Mục Đông, mày quả thật là xong đời rồi.
—
Trong phòng tắm chỉ có một buồng tắm đứng chật hẹp, nước nóng từ vòi sen rơi xuống nền gạch, tiếng nước róc rách phát ra liên miên không dứt.
Hơi nước ẩm ướt giống như một tấm màn mỏng bao bọc lấy người dựa trên tường, thế nhưng vẫn có thể loáng thoáng thấy được từng giọt nước mờ mịt không ngừng chảy xuống trên thân thể kia, còn có cả những dấu ấn màu đỏ sậm lác đác, hơi rung nhẹ theo sống lưng phập phồng vì thở dốc của chàng trai ấy…
Cả người Lục Nghiễn Chi và Mục Đông đều ướt đẫm. Mục Đông bị đè nhẹ lên tường quay lưng về phía hắn, ngực không nhịn được tỳ lên vách ngăn, có điều nhiệt độ trên mặt sứ cũng đã bị thân nhiệt cậu lây sang, chẳng giảm được tý khô nóng nào cho Mục Đông.
Thỉnh thoảng Lục Nghiễn Chi còn dùng khí cụ đã cương của mình cọ vào rãnh mông đối phương. Một tay hắn ôm lấy vòng eo như nhũn ra của cậu, tay kia thì vòng ra phía trước bao lấy đỉnh dương v*t Mục Đông, xoay một vòng rồi xoa bóp.
Tiếng thở dốc của Mục Đông có chút uể oải. Cậu đã sớm bị đối phương đùa bỡn đến hoàn toàn cương lên, thậm chí còn không phân biệt nổi tiếng nước truyền tới từ bên dưới là tiếng dịch thể của mình, hay là của nước nóng trên người.
Hạ thể của cậu trong tay đối phương không hề có chút sức đề kháng nào, ngoại trừ hưởng thụ khoái cảm bên ngoài thì chỉ có thể âm thầm tiết ra chất lỏng tuyến tiền liệt. Dưới sự ảnh hưởng của nước nóng, làn da Mục Đông hơi đỏ ửng lên, lúc trước chỉ cảm thấy eo đau xót còn chân thì không chịu nổi chút lực nào, giờ thân thể lại bị đè sấp thế này, đến bắp đùi cậu cũng run lên một trận.
Cậu cho rằng đối phương chen vào buồng tắm nhỏ này cùng lúc với mình là vì muốn giúp cậu lấy tinh dịch còn lưu lại trong hậu huyệt ra thật sạch sẽ, nhưng đối phương chỉ mãi an ủi dương v*t cậu, thỉnh thoảng còn cọ cọ tính khí vào miệng huyệt vừa sưng vừa đau, khiến cho Mục Đông khẩn trương đến mức huyệt đạo co rút lại nhanh chóng.
“A… Lục tổng.” Cậu bị bầu không khí kiều diễm như vậy dọa sợ, mỗi lần tính khí nóng bỏng của đối phương chen vào khe mông đều khiến cậu có một loại ảo giác, dường như chỉ một giây sau hắn sẽ bóp chặt thắt lưng cậu mà xỏ xuyên qua.
Cậu không nhịn được mở miệng, thử thấp giọng thăm dò, “Lục tổng… Lên giường có được không, tôi khó chịu…”
Lục Nghiễn Chi nghe vậy hơi nhướng lông mày, cúi đầu hôn lên tai đối phương nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại
“Đừng gấp, mặt sau phải rửa sạch trước đã.”
“Nhưng mà tôi, tôi có chút… A, đứng không vững…” Mục Đông bị hắn xoa xoa đến há miệng thở dốc, dòng nước ấm theo hô hấp chảy vào khoang miệng, ngột ngạt khiến người ta không thở nổi.
“… Mới làm một lần thôi mà.” Lục Nghiễn Chi thở dài, dường như oán hận phát ra một tiếng than nhẹ nhàng, “Nhìn cơ thể cậu rắn chắc thế kia mà sao lại giống như bị làm hỏng rồi thế, yếu ớt vậy sao, hửm?”
Nhất thời Mục Đông không thể phân biệt được sự oán giận trong lời đối phương có phải là nghiêm túc hay không. Cậu đang bị khoái cảm của hạ thể làm cho mơ màng, cứ nghĩ là hắn đã mất hứng.
Mục Đông không khỏi có chút oan ức. Cậu cảm thấy nếu không phải đối phương dùng một tư thế quá tốn sức trong phòng học thì mình cũng sẽ không khó chịu thành dáng vẻ thế này. Nhưng hiện giờ cậu càng sợ đối phương vứt mình lại đây không thèm lo hơn, cho nên đành cắn răng nhẫn nhịn cảm giác xấu hổ xuống mà lấy lòng hắn.
Lục Nghiễn Chi cảm nhận được chàng trai trước mặt bỗng nhiên căng chặt cơ thể, đến cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Một giây sau cậu liền lùi lại, chủ động nép người mình vào lồng ngực hắn, cả người đều run rẩy mà vẫn thoáng hạ eo cọ cọ mông lên dương v*t hắn.
Trái tim của Lục Nghiễn Chi nhảy lên mấy nhịp mạnh mẽ, bụng dưới cũng co rút lại vì thở dốc đột ngột. Hắn không nhịn được cắn vào phần da thịt ướt át ấm áp sau cổ đối phương một phát, đồng thời càng đè chặt cậu lên tường. Đến khi đối phương phát ra tiếng nghẹn ngào trầm thấp thì hắn mới chịu nhả, sau đó liếm liếm dấu răng mới mẻ mà khắc sâu kia.
“Sao lại đột nhiên câu dẫn tôi, hửm?” Hắn hạ giọng khàn khàn hỏi, “Cậu còn muốn để tôi đè lần nữa à? Thành thật một chút đi báo nhỏ, cẩn thận tôi chơi cậu chết ở đây đó.”
Mục Đông bị lời uy hiếp đầy tình dục như vậy làm cho không nói nên lời, thở hổn hển nửa ngày mới tìm lại được giọng nói. Nhất thời cậu không thể nói rõ trong lòng mình cảm thấy vui mừng nhiều hơn, hay là lúng túng nhiều hơn.
“Tôi cho là… A ưm, cho là ngài muốn tôi…” Giọng cậu run rẩy khẽ giải thích, ngay sau đó lại cảm giác bàn tay đối phương đang nắm khí cụ mình bỗng dưng siết chặt, khiến sống lưng cậu nháy mắt cũng cứng đờ, phát ra một tiếng rên rỉ thật dài.
“Quả thực tôi muốn.” Lục Nghiễn Chi ma sát tính khí đang đặt trên đùi cậu mấy lần, tiến lại gần đối phương chạm môi vào phần da nhạy cảm sau tai.
“Tôi muốn, cậu liền cho sao… Thật là một đứa trẻ ngoan. Nhưng mà tôi nhớ mình đã nói rất rõ, đêm nay tôi sẽ không đè cậu nữa, cậu không cần nơm nớp lo sợ như vậy.” Nói xong hắn liền thoáng lùi lại một chút rồi buông bàn tay đang an ủi dương v*t đối phương ra, ngược lại đưa ngón tay đến chỗ miệng huyệt cậu, nhẹ nhàng ấn ấn lên vùng da nhăn nheo che lấp nơi đã hơi sưng lên kia.
Thân thể Mục Đông nhất thời không khống chế được co rút lại một chút, vừa cảm thấy đau lại vừa có một cảm giác tê dại nhè nhẹ.
“Thả lỏng chút, tôi muốn đâm một ngón tay vào.” Lục Nghiễn Chi dùng ngón tay xoa xoa liên tục ngay miệng huyệt đang nhanh chóng co rúm lại của cậu, đồng thời dùng một ngón tay khác an ủi vùng da dẻ xung quanh eo đối phương. “Tuy rằng cậu cương nhưng bên trong hậu huyệt có lẽ đã hơi sưng lên, nhất định còn hơi đau. Không nói được thì tự sờ mình một cái, biết chưa.”
Hắn thấy Mục Đông thuận theo gật đầu liền dựa theo dòng nước mà xoay tròn rồi chen ngón giữa vào một chút. Lục Nghiễn Chi dễ dàng cắm ngón tay vào bên trong huyệt đạo đối phương, vách thịt của cậu có chút nóng bỏng, dị vật xâm nhập khiến cho ngón tay của hắn bị bao bọc rất chặt.
Mục Đông không khống chế được tiếng hừ khổ sở phát ra từ cổ họng. Cậu cúi người về trước muốn né tránh nhưng đã bị ép sát lên tường không thể động đậy. Cậu khó nhịn đưa tay thăm dò xuống dưới, nắm chặt tính khí mình tự tuốt động.
“Ngoan, ráng nhịn đi, động tác của tôi sẽ nhanh một chút.” Lục Nghiễn Chi kề sát đối phương nhẹ nhàng liếm hôn lên gáy cậu. Ngón tay hắn cắm rút hai lần trong hậu huyệt, đợi tới lúc cậu nhờ vào khoái cảm nơi dương v*t mà thoáng thả lỏng liền cắm ngón tay thứ hai vào.
“A!” Mục Đông lập tức ngẩng đầu vì đau nhức lúc đâm vào, theo bản năng giật giật cơ thể, cọ cọ vào người đàn ông phía sau.
Lục Nghiễn Chi thuận thế ôm eo đối phương, vòng tay siết cậu vào ngực. Hắn không cho Mục Đông thời gian thích ứng mà trực tiếp nới rộng cơ vòng đang cắn chặt ngón tay hắn ra, khiến cho nước nóng chảy dọc xuống theo sống lưng và khe mông cũng dọc theo ngón tay hắn chảy vào huyệt đạo của cậu.
“A… Nước, nước chảy vào… Cảm giác thật kỳ lạ.” Mục Đông theo bản năng giãy một chút, lại bị đối phương ôm chặt trong lồng ngực. Cậu không nhịn được muốn co huyệt đạo lại để ép nước ra ngoài, nhưng vách thịt đã bị đối phương dùng ngón tay tách ra, làm sao cũng không khép lại nổi.
“Đừng kẹp, để nước chảy vào trong mới rửa sạch sẽ được.” Lục Nghiễn Chi bị động tác không ngừng nghỉ của đối phương khiến cho toàn thân đổ mồ hôi. Hắn hôn lên dấu răng trên cổ cậu một phát, sau đó bỗng dưng khép hai ngón tay lại, lập tức cắm cả ngón vào, xoay vòng mấy lần.
“Aii a! Lục tổng… Đừng, nước còn bị kẹt bên trong… căng quá, a!”
“Đừng lộn xộn… Vậy là tốt rồi.” Lục Nghiễn Chi thở hổn hển, hôn lên vai cậu động viên. Hắn không ngừng gập ngón tay lại trong vách thịt đang co rút liên tục của đối phương, đồng thời thoáng rút ra một chút rồi lập tức chọc vào, nhanh chóng đâm thọc trong hậu huyệt nhiều lần.
Nước nóng bị kẹp bên trong liên tục chuyển động theo quấy rầy thế này, mỗi khi ngón tay Lục Nghiễn Chi cắm vào sâu bên trong đều có thể mang đến tiếng “nhóp nhép nhóp nhép”. Thanh âm kia nghe vừa hạ lưu vừa sắc tình, giống như chàng trai trước mặt đã bị hắn làm tới ướt, khiến hạ thân hắn căng cứng đến mức hơi đau.
“Không được… Cảm giác thật kỳ lạ…” Mục Đông phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ mà nặng nề theo động tác của hắn, tâm tình trong đó vừa như khổ sở lại vừa như sung sướng vì tình dục bị câu dẫn ra, khiến người khác khó phân biệt rõ được.
Cậu dùng sức nắm dương v*t mình xoa qua xoa lại, từng đợt khoái cảm tê dại nảy lên từ đường tiết niệu, làm cậu có chút cảm giác muốn bắn.
“Ưm… Lục tổng, có thể, có thể nhanh chút được không. Tôi không chịu được… A aa! Muốn, muốn bắn…”
“Đừng nóng vội… Bây giờ nếu cậu mà bắn thì lát nữa còn phải bắn lần thứ tư sao.” Lục Nghiễn Chi vừa xuyên ngón tay vào huyệt đạo đối phương, vừa đẩy bàn tay đang tự an ủi của cậu ta. Chàng trai trong ngực vì vậy mà rên lên một tiếng không tình nguyện, âm thanh kia thậm chí còn có vẻ hơi oan ức, nghe xong hô hấp hắn liền cứng lại.
“Được rồi, đừng làm nũng.” Hắn bấm một phát không nặng không nhẹ lên bờ mông ướt nhẹp của đối phương, ngay lúc hậu huyệt cậu đang co lại theo bản năng lại đột nhiên không hề báo trước dùng ngón tay tách miệng huyệt ra lần nữa.
“Aaa ưm!” trận tê dại sau lưng làm Mục Đông run lên, cơ vòng bị tách ra khiến cậu muốn tống hết đồ vật trong hậu huyệt ra ngoài theo phản xạ có điều kiện. Nước trong cơ thể lập tức thoải mái chảy xuống, đồng thời còn mang theo cả tinh dịch bị ngón tay đối phương móc ra, thuận theo bắp đùi cậu chậm rãi uốn lượn, nhanh chóng hòa vào dòng nước nóng.
“À… Rửa sạch rồi.” Lục Nghiễn Chi rút ngón tay ra, sau đó xoay người trong lòng lại, đè lên tường hôn một phát, “Không lén sau lưng tôi bắn ra đấy chứ?”
Mục Đông sờ môi lắc lắc đầu. Hô hấp cậu còn có chút bất ổn, hậu huyệt bị ngón tay đâm vào lần nữa lại càng không thoải mái, dù chẳng động tới cũng thấy đau đau.
“Đau à?” Lục Nghiễn Chi vừa vặn hỏi ngay lúc này. Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
Thế là Lục Nghiễn Chi liền ôm người vào lòng, xoa xoa đầu đối phương, “Nhịn thêm chút nữa, bôi thuốc này cho cậu, hửm?”
Nói xong hắn cúi đầu hôn lên trán cậu, sau đó tắt nước, với lấy khăn tắm choàng qua người Mục Đông.
Hai người lau cơ thể khô ráo xong, Lục Nghiễn Chi mới cùng Mục Đông lên giường. Hắn bảo cậu nằm thẳng trên chăn, bản thân thì mở hộp thuốc ra, bóp một chút thuốc mỡ lên đầu ngón tay.
Mục Đông nằm úp sấp đàng hoàng xong liền chôn mặt vào gối đầu. Tính khí cậu vẫn còn cứng rắn, bị đè xuống mặt giường khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu.
Lục Nghiễn Chi nhìn bộ dạng đối phương, môi dưới hơi cong lên. Hắn vỗ vỗ bắp đùi cậu, bảo cậu mở chân ra một chút, đợi đến khi đối phương buồn rầu làm theo mới đặt ngón tay dính thuốc mỡ lên miệng huyệt, bôi ra một chút.
Thuốc mỡ hơi lành lạnh, chất cũng rất dày, muốn tán ra phải dùng sức. Mục Đông chỉ cảm thấy nơi đau nhức phía sau trước tiên lạnh đi một chút, tiếp đó lại có chút đau rát vì động tác thoa đều ra. Hai loại cảm giác này hợp chung với nhau khiến cậu run rẩy, nhưng ngoài ý muốn là cũng không khó chịu quá mức.
Lục Nghiễn Chi thoa đều thuốc xong liền thử thăm dò đưa đầu ngón tay vào trong miệng huyệt, dựa vào sự bôi trơn của thuốc nên quá trình này cũng không khó khăn lắm. Thế nên hắn rút đầu ngón tay ra, bóp thuốc mỡ ra tay lần nữa, sau đó lại dùng tay còn lại tách miệng huyệt đối phương, đâm ngón tay vào lần hai.
Lúc trước có mở rộng khi tắm rửa nên lần này thọc vào rất thuận lợi, Lục Nghiễn Chi nhanh chóng đưa cả hai ngón vào mà đối phương chỉ hít mạnh một hơi, sau đó vách thịt liền bao bọc hắn. Hắn chuyển động ngón tay tùy ý thoa thuốc mỡ vào bên trong, sau đó rút ra ngoài lấy thêm nhiều thuốc mỡ hơn rồi lại cắm vào.
Mục Đông cảm nhận được chất thuốc lạnh lẽo cũng có chút khó chịu, lúc này cậu mới phát giác sự lành lạnh đó không phải nhiệt độ của thuốc mỡ, mà là sự mát mẻ do hiệu quả thuốc mang lại. Trong lúc Lục Nghiễn Chi chậm rãi dùng ngón tay thoa thuốc trong hậu huyệt cậu, loại cảm giác mát mẻ ấy khiến cậu không khống chế được liên tục co rút vách thịt. Bởi vì phản ứng này nên Mục Đông có chút xấu hổ, thậm chí còn quên mất cả đau đớn ở nơi huyệt đạo bị xâm phạm nhiều lần.
“Có phải khá hơn chút rồi không?” Lục Nghiễn Chi thoa thuốc mỡ vào sâu trong huyệt đạo, rồi lại tỉ mỉ bôi từ chính giữa ra mép ngoài. Vách thịt hấp thu thuốc với tốc độ rất nhanh, hắn nghe được tiếng thở dốc của Mục Đông dần dần trở nên nặng nề, khi hắn vô tình chạm đến tuyến tiền liệt thậm chí cậu còn lung lay hạ eo, nhỏ giọng rên rỉ một tiếng.
Đối phương cũng không trả lời hắn, thế nhưng Lục Nghiễn Chi phát hiện cậu lại chôn mặt vào gối sâu hơn một chút. Vậy nên hắn nhướng lông mày, rút ngón tay ra ngoài một chút, sau đó lại ấn vào tuyến tiền liệt của cậu.
“A ưm!” Hậu huyệt Mục Đông vì kích thích này mà co rụt mạnh mẽ, gần như hút lấy ngón tay bên trong nó vào sâu hơn. Cậu không nhịn được hơi nâng eo lên, cọ dương v*t đang khát khao được an ủi của mình vào chăn.
“Muốn?” Lục Nghiễn Chi cười khẽ một tiếng, vẫn cứ chà qua chà lại nơi mẫn cảm của đối phương, nhưng cũng không dùng lực. Đụng chạm nhẹ nhàng như vậy làm Mục Đông khó nhịn siết chặt chăn dưới thân, tiếng rên rỉ nam tính bị chôn trong gối đầu mơ hồ không rõ, giống như một chú mèo đang ngáy khẽ lúc ngủ trưa.
Ánh mắt Lục Nghiễn Chi trầm xuống khi nghe được âm thanh này, cố gắng nhịn xuống bôi đều thuốc mỡ trong hậu huyệt cho xong. Rốt cuộc cũng cảm giác được thuốc đã tan hoàn toàn, Lục Nghiễn Chi mới khép hai ngón tay lại dùng sức cắm mấy lần nào bên trong huyệt đạo đã bị mình làm cho nhũn ra, sau đó không hề báo trước mà rút ngón tay về.
Đột nhiên bên trong hậu huyệt không còn cảm giác gì khiến Mục Đông lập tức cong thắt lưng lại, huyệt đạo của cậu vẫn vô thức khép mở, nhưng lại không có thứ gì để nó hút lấy.
Thuốc mỡ đang dần dần hóa thành chất lỏng vẫn còn hơi tràn ra một chút khỏi miệng huyệt chưa khép lại hoàn toàn. Lục Nghiễn Chi dùng ngón tay quét qua làm cho Mục Đông mẫn cảm co rụt hạ thể. Ngón tay hắn thuận theo mông cậu mò dần lên trên, xoa xoa thẳng một đường đến ngang lưng, sờ soạng mấy lần trên vòng eo cậu, chờ đến khi Mục Đông không tự chủ duỗi thẳng eo thì hắn liền cọ vào người cậu mò về phần háng.
“Nào báo nhỏ, dịch về đằng trước một chút, chống tay vào đầu giường, ưỡn thẳng người lên.”
Lúc này Mục Đông đã bị hắn mò đến mức eo như nhũn ra, nghe vậy liền chống tay đỡ lấy cơ thể, có điều phần eo không dùng sức được, suýt chút nữa đã té lại xuống chăn. Cậu nghe được rõ ràng tiếng cười khẽ vang lên sau lưng, mặt nhanh chóng nóng lên, tay chân lại càng không chịu nghe theo sai khiến.
Mục Đông gần như phải bò đến đầu giường, sau đó níu chặt lấy nó ngồi thẳng dậy. Cậu vừa mới quỳ đàng hoàng xong liền bị người đàn ông sau lưng ôm vào lòng. Một tay đối phương vòng qua eo cậu, tay kia mò xuống bắp đùi, sau đó còn vỗ vỗ giữa hai chân, bảo cậu tách chân ra hai bên.
“Thật đáng yêu, giống như một con mèo lớn vậy.”
Lục Nghiễn Chi hôn lên gáy Mục Đông trêu đùa cười. Bàn tay đang đỡ chân đối phương cọ cọ liên tục vào nơi giao nhau giữa háng và bắp đùi của cậu, khiến người trong lòng hắn thỉnh thoảng lại giật lên một phát, khí cụ cũng cứng rắn dựng thẳng, cả phần bụng đều ướt nhẹp.
Lục Nghiễn Chi lại dịch bàn tay đang ôm eo cậu lên trên dọc theo cơ bụng, vừa di chuyển vừa vuốt ve, cuối cùng dừng lại trên ngực cậu. Bàn tay hắn che lấp phần cơ bắp khỏe mạnh vạm vỡ này, vò nhéo mấy lần.
“A ưm… Lục tổng, đừng bóp mà…”
Mục Đông không ngừng run rẩy, rúc người lại tránh né đụng chạm xa lạ này. Đây là lần đầu tiên cậu bị người khác xoa xoa vào chỗ ấy, vốn nghĩ rằng bị đàn ông đùa bỡn đầu v* đã là kích thích lớn nhất ở phần ngực. Thế nhưng khi ngón tay của đối phương dùng sức ấn lên cơ bắp cậu khiến phần da thịt ấy hõm xuống, nơi bị bóp còn thay đổi hình dáng, toàn bộ phần trước ngực đều bị bao trùm bởi một loại khoái cảm tê dại chẳng thể diễn tả thành lời.
Cứ xoa xoa vài lần xong Lục Nghiễn Chi lại dùng lòng bàn tay chà xát qua hai điểm đỏ hồng nổi lên trước ngực, còn lấy ngón tay gảy gảy đầu v* đã hơi dựng lên của cậu. Mục Đông né hai lần nhưng căn bản không tránh thoát nổi, trái lại còn khiến Lục Nghiễn Chi càng lúc càng dùng sức, không bao lâu sau rốt cuộc cậu cũng không dám nghĩ tới ý định chạy trốn nữa.
Lục Nghiễn Chi thúc dương v*t đã hơi gượng dậy của mình vào xương cụt Mục Đông, chầm chậm mà mạnh mẽ quấy rầy. Tới lúc người trong lòng thuận theo để mặc hắn tùy ý nhào nặn, Lục Nghiễn Chi liền tăng tốc độ đỉnh hạ thể vào người đối phương khiến cậu lắc lư, hai tay an ủi trên người cậu.
Dịch thể chảy ra từ đỉnh khí cụ của Mục Đông đã trượt xuống thuận theo bắp đùi. Lục Nghiễn Chi cứ không chịu sờ dương v*t cậu, cũng không cho phép cậu tự sờ, khoái cảm không ngừng từ ngực và háng làm cậu mở miệng thật to thở hổn hển, hạ thân lại cứng đến mức đau đớn.
Cậu không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, thế nhưng người liên tục làm những động tác khiến cậu cương lên chỉ càng hung ác quấy rầy cậu hơn, đã dằn vặt cậu nhũn cả người mà vẫn không chịu cho cậu giải thoát, thậm chí còn vừa hôn cắn lên bờ vai cậu, vừa dùng ngón tay kẹp lấy đầu v* sưng tấy, lôi kéo qua lại rồi vân vê.
“Haaaa! Ưm, ư… Lục tổng, đừng bắt nạt tôi… A ưm!”
“Tôi bắt nạt cậu chỗ nào hả?” Lục Nghiễn Chi dù bận vẫn ung dung hỏi ngược lại, “Rõ ràng là bị tôi sờ tới sướng lên, tự nhìn xem, hạ thân cậu đã ẩm ướt thành thế nào rồi, hửm? Vừa nãy tắm rửa sạch sẽ rồi, giờ tôi chỉ hy vọng phía sau của cậu đừng chảy nước, nếu không thuốc mới bôi vừa nãy cũng trôi đi mất.”
“A!” Mục Đông không ngờ một câu oán giận của mình lại đổi lấy lời phản kích trắng trợn như vậy, cho dù nghe bao nhiêu lần thì quả nhiên cậu vẫn không thích ứng được với những lời hạ lưu của đối phương. Rõ ràng cậu biết thân thể mình căn bản không nhạy cảm phóng đãng như những lời hắn miêu tả, có điều vẫn không thể khống chế mà co hậu huyệt lại, giống như bên trong thật sự có chất lỏng gì đấy muốn chảy ra.
Lục Nghiễn Chi nhìn bộ dáng vừa nhẫn nhịn vừa thẹn thùng khó chịu của cậu, dường như cuối cùng cũng cảm thấy đủ với thú vui trêu chọc đối phương, thu hồi bàn tay trên ngực cậu về.
Sau khi mất đi sự giam cầm, Mục Đông lập tức chống lên đầu giường, cúi người há miệng thở gấp. Hai bên đầu v* cậu đều bị nhéo sưng lên, tới cơ ngực cũng hiện lên dấu ngón tay, lúc hít thở còn mang theo cảm giác vừa căng vừa tê.
Ngay sau đó cậu phát hiện đối phương cũng bỏ tay còn lại ra, sau lưng cậu nhanh chóng cảm thấy mát lạnh, cả người rời khỏi lồng ngực ấm áp của Lục Nghiễn Chi.
Mục Đông không nhịn được quay đầu nhìn lại, kết quả vừa mới nghiêng qua đã phát hiện đệm giường bên cạnh lún xuống một chút. Lục Nghiễn Chi ngồi xuống cạnh cậu, hai chân tự nhiên tách ra, thân thể dựa vào đầu giường rồi vỗ vỗ tay lên đầu gối mình.
“Lại đây, lấy tay giúp tôi bắn ra.”
Mục Đông hơi ngẩn ra nhưng vẫn lập tức làm theo. Cậu nhích đầu gối xoay người, sau đó mím môi duỗi hai tay đồng thời nắm chặt dương v*t đối phương, chuyển động lên xuống. Động tác của cậu không có chút chần chờ nào, hiện giờ cậu chỉ hy vọng nhanh chóng thỏa mãn yêu cầu của hắn, để hắn cho phép mình thoải mái bắn ra.
Qua mấy ngày nay Mục Đông cũng coi như đã hơi đoán được tính tình Lục Nghiễn Chi, chỉ cần làm bé ngoan nghe lời đối phương thì người đàn ông này cũng không tiếc rẻ gì để thỏa mãn cậu.
Có điều lần này cậu còn đánh giá hơi thấp trình độ xoi mói của hắn.
“A, không phải chứ báo nhỏ, cậu định lấy lòng tôi như vậy sao?” Giọng nói Lục Nghiễn Chi vì tình dục mà có hơi khàn khàn. Tư thế ngồi của hắn rất lười nhác, tính khí thô cứng lại cực kỳ có tinh thần, “Nói trước cho cậu biết, đầu tiên cậu phải khiến tôi bắn ra thì tôi mới cho phép cậu cao trào.”
Mục Đông nghe vậy theo bản năng liền phát ra một tiếng nghẹn ngào nhỏ từ cổ họng, giống như đang phản đối. Nhưng tay cậu lại càng dùng sức hơn, một tay cầm phần gốc tính khí nhanh chóng an ủi, một tay lại bao bọc phần đỉnh dương v*t hắn, xoay tròn cọ cọ.
Lục Nghiễn Chi vì sự cố gắng này mà thoải mái nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng. Khả năng thẩm du của Mục Đông tiến bộ không ít so với ban đầu, lúc nghiêm túc hầu hạ hắn thế này lại khiến hắn không giở tật xấu so đo gì nổi.
Nhưng mà hắn cứ không nhịn được muốn đùa bỡn cậu.
“Mục Đông, tôi tự mình dạy cậu bao nhiêu lần rồi, cậu có thể làm được tới mức này thôi ư?”
Mục Đông không phát hiện ra ý trêu chọc của đối phương, chỉ tưởng rằng mình đã làm không đúng. Cậu bị chính dương v*t đã cứng đến mức căng đau của mình dằn vặt tới khô nóng cả người, đầu óc cũng xoay chuyển chậm nửa nhịp.
“Xin lỗi…” Cậu hắng giọng khẽ áy náy đáp, âm thanh nghe vào thậm chí còn có chút đáng thương, “Lục tổng… Ngài, ngài dạy tôi đi, tôi sẽ học…”
Trong lòng Lục Nghiễn Chi bị những lời này đánh vào, dục hỏa tích lũy thật lâu nháy mắt bùng lên. Hắn cắn răng nhịn xuống lắm mới không đè chàng trai trước mặt đang nắm dương v*t mình xuống mà đâm vào.
Thật là muốn chết.
Lục Nghiễn Chi phát hiện đối phương luôn có thể chọc vào điểm yếu của hắn, có lúc chính hắn còn không rõ mình mong muốn thứ gì, nhưng mỗi lần Mục Đông đều có thể lơ đãng thỏa mãn hắn.
Ánh mắt Lục Nghiễn Chi nhìn Mục Đông càng trở nên trần trụi. Hắn đưa tay vuốt ve hai má đối phương, sau đó dùng ngón cái chà chà môi cậu.
“Lại đây, báo nhỏ, há mồm rên cho tôi nghe.”
Đôi môi bị nhẹ nhàng quấy rầy của Mục Đông có hơi ngứa, nhất thời không hiểu rõ đối phương đang nói gì, mãi đến tận khi tay hắn rời khỏi môi cậu trượt xuống nắm lấy đầu v* nhéo nhẹ một phát.
“A ưm——!”
“Đúng, chính là như vậy.” Lục Nghiễn Chi xoa nhẹ lên ngực đối phương mấy lần rồi mới buông tay. Khóe môi hắn cong lên lộ ra nụ cười, đồng thời còn lộ cả một luồng tà khí không rõ ràng.
“Còn nhớ lúc bị tôi làm đến sắp bắn đã rên rỉ rít gào thế nào không? Nào, kêu lần nữa cho tôi nghe. Làm êm tai một chút, khiến tôi hưng phấn lên, hửm?”
Mục Đông không khỏi đỏ mặt lên. Cậu giật giật môi, nửa ngày sau mới xấu hổ nhắm mắt lại, âm thanh run rẩy cố nặn ra khỏi cổ họng.
“A ưm…” Lúc cậu phát ra tiếng, hai tay vì căng thẳng mà càng ngày càng dùng sức siết chặt tính khí đối phương. Một bên Mục Đông vừa nhỏ giọng rên rỉ, một bên tiếp tục an ủi hắn, nhưng cậu lại chẳng dám ngẩng đầu nhìn mặt Lục Nghiền Chi, không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu nhìn chằm chằm vào vật cương cứng sậm màu trong tay.
“Lớn tiếng một chút, âm thanh này của cậu giống như tiếng mèo kêu vậy. Vừa này trong lớp học rõ ràng rên đến phóng túng như vậy, giờ mới bao lâu mà quên rồi ư?”
Mục Đông bị hắn nói một trận tới mức nóng mặt, chẳng còn cách nào ngoài quyết tâm phục hồi bộ dáng mình lúc trước, ăn may nghiêm mặt kêu thành tiếng.
“A ưm... A, a a! Lục tổng... Lục tổng… Aaaaa!”
Lục Nghiễn Chi bị kêu tiếng này liền hít vào một hơi, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Hắn ngồi thẳng người đến gần đối phương, tay xoa xoa sau gáy và vai cậu.
“Đứa trẻ ngoan... Tiếp tục.”
“Ha a… Thật thoải mái.” Xong khi hô xong câu thứ nhất thì những thứ còn lại dễ dàng hơn nhiều. Không biết có phải ảo giác không, nhưng Mục Đông luôn cảm thấy lúc mình phát ra âm thanh này hạ thân cũng mơ hồ có chút hưng phấn, lại càng thêm khao khát được an ủi và chạm vào.
“Lục, lục tổng… Ưmm… Quá, quá nhanh… Ư a a! Không chịu được…”
“Căng quá… Bị banh ra, tôi không được… Ưm a! Aaaa… Phía dưới rất khó chịu, muốn bắn… A ưmmm… Giúp tôi, giúp tôi một chút… Ha aa… Chỉ dùng mặt sau không bắn ra được, giúp tôi… A ưmmmm!”
“Lục tổng tha cho tôi… A, thật sự không được…”
“A ưm… Rất muốn bắn, xin ngài, ưm… Để tôi bắn có được không?”
“Lục tổng, a ưm! A... A a…”
Lúc này Mục Đông có chút không phân biệt rõ, âm thanh mình phát ra là muốn cho Lục Nghiễn Chi nghe hay là thật ra muốn cầu xin đối phương cho mình cao trào. Tính khí cậu co rúm một trận vì chính những lời rên rỉ này, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bắn ra.
Cậu có thể cảm giác được Lục Nghiễn Chi cũng hưng phấn lên, bởi vì dương v*t hắn cũng ẩm ướt vô cùng, thậm chí còn phồng lớn hơn một vòng trong tay cậu. Có điều đối phương vẫn chậm chạp không có dấu hiệu muốn bắn tinh, điều này làm cậu có chút nóng nảy.
Rốt cuộc Mục Đông không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn mặt đối phương, đồng thời còn vô thức cắn môi, bày ra bộ dàng cầu xin.
Lục Nghiễn Chi đột nhiên tê dại cả người khi thấy ánh nhìn ấy, bỗng dưng cũng lấy tay nắm chặt khí cụ chính mình, bắt đầu nhanh chóng ra sức an ủi. Tay Mục Đông bị hắn kẹp vào giữa không rút ra được, chỉ có thể đồng thời duy trì tần suất như hắn, liều mạng tuốt động dương v*t thỉnh thoảng lại co giật trong tay.
Dưới kích thích đồng thời như vậy Lục Nghiễn Chi nhanh chóng có cảm giác bắn tinh. Hắn ngẩng đầu há miệng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng bất định. Càng ngày càng nhiều khoái cảm đọng lại dưới hạ thân, sau đó thuận theo xương cụt lan khắp cơ thể như dòng điện, đến cả đầu ngón tay cũng hơi run lên.
Nửa ngày sau rốt cuộc hắn cũng bắn ra trong tay hai người, tinh dịch sền sệt phun tung tóe hơi cao, thậm chí còn dính lên mặt Mục Đông rất nhiều. Cậu theo bản năng nhắm mắt lại, lúc Lục Nghiễn Chi nhìn về phía cậu liền vừa vặn thấy cậu mở mắt ra, dịch thể trắng ngà dính trên lông mi lảo đà lảo đảo lung lay.
Tinh dịch hắn chậm rãi trượt xuống trên gương mặt đối phương, dường như cậu còn chưa phản ứng kịp là mình bị bắn lên mặt, ánh mắt có chút sững sờ.
Lục Nghiễn Chi bỗng nhiên đứng dậy ấn vai đối phương xuống, trước tiên đè người lên giường. Sau đó hắn dùng bàn tay dính đầy tinh dịch của mình bao lấy bao tinh hoàn và đáy chậu của cậu, ra sức vò lên.
“A a –! Không được ấn… A a, a ưm… Muốn bắn… Ưm a!”
Khoái cảm kịch liệt đột nhiên xuất hiện khiến Mục Đông rít lên một tiếng. Cậu không nhịn được giãy giụa, lại bị Lục Nghiễn Chi đè chặt lại, chỉ có thể vô ích quẫy người trong chăn, sau đó vươn tay mạnh mẽ ôm lấy lưng đối phương.
Trong tiếng rên rỉ gần như rống lên của Mục Đông, Lục Nghiễn Chi khảy mạnh ngón tay vào đáy chậu đã sưng tấy của cậu, sau đó chuyển sang nắm chặt tính khí co giật không ngừng của đối phương, chỉ an ủi qua lại mười mấy lần đã khiến cậu liều mạng cong eo, gào thét bắn ra.
Cùng lúc đó Lục Nghiền Chi cảm thấy trên lưng mình bỗng nhiên nhói đau, lông mày cau lại thật chặt, theo phản xạ có điều kiện muốn đứng lên đẩy người trong ngực ra. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn vào gương mặt cậu thì lại lộ vẻ do dự.
Sau cao trào trong mắt Mục Đông chỉ còn lại nước mắt sinh lý, sắc mặt ửng hồng một mảnh, ánh mặt dại ra. Lục Nghiễn Chi nhìn bộ dáng này của cậu mà lung lay đến lên mây, cuối cùng vẫn cúi người lần nữa, ôm cậu vào lòng rồi hôn lên khóe mắt cậu.
“Móng vuốt thật bén, báo nhỏ.” Hắn nhẹ giọng nói vào tai đối phương, khiến cậu hơi run lên một chút.
Hắn biết trong đầu cậu vẫn đang ở trạng thái trống rỗng, hơn một nửa là không hiểu hắn nói gì. Nhưng Lục Nghiễn Chi vẫn từng chữ từng chữ nói hết nửa câu sau cùng.
“Lần này tha cho cậu, nhưng ghi vào sổ nợ… Mục Đông, tôi sẽ bắt cậu trả lại.”