sợ quá, chỗ đó đông người như vậy…”
“Nếu em muốn anh sẽ đi cùng em, có anh đây rồi, không sao cả.”
An Dụ Vân trấn an bản thân, nhìn Lãnh Dật Hiên lo lắng cho cô mà tâm trạng dịu đi đôi chút.

Cô tin Lãnh Dật Hiên nhất định sẽ không để cho cô bị một chút tổn hại nào đâu, nghĩ vậy An Dụ Vân mới có thể nhẹ nhõm được.
“Điều tra xem hôm nay ai đã đem chiếc nhẫn đến chưa?”
“Thưa Lãnh thiếu, đã điều tra ra rồi, là một người đàn ông Nhật Bản đã lẻn vào rồi đặt chiếc hộp ở đó.”
“Điều tra ra tên đó là ai hay chưa?”
“Cái này không điều tra được, thân thủ người này phi phàm, đi ra đi vào đều không khiến ai phát giác được.”
“Nhanh chóng điều tra, tôi cần kết quả chính xác trong thời gian nhanh nhất.”
“Tôi sẽ cố gắng thưa Lãnh thiếu.”
Lãnh Dật Hiên cúp máy, thế lực của hắn mà vẫn không điều tra ra được thì hẳn là thân phận của đối phương chắc chắn rất lớn.

Ở Nhật Bản những gia tộc hay doanh nghiệp lớn ngang ngửa Lãnh Dật Hiên hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà lại là người có thân thủ, Lãnh Dật Hiên híp mắt, hơi thở cũng trở nên lạnh lùng sát khí, có lẽ có người lại muốn tuyên chiến với hắn rồi.
An Dụ Vân chọn một bộ kimono màu đen hoa đỏ, khác bộ hôm qua một chút, vấn tóc bằng trâm gỗ theo kiểu thuần Nhật Bản, tô son đỏ xinh đẹp, thoạt nhìn trông thực sự toát lên vẻ sang trọng bí ẩn.

Lãnh Dật Hiên ngắm nhìn cô mãi không thôi, hắn cũng mặc một bộ kimono trùng màu với cô, ấy nhưng đứng cạnh cô mới trông thực sự nổi bật.


Chà, đúng là giàu vì bạn sang vì vợ, người đời nói cấm có sai.
“Bảo bối ra ngoài xinh đẹp thế này không sợ đàn ông khác để ý đến rồi cướp mất em khỏi anh à?”
“Anh đừng có mà doạ em sợ nhé?”
“Em nghĩ anh để em rơi vào tay người khác được chắc?”
“Em không biết đâu, anh phải bảo vệ em đó.”
“Tuân lệnh thưa nữ vương của anh.

Bây giờ có thể cùng nhau ra ngoài được rồi chứ?”
Ngày thường Lãnh Dật Hiên bận rộn đến mức rất ít khi ở nhà, từ ngày có An Dụ Vân hắn mới phá lệ mang công việc về nhà xử lý, tựa hồ như không thể ngừng nổi một ngày.

An Dụ Vân biết rõ điều đó, bố cô ngày trước chỉ quản lý một công ty nhỏ đã bận tối mắt tối mũi rồi, Lãnh Dật Hiên làm ăn lớn như vậy công việc phải nhiều gấp bội, ấy thế nhưng hắn vẫn dành thời gian cho cô, An Dụ Vân thực sự cảm thấy ấm áp.
Tạm mang hình tượng chủ tịch cao cao tại thượng anh tài xuất chúng lạnh lùng băng lãnh đem cất ở nhà, Lãnh Dật Hiên hôm nay mặc một bộ kimono đơn giản, khoác tay An Dụ Vân đi chơi hội Chibubu.

Đúng như Phong Kiện Lôi từng nói, Lãnh Dật Hiên quả thực rất đẹp trai, phong cách rất đậm nét ảnh đế, cái mặt này mà vào giới giải trí á, Phong Kiện Lôi cũng không có cửa làm tiểu thịt tươi đâu.
“Anh yêu, em muốn ăn cái kia.”
“Vừa rồi em ăn cơm chưa no sao?”
“Không phải mà, chỉ là thấy thật ngon nên muốn ăn.

Anh đang chê em ăn nhiều đó hả?”
“Chiều em, em muốn gì đều sẽ cho em, nào dám chê chứ.”
“Em phải ăn cho thật nhiều đồ ngon, về nhà còn kể cho Phong Kiện Lôi nữa, anh ta cứ mè nheo mua đồ ăn ngon mang về, em phải chọc tức anh ta mới được.”
“Em đề ý làm gì cái tên đó.”
An Dụ Vân vui vẻ mua đồ ăn, còn không quên chụp ảnh lại gửi cho cái tên Phong Kiện Lôi kia đang ở nhà kêu gào đòi mang đặc sản về.


Lãnh Dật Hiên nhướn mày nhìn An Dụ Vân trêu Phong Kiện Lôi, không có biểu tình gì bảo An Dụ Vân một câu.
“Em gửi đồ ăn cậu ta đau ít lắm, chi bằng gửi cái này này.”
“Cái gì cơ… ưm…”
Lãnh Dật Hiên hôn lên môi cô, tiện tay nhấn chụp ảnh một cái, sau đó nhanh tay gửi luôn cho Phong Kiện Lôi, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, biểu cảm cực kì thành tựu.
Đối phương nhanh chóng gửi đến một tràng icon khóc lóc quỳ lạy.

Huhu đã không được đến Nhật Bản chơi, trẩy hội còn phải nhìn vợ chồng nhà này hết show đồ ăn đến show ân ái.

Phong Kiện Lôi ôm gối khóc rấm rứt, ăn cơm chó trực tiếp là xưa rồi, ngày nay cơm chó còn có thể ăn qua we chat nữa cơ.
An Dụ Vân kéo tay Lãnh Dật Hiên chạy như bay đến bờ hồ chuẩn bị bắn pháo hoa.

Cô háo hức nắm chặt lấy tay hắn, ánh mắt chờ mong nhìn vào Lãnh Dật Hiên, được cùng người mình yêu ngắm pháo hoa, đón một lễ hội với một phong tục cực kì khác với truyền thống của quê hương quả thực là một trải nghiệm cực kì tuyệt vời.
Ngay lúc pháo hoa nở tung trên bầu trời, Lãnh Dật Hiên cúi xuống hôn lên cánh môi cô một nụ hôn thật sâu.
“Anh yêu em, bảo bối!”
An Dụ Vân cười tít mắt đón nhận lấy nụ hôn này của Lãnh Dật Hiên, cô cũng yêu hắn, thực sự rất yêu.
Lễ kết thúc, An Dụ Vân và Lãnh Dật Hiên theo dòng người tấp nập ra về, cô đi bên cạnh hắn, nhưng vì dòng người đổ về quá đông nên không biết sao mới đó đã bị lạc.

Vừa không thấy Lãnh Dật Hiên đâu, An Dụ Vân ngó nghiêng tìm kiếm thì liền đụng phải một người.

Cô ngẩng mặt lên nhìn, người đàn ông tối qua đang đứng ngay bên cạnh cô, nở một nụ cười tuyệt mỹ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận