Bên tai cứ luẩn quẩn âm thanh như có như không này, chẳng biết tại sao Lục Nghiễn Chi lại cảm thấy tâm tình trở nên thoải mái hơn một chút, không bao lâu đã buồn ngủ đến mức nhấc mắt hết nổi, chẳng chờ Mục Đông bình tĩnh lại đã ngủ mất.
—
Vận động trước khi ngủ có thể giúp cả người thả lỏng, lý thuyết này quả thật có chút tác dụng.
Lúc ngồi dậy Lục Nghiễn Chi cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, đây là giấc ngủ ngon nhất của hắn trong cả tuần nay. Hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bộ đồ mới được đặt ngay ngắn trên cái ghế cạnh giường. Hắn nhớ rõ cái ghế này vốn nằm ở phòng khách, có nghĩa là trong lúc hắn ngủ thì Phương Hàm đã sang đây.
Y không đánh thức hắn tức là hôm nay không có công việc gì quan trọng.
Quả thật là một tin quá tốt.
Hắn quét mắt một vòng xung quanh, phát hiện áo tắm và quần lót mình quăng lung tung đêm qua đã không còn, bên kia giường còn đặt một cái ghế khác, bên trên cũng có một bộ quần áo mới tinh, từ quần lót đến áo khoác không thiếu thứ gì.
Đến đồ cho Mục Đông cũng được chuẩn bị xong hết.
Lục Nghiễn Chi giương lông mày nhớ ra quần áo của đối phương đêm qua đã bị mình vò lại ném xuống đất, quả thật không thể mặc nổi nữa.
Có trợ lý riêng chu đáo như vậy khiến tâm trạng hắn càng thoải mái hơn một chút.
Từ khi có Phương Hàm cùng với năng lực gánh vác rất cao của y, hắn gần như đã trở thành một nửa phế nhân.
Lục Nghiễn Chi cũng chẳng cảm thấy như vậy có gì không tốt, hắn trần truồng bước xuống giường rồi cứ thế đi rửa mặt, sau đó ung dung thong thả mặc quần áo vào, cuối cùng mới vừa cài cúc tay áo vừa đến bên kia giường nhìn bạn tình đã ngủ chung một đêm với mình.
Mục Đông ngủ rất sâu, lúc hắn xuống giường chỉnh lý bản thân cũng không cố ý làm nhẹ nhàng, vậy mà đối phương vẫn không hề tỉnh. Sau khi khóc xong mắt cậu còn hơi đỏ, có chút sưng lên, vẫn có thể thấy được vệt nước mắt mơ hồ trên mặt.
Lục Nghiễn Chi không đánh thức đối phương mà đi xuyên qua phòng khách vào căn bếp nhỏ rót một ly nước, uống một nửa rồi mới ngồi xuống sopha, bấm điện thoại gọi cho Phương Hàm ở cách vách.
“Tư liệu của Mục Đông đã điều tra được chưa? Trực tiếp mang qua cho tôi đi.”
Hắn cúp điện thoại chưa được nửa phút thì Phương Hàm đã cầm một tập hồ sơ mở cửa đi vào, tới bên cạnh đưa cho hắn một xấp tư liệu được phân loại rõ ràng.
Hằn nhìn không quá chăm chú, dù sao nhất định là Phương Hàm đã xem qua hết một lần. Nếu hiện tại Mục Đông còn có thể ổn định nằm ngủ trên giường thì rõ ràng bối cảnh của cậu không có vấn đề.
Lý lịch của Mục Đông cho tới bây giờ cũng không quá bình thường, nhưng cũng chưa có gì hết sức đặc biệt.
Lúc 11 tuổi cha mẹ qua đời do tai nạn xe cộ, được ông nội nuôi nấng, gia cảnh không tốt, thậm chí còn có chút túng quẫn. Tốt nghiệp khoa biểu diễn Học viện Sân khấu, thành tích tầm trung, cứ thế thuận lý thành chương tiến vào giới giải trí. Thời gian ký hợp đồng chưa tới hai tháng, trong đó hơn một tháng là bị ghẻ lạnh, hiện giờ còn bị nhét đại vào một bộ phim cổ trang đóng vai nam thứ sáu.
Nói tóm lại là không có điểm gì sáng. Thế nhưng điều đó cũng không quan trọng, Lục Nghiễn Chi không phải đang tuyển diễn viên, hắn tuyển bạn tình mà.
Gương mặt được, tính tình hợp khẩu vị của hắn, vậy là đã đạt đến yêu cầu cơ bản của hợp đồng rồi.
Còn một điều kiện nữa, đó là xem ý kiến của đối phương.
Lục Nghiễn Chi ném xấp giấy trên tay lên khay trà, sau đó tìm ra một bản hợp đồng mới, chỉ ngón tay vào.
“Tìm một người đến đây trông chừng, chờ Mục Đông tỉnh lại thì hỏi cậu ta có muốn ký hay không. Nếu không muốn thì thả đi, còn đồng ý thì nói rõ quy định cho cậu ta, sau đó ký tên vào.”
Nói xong hắn liền không hề do dự đứng lên muốn bỏ đi. Hôm nay là thứ sáu, hắn muốn đến bệnh viện thăm anh trai, không có thời gian rảnh mà ngồi trong khách sạn chờ bạn tình rời giường.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp đứng dậy đã nghe một tiếng động rất nhỏ truyền tới từ phía sau. Hắn không quay đầu lại, sau đó tiếp tục nghe thấy một giọng nói khàn khàn như sắp tắt tiếng.
“Lục tổng.”
Cơ thể Lục Nghiễn Chi vừa nhấc lên liền đổi trọng tâm ngồi xuống. Hắn liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là mười một giờ năm phút, có thể lúc này cha hắn cũng tới bệnh viện, cân nhắc một chút hắn liền quyết định kéo dài thời gian ra chốc lát thì tốt hơn.
“Phương Hàm, phiền cậu đi một chuyến tới Tích Vị Trai ở phía tây thành phố mua bữa trưa về đây. Không cần gấp, cậu cứ ăn xong rồi quay lại là được.”
Phương Hàm nhẹ giọng đáp lời. Y biết đối phương nói không vội tức là thật sự không vội. Sau khi thu dọn gọn gàng tư liệu trên bàn, y thậm chí còn hiếm thấy mà mơ màng nghĩ xem chút nữa nên ăn gì.
Lục Nghiễn Chi đối xử với y rất rộng rãi, chỉ cần trong thời gian làm việc thì y chẳng bao giờ phải bỏ tiền túi ra ăn, huống hồ gì thiếu gia nhà y còn không quá thích đồ ăn ở Tích Vị Trai, sở dĩ chọn nơi này là vì biết y thích.
Đây là công khai cho phép y thả lỏng đi ăn một bữa ngon.
Y vui mừng mở mắt ra, đến gương mặt vốn lạnh nhạt hằng ngày cũng mềm mại hơn trong chốc lát. Phương Hàm đặt lại hợp đồng cùng với một cây bút lên khay trà, sau đó xoay người rời đi.
Chờ Phương Hàm đi rồi Lục Nghiễn Chi mới quay đầu lại liếc nhìn Mục Đông một cái.
Từ khi mở miệng gọi hắn xong Mục Đông vẫn đứng ở cửa phòng. Cậu đã mặc quần áo Phương Hàm đem tới, nhìn kích cỡ cũng khá vừa có điều hình như quần hơi ngắn.
“Lại đây ngồi.” Hắn lạnh nhạt nói. Mục Đông mấp máy môi dưới rồi cất bước chậm rãi tới bên cạnh hắn, sau đó cẩn thận ngồi xuống một chỗ xa xa cách hắn cả cánh tay.
Lục Nghiễn Chi thấy rõ ràng, lúc mông cậu chạm vào sopha liền cứng hết cả người lại.
À, còn có thể bình thường bước đi như vậy nhất định là đã nhịn rất khổ cực. Có điều không đóng vai nhu nhược kệch cỡm trước mặt hắn, điểm này hắn hài lòng.
Trong lúc bất ngờ gặp được một con báo nhỏ, chất lượng lại tốt ngoài mong đợi.
“Cậu đã vào Thần Hải một thời gian rồi, hẳn từng nghe qua thói quen của tôi.” Lúc nói chuyện, mắt Lục Nghiễn Chi quét qua hợp đồng trên bàn, Mục Đông thuận mắt nhìn sang, đôi tay đang câu nệ đặt trên đùi khẽ run lên.
Mục Đông âm thầm hít sâu một hơi, không chờ Lục Nghiễn Chi tiếp tục nói đã tự tiếp lời, “Tôi biết, nếu như tôi muốn ở lại bên cạnh ngài, nhất định phải ký hợp đồng, thời hạn dài một tháng.”
Lục Nghiễn Chi nghe vậy trái lại còn hơi kinh ngạc nhếch lông mày.
Không phải kinh ngạc vì đối phương biết phong cách của mình, mà là vì cách đối phương tìm từ khi nói chuyện.
Bị hắn bao dưỡng và muốn ở lại bên cạnh hắn, hai lời này tuy bản chất giống nhau nhưng ý đồ biểu đạt có thể hoàn toàn khác nhau.
Một là bị động, một là chủ động.
Lục Nghiễn Chi thật sự không ngờ, sau khi khóc lóc xong đối phương có thể điểu chỉnh tốt tâm trạng của chính mình ngay lập tức, không chỉ thái độ tự nhiên hào phóng không kiểu cách, hơn nữa còn biết nên bất động thanh sắc mà trả lời thuận theo hắn.
Thực sự là khiến người ta yêu thích mà.
Hắn không phản cảm chút nào với loại suy nghĩ gặp may này của đối phương, còn đột nhiên không nhịn được mà muốn đùa bỡn cậu một chút.
“Theo ý của cậu thì cậu tình nguyện muốn ký hợp đồng này? Sao vậy, lúc trước không phải cố gắng tìm mọi cách để không khuất phục ư, ngay cả trúng thuốc mà còn dám leo cửa sổ. Bây giờ sao ngoan ngoãn thế, là do ngủ với tôi xong mới nhận ra cảm giác không tệ sao?”
Lúc nói những lời này Lục Nghiễn Chi đã hạ khẩu lưu tình, hắn hoàn toàn có thể dùng những từ hạ lưu hơn để trêu chọc đối phương, thế nhưng vì một loại tâm tư vi diệu nào đó mà hắn không muốn đối phương cảm thấy bị hạ nhục.
Dù vậy trong nháy mắt gương mặt Mục Đông cũng đỏ hết cả lên, cậu không tự nhiên mà động đậy hạ thân nhưng dường như đến eo cũng bị kéo theo, cả người hơi run lên một cái, vệt đỏ trên mặt nhanh chóng lan xuống cổ.
Lục Nghiễn Chi cảm thấy thật thú vị. Hắn thấy đối phương giật giật đôi môi giống như đang suy nghĩ tìm từ, một lát sau cậu nhắm mắt lại, khi mở miệng ra giọng nói vẫn trầm thấp đến mức thô ráp như trước, có điều ngữ khí lại rất kiên định.
“Ngày hôm qua tôi cố hết sức chạy trốn là bởi vì tôi biết, nếu rơi vào tay ông chủ Mạnh thì chín mươi chín phần trăm là sẽ bị phế mất. Thế nhưng ngài… Ngài không giống gã.” Nói một hơi đến đây cậu không nhịn được mà dùng dư quang quét qua gương mặt Lục Nghiễn Chi, có điều Lục Nghiễn Chi vẫn cứ trưng ra vẻ mặt hờ hững không biểu tình, khiến cậu cũng không dám chắc lời mình có chọc giận đối phương hay không.
Cậu chỉ có thể kiên trì nói tiếp.
“Danh tiếng của ngài vẫn luôn rất tốt, nghe nói còn không làm người khác khó chịu, lúc đó tôi đã rơi vào đường cùng, có thể gặp gỡ ngài thật sự là may mắn. Nếu như ngài đồng ý muốn tôi… đương nhiên tôi… cầu còn không được.”
Bốn chữ cuối cùng Mục Đông nói rất nhỏ, âm cuối thậm chí còn khẽ run lên, hiển nhiên là không hề thật lòng. Có điều trình độ che giấu thế này vẫn còn ở trong phạm vi chấp nhận được của Lục Nghiễn Chi. Ít nhất hắn biết những điều cậu nói trước đó là thật, và đối phương cũng cam tâm tình nguyện muốn ký hợp đồng này với hắn.
Ngoại trừ nguyên nhân vì hắn dễ ở chung, có lẽ còn có nguyên nhân khác mà Mục Đông không tiện nói ra.
Nếu như hôm nay đối phương không trở thành người của mình, chỉ sợ sau khi bước ra khỏi cánh cửa phòng này thì ông chủ Mạnh nhất định sẽ không bỏ qua cho người đã làm mất mặt gã như vậy.
Cho nên thật ra mà nói, Mục Đông căn bản không có lựa chọn khác. Chỉ có điều cậu thông minh ở chỗ, đưa được vụ buôn bán ép buộc này trở thành hai bên tình nguyện.
Như vậy vừa khiến Lục Nghiễn Chi thỏa mãn mà bản thân cậu còn có thể được che chở một thời gian cùng nhận được vài thứ tốt.
Sau khi khóc xong Mục Đông liền quyết đoán vứt sạch những oan ức và ai oán vô dụng kia. Coi như cậu đã nghĩ thông suốt rồi, bám lên được kim chủ họ Lục này vẫn là điều nhiều người trông trăng trông sao còn không cầu được.
Trong đau khổ cậu lạc quan nghĩ. Sau đó thấy Lục Nghiễn Chi ra hiệu liền cầm lấy cây bút trên bàn, ký tên mình vào bản hợp đồng một cách dứt khoát.
Cuối cùng trong nháy mắt thả bút xuống, Mục Đông cảm thấy tâm lý mình chậm rãi tê dại, rồi lại thả lỏng hơn rất nhiều.
Cậu không nhịn được quét mắt nhìn nội dung trên giấy một lần.
Bản hợp đồng này cũng khá nổi tiếng trong giới, vẫn thường bị mọi người gọi đùa là hợp đồng bao dưỡng. Nhưng trên thực tế nếu bản hợp đồng này có giá trị pháp lý thì đương nhiên không thể có cái tên đồi phong bại tục như vậy.
Trên danh nghĩ bản hợp đồng này là hợp đồng thuê trợ lý riêng, thời gian thử việc dài một tháng, chỉ có điều từ trước tới nay chưa có ai thông qua được thời gian thử việc mà thôi.
Phụ tá riêng này và Phương Hàm hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Điều Mục Đông phải làm không phải là lo chuyện ăn, mặc, ở, đi lại và kinh doanh của Lục ngũ thiếu gia. Cậu chỉ cần làm bé ngoan mở chân ra cho đối phương chơi mỗi khi hắn có nhu cầu là được rồi.
Nghĩ tới đây Mục Đông không khỏi có hơi tâm phiền ý loạn, trước đêm hôm qua cậu chưa bao giờ nghĩ lại có một ngày mình phải đi quyến rũ một người đàn ông khác, mặc dù bây giờ đã xác nhận quan hệ bao dưỡng với Lục Nghiễn Chi nhưng căn bản cậu vẫn không biết lúc này mình nên làm gì.
Cậu cứ cứng ngắc ngồi đó, không nắm rõ được lúc nào nên chủ động lấy lòng đối phương. Lục Nghiễn Chi bên cạnh không biết lấy đâu ra một cái iPad, tìm gì đó rồi ném về phía cậu, rơi xuống trúng đùi khiến cậu bị dọa đến nhảy lên.
Lục Nghiễn Chi nhìn bộ dạng chất phác và hơi nhạy cảm của đối phương, tâm trạng rất tốt mà cong khóe môi.
“Hiện giờ trong tay công ty có ba kịch bản còn thiếu diễn viên, tự cậu chọn một cái đi.”