Lục Nghiễn Chi hài lòng, không nhịn được cúi xuống hôn người trong lòng một cái.
—
Cách đó không xa nhân viên đoàn phim đang kiểm tra thiết bị, còn Mục Đông vừa mới thay phục trang xong đang cầm kịch bản ngồi băng ghế khu nghỉ ngơi, tinh thần có chút uể oải.
Ngụy Tiện nhìn cậu với một vẻ mặt không có cách nào miêu tả, lời nói thốt ra khỏi miệng nghe có vẻ hơi trách cứ, nhưng cũng tràn ngập cảm giác tò mò khó nói, khiến người nghe thấy rất mất tự nhiên.
“Biết buổi chiều phải đóng cảnh treo dây, sao còn không nghỉ ngơi cho tốt.”
Khóe miệng Mục Đông không tự chủ co rụt vài cái.
Câu “không nghỉ ngơi cho tốt” này nghe thì rõ bình thường, thế nhưng cả cậu và Ngụy Tiện đều tự hiểu trong lòng, bên trong tuyệt đối bao gồm hàm ý khác sâu sắc hơn.
Thế nhưng Mục Đông thề với trời, cậu thật sự khắc chế rồi, hơn nữa vì vậy mà còn bị đánh một phát.
Có điều cậu quả thực đã đánh giá thấp sự bộc phát của Lục Nghiễn Chi, tuy rằng bây giờ cậu vẫn hoạt động bình thường, thế nhưng mông của cậu… thật sự đau, đau rát.
Dù sao cũng là chỗ kín đáo da quá mức mỏng manh, cho nên sau khi bị ma sát hồi lâu hai bên mông cậu liền sưng lên, căn bản không dám đụng vào.
Bây giờ Mục Đông ngồi một mình trên băng ghế, có chút cảm giác sinh vô khả luyến*.
* Sinh vô khả luyến: không còn lưu luyến gì trong cuộc sống này.
Vài ngày trước đó cô nàng đóng vai nữ chính còn oán giận đoàn phim đưa giày cao gót không vừa chân, khiến gót chân cô bị cạ phồng rộp cả lên, đau tới mức mặt ủ mày ê, thậm chí còn có mấy lần vì đau đớn mà mặt biến sắc, chỉ có thể NG quay lại.
Hiện giờ Mục Đông cảm thấy bản thân mình ước chừng cũng lý giải được loại cảm giác đó rồi.
Cậu không nhịn được muốn quay đầu tìm kiếm hình bóng kẻ gây họa, đối phương nói sẽ đến xem cậu diễn, sau đó ở lại đây cùng cậu một hai ngày. Có điều vì không muốn người khác phát hiện nên hắn sẽ chờ ở một chỗ kín đáo nào đó, không quấy rầy đến cậu.
Vậy mà Mục Đông tìm vài vòng khắp bốn phía cũng chẳng thấy đối phương đâu.
Núp thật là tốt.
Cậu nhẫn nhịn nỗi khổ riêng dưới hạ thân, có chút ngạt thở, đành cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản.
Mà cách đó bên ngoài chừng năm mét, một người đàn ông nhìn thấy bộ dạng này của cậu liền không tự chủ được cong môi cười cười.
Tốt xấu gì Lục Nghiễn Chi cũng lăn lộn lên chức tổng tài, sao có thể để bản thân mình chịu thiệt, muốn làm bộ đáng thương tìm cái cây hay bụi rậm núp vào hả. Hắn chỉ thay đổi kiểu tóc rồi chụp cái mũ lên, sau đó đeo thêm cặp kính râm, quang minh chính đại đi vào chỗ đoàn phim tìm đạo diễn.
Cái gọi là đứng dưới ánh đèn thì tối, lúc Mục Đông tìm hắn căn bản không hề quét mắt về phía đạo diễn bên kia.
Nói ra thì đạo diễn “Bách quỷ lục” cũng coi như “quen biết đã lâu” với Lục Nghiễn Chi, trước đây Lục Nghiễn Chi cũng từng đưa người vào đoàn phim của đối phương, chỉ có điều đạo diễn người ta cũng chẳng dễ gạ gẫm, trừ khi khả năng diễn xuất thật sự không có trở ngại, nếu không còn có thể đánh nhau với Lục Nghiễn Chi.
Lục Nghiễn Chi quen biết đối phương nhiều năm, cũng đã từng thực hiện nhiều khoản giao dịch như vậy, sau khi tiếp nhận Thần Hải lại hợp tác thêm hai lần, cho nên cũng coi như hiểu rõ yêu cầu và giới hạn của bên kia, hợp tác coi như hòa bình.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là tự bản thân Lục Nghiễn Chi đừng có chạy tới đoàn phim kiếm chuyện.
“Thật là ngạc nhiên, ngài đây đổi tính rồi?”
Lục Nghiễn Chi nghe vậy cũng chẳng ngẩng đầu, tiếp tục kín đáo quan sát báo nhỏ nhà mình.
“Đừng có dùng kính ngữ với tôi, tổn thọ.”
Đạo diễn tức giận đến run cả ria mép, cũng chẳng còn tâm trạng mà đâm chọc đối phương.
“Tôi nhắc nhở cậu, muốn ở lại trong đoàn phim thì được, đừng có chạy loạn khắp nơi quấy rối công việc của tôi, cũng đừng có mà trêu chọc diễn viên của tôi.”
Lục Nghiễn Chi nhẹ nhàng “Ờ” một tiếng, sau đó tay thoáng hạ kính râm xuống, đôi mắt đen tuyền liếc nhìn đạo diễn một phát.
“Đây chính là thái độ của cậu đối với nhà đầu tư hả? Có phải tôi quá nể mặt cậu rồi không?”
Đạo diễn nhếch môi dưới, tuy rằng gã ỷ lại vào việc có quen biết với đối phương nên nói chuyện hơi tùy tiện, thế nhưng vẫn phải bớt bớt tính tình của mình lại một chút, rốt cuộc cũng không dám thật sự đắc tội với Lục Nghiễn Chi.
Có điều gã vẫn không nhịn được, thỉnh thoảng lại thuận theo tầm mắt đối phương nhìn qua phía Mục Đông bên kia, sau nhiều lần liền không khống chế được tính nóng nảy của mình nữa, tự cho là bí mật mà lầm bầm một câu.
“Mấy đứa trẻ tốt đều bị cậu chà đạp.”
Bất ngờ là Lục Nghiễn Chi không hề phản bác, cũng không thèm phản ứng lại gã.
Còn Mục Đông bị “chà đạp”, bây giờ vẫn đang ngồi cách đó không xa chẳng hay biết gì. Cậu thành thành thật thật đọc kịch bản, bỗng nhiên cảm giác ánh sáng trước mặt tối sầm lại.
Mục Đông ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy Tôn Duy đứng trước mặt cười với mình.
“Cảnh hôm nay là cảnh cuối cùng của tôi, không biết sao tôi hơi lo lắng, hai ta tập lại một lần đi.”
Mục Đông gật gật đầu, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống cạnh mình.
Cho tới giờ, ấn tượng của cậu đối với Tôn Duy vẫn khá tốt.
Đất diễn của đối phương không nhiều lắm, thế nhưng thái độ rất nghiêm túc, tính tính cũng thận trọng. Tuy rằng đôi lúc Mục Đông cảm thấy đối phương luôn muốn thân cận với cậu hơn một tí, nhưng vì y phải diễn đôi với cậu nhiều nhất nên cậu cũng không quá lưu ý tới chuyện này.
Mục Đông lật kịch bản tới cảnh hai người sắp quay, sau đó bắt đầu lần lượt tập thoại với đối phương, trước hết phải tìm chút cảm giác đã.
Cảnh quay tiếp theo là cảnh rơi xuống vực, cậu và Tôn Duy đều phải treo dây. Tuy rằng vách núi sâu không thấy đáy sẽ do phần hậu kỳ chỉnh hiệu ứng đặc biệt, nhưng vì muốn có hiệu quả tốt nhất nên đoàn phim đã cố ý tìm một đoạn đường dốc, một bên dốc là vách núi cheo leo dựng đứng, có điều chỉ cao chưa tới mười mét thôi.
Đây không phải lần đầu tiên Mục Đông treo dây, có điều Tôn Duy thì trước giờ chưa từng trải qua chuyện này, bởi vậy căng thẳng cũng là bình thường.
Hai người bọn họ ngồi đối diện nhau tập thoại xong liền trao đổi lý giải của mình về kịch bản. Tôn Duy vươn ngón trỏ chỉ vào một chi tiết nhỏ được khoanh tròn trong kịch bản của Mục Đông, hỏi cậu chỗ này phải thể hiện thế nào mới đúng.
Mục Đông hay làm ký hiệu trên kịch bản là vì tiện cho chính cậu, đưa người khác làm tham khảo thì không ổn lắm. Cậu cúi đầu nhìn vào ký hiệu kia suy ngẫm một lát, chợt nhìn thấy trên kịch bản bị ướt một chấm.
Chỗ ướt kia, hình như đúng là nơi Tôn Duy vừa chỉ ngón tay vào ban nãy.
Mục Đông không để ý lắm cọ ngón tay qua chỗ đó một chút, đồng thời mở miệng tiếp tục giải thích cho đối phương. Thế nhưng cậu lập tức nhận ra cảm giác trên tay không ổn, chỗ bị làm bẩn không có chút gì ẩm ướt, ngược lại hơi trơn trượt.
Mục Đông nhíu mày lại, sau đó làm như vô tình hơi nhấc tờ giấy kia lên.
Chỗ ướt kia bị xuyên thấu hết.
Đây không phải nước, là dầu.
Tôn Duy lẽ ra phải vừa hóa trang xong mới đúng, vì sao trên tay lại dính dầu chứ.
Nghi hoặc như vậy chợt lóe lên trong đầu Mục Đông, nhưng cũng không khiến cậu chú ý nhiều lắm. Tâm tư của cậu còn đang đặt trên kịch bản, đợi tới khi nhân viên công tác gọi bọn họ đến mang thử thiết bị thì cậu mới sửa sang lại phục trang một chút, sau đó đứng lên.
Tôn Duy bên cạnh cậu cũng đồng thời chỉnh chỉnh lại phục trang trên người, Mục Đông vô tình liếc mắt qua, nhìn thấy ống tay áo của y dính một chút gỉ sắt màu đỏ.
Lần này Mục Đông sờ môi nhíu nhíu lông mày.
Chẳng biết vì sao, cậu bỗng nhiên có chút bất an trong lòng, không biết có phải mình quá nghi thần nghi quỷ không, thế nhưng hình như từ lúc bắt đầu thì người bên cạnh cậu đã vô cùng khẩn trương, cứ sờ đi sờ lại chuỗi vòng trên cổ tay.
Ban đầu cậu chỉ cho là đối phương hơi sợ vì phải treo dây, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy không đúng.
Dưới tình huống này cậu luôn luôn tin tưởng trực giác của mình. Mục Đông bước một bước tới chỗ đường dốc trước, thế nhưng khi cậu đi gần tới bờ vực thì lại hơi dừng bước chờ đợi, để Tôn Duy lướt qua mình tới chỗ thiết bị.
Tôn Duy đứng đó hít sâu một hơi, tiếp đến cúi người cầm một trong hai bộ đồ bảo hộ lên.
“Ôi… Đây là lần đầu tiên tôi treo dây á, thật lo lắng, tim còn đập không ngừng.” Cậu ta cười cười hơi miễn cưỡng với Mục Đông.
Mục Đông nghe vậy liền cẩn thận nhìn vào hai mắt đối phương, lúc này nhân viên bên cạnh còn cười trêu ghẹo hai câu, an ủi Tôn Duy không cần lo lắng.
Thế nhưng cảm giác bất an trong lòng Mục Đông lại càng thêm mãnh liệt, cậu nhìn thấy hai tay Tôn Duy đang run lên, ánh mắt lại nhìn cậu chằm chằm.
Cái nhìn chăm chú này giống như là cố ý vậy, không phải đang tìm kiếm sự an ủi từ cậu, mà càng giống như đang ép buộc bản thân y không được dịch tầm mắt tới vị trí đặc biệt nào đó hơn.
Lúc huấn luyện Hàn Thạch Kỳ từng đặc biệt nói qua cho Mục Đông về các biểu cảm nhỏ, tuy rằng chính cậu vẫn chưa hoàn toàn khống chế được các biểu cảm của bản thân, thế nhưng cậu đã có thể nhận biết được chúng.
Bây giờ nhìn gương mặt mang theo vẻ lo lắng và hoảng sợ này của Tôn Duy, đột nhiên Mục Đông cảm thấy lưng mình phát lạnh.