Hợp Đồng Bao Dưỡng



8de85045936a35fcedf9156e0a6497ba

Lục Nghiễn Chi im lặng nhịn đau, mua vui trong đau khổ mà thầm nghĩ.



Cũng may là Mục Đông suy cho đã không còn sức lực, rốt cuộc một lúc lâu sau mới chịu ngưng miệng, tay siết chặt lấy áo sơmi đầy nếp nhăn của Lục Nghiễn Chi, kéo tuột chiếc áo vốn đã lỏng lẻo kia xuống hơn phân nửa.

Tiếp đến cậu mới thở hổn hển liếm môi một phát, lập tức trong miệng đầy mùi máu tanh.

Nháy mắt ấy Mục Đông còn nghĩ rằng mình chưa lấy lại sức từ đợt kích tình quá mức này, cho nên nhận thức mới xuất hiện chút hỗn loạn. Nhưng sau một giây mờ mịt cậu đã lập tức nhớ ra, hình như vừa rồi mình mới cắn Lục Nghiễn Chi một phát rất mạnh.

Lòng cậu lập tức căng thẳng, giơ tay miễn cưỡng đẩy người đàn ông đang nằm đè trên người mình ra một chút, sốt sắng xem xét cổ đối phương.

“…!”

Chỉ thấy trên cổ Lục Nghiễn Chi bị cắn thủng hai lỗ nhỏ, rất cân xứng, lại còn đúng ngay chỗ bị cậu cắn lần trước luôn. Hai vòng dấu răng khắc sâu chồng lên nhau càng tăng lên vẻ đáng sợ, huyết dịch chảy ra lẫn với nước bọt của cậu tạo thành một màu đỏ nhạt chói mắt, nằm giữa dấu vết bị cắn xé nhìn y như là huyết ấn được đóng lên.

“A Nghiễn! Xin lỗi…” Quả nhiên Mục Đông chẳng còn tâm trạng đâu mà so đo với Lục Nghiễn Chi, ngay cả giọng nói lúc thốt lên cũng cứng đơ khàn khàn, có chút căng thẳng.

Cậu tiến lại gần cẩn thận liếm đi vệt máu chảy ra, động tác rất nhẹ, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại còn hơi run rẩy.

Lục Nghiễn Chi bị loại liếm láp nhẹ nhàng này chọc cho ngứa ngáy tới tận đầu ngón tay, chờ đối phương liếm xong liền kéo người lại vào lòng hôn một cái, rồi mới xoa xoa tóc cậu giống như vuốt lông giúp con mèo lớn tâm trạng đang không vui.

“Được rồi, bắt tôi ra xả người khác cầu còn cầu không được, hôm nay một buổi tối em đã dùng tôi trút hỏa hai lần, cho nên chính là em kiếm lời đó, phải nên vui vẻ mới đúng chứ, hửm?”


Mục Đông nghe xong không tiếp lời, trái lại còn đẩy ngực đối phương một cái định đứng dậy. Trình độ an ủi thế này chưa đủ khiến cậu an lòng, bây giờ cậu chẳng còn để ý đến việc cả người mình đều đang nhức mỏi, chỉ muốn tìm tủ thuốc giúp Lục Nghiễn Chi xử lý vết thương mà thôi.

Nhưng mà còn chưa đợi Mục Đông tách khỏi người đàn ông trên thân thành công thì cậu đã đột ngột bị một tiếng động làm cho giật bắn cả mình, nhíu mày nhìn về phía Lục Nghiễn Chi.

“Đùng! Đùng đùng đùng!”

Chỉ nghe từ cánh cửa cách đấy không xa bị ai đó đạp vang một trận, lực đạo lớn đến mức khiến ván cửa cũng phải rung lên liên tục, mặc dù Lục Nghiễn Chi đã khóa cửa rồi nhưng vẫn làm người ta cảm giác như chỉ một khắc sau cánh cửa đó sẽ bị đạp bay ra.

Mục Đông không nhịn được hoảng loạn lên trong nháy mắt, biến cố bất thình lình rốt cuộc làm cậu ý thức được một lần nữa thật rõ ràng, vừa nãy cậu với Lục Nghiễn Chi cũng có thể xem như là làm một hồi hoang đường ở chốn công cộng.

Mà trước mắt đây, so với Lục Nghiễn Chi quần áo xộc xệch thì cậu thật sự là trần như nhộng đúng nghĩa.

Thậm chí tính khí của Lục Nghiễn Chi vẫn còn chôn trong hậu huyệt cậu kìa.

Tình trạng này lập tức khiến Mục Đông đỏ bừng bên tai, một mặt cậu cảm thấy thật quẫn bách, mặt khác lại bởi vì tình huống bất ngờ này mà có chút hoảng hốt. Cậu không tự chủ nhích lại gần đối phương hơn, lập tức được hắn ôm lấy vỗ vỗ nhẹ nhàng lên bờ vai căng thẳng.

“Không có chuyện gì đâu, tôi đi xem thử.”

Tuy rằng Lục Nghiễn Chi cũng bị tiếng đạp cửa làm cho ngẩn ra, nhưng hắn vẫn chẳng có chút tự giác nào của một kẻ sắp bị người khác vạch trần chuyện phong lưu, thậm chí còn chẳng có nửa điểm hoảng loạn nữa là. Hắn không nhanh không chậm rút dương v*t từ huyệt đạo trơn trượt của Mục Đông ra, sau đó mới cười cười với gương mặt cứng đờ vì căng thẳng của đối phương, lại gần hôn lên khóe miệng cậu.

“Đừng sợ, tôi sẽ không để ai vào phòng đâu. Em đừng mặc quần áo vội, thứ tôi bắn vào còn chưa lấy ra đó.”

Mục Đông quả thực bị những lời này làm cho không thở nổi, cậu vốn đã có tâm lý hốt hoảng, hiện giờ lại càng xấu hổ đến cứng ngắc cả người. Những tiếng va chạm chưa chịu ngừng lại như một đòn nện vào ngực cậu, cậu hơi mất tự nhiên cuộn người lại ngồi dậy, còn định với lấy áo sơ mi trên mặt đất phủ thêm.

Có điều trước khi cậu lao lực với tới quần áo của mình, Lục Nghiễn Chi đã không nhanh không chậm đứng lên cởi chiếc áo sơ mi đang mặc ra khoát lên người cậu. Mục Đông bỗng có một chút cảm giác an toàn khó giải thích nổi, sau khi lấy lại bình tĩnh cậu mới đỡ ghế sopha ngồi dậy, bọc mình lại trong chiếc áo đối phương mới mua cho.


“Ngoan, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”

Lục Nghiễn Chi kéo cái quần đã cởi một nửa lên tùy tiện cài nút buộc, sau đó nhéo nhéo vai Mục Đông, trực tiếp ở trần đi ra cửa.

Lúc này tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, chỉ có điều chậm và nhẹ hơn ban đầu rất nhiều, có vẻ như chẳng thèm để ý đến điều gì, so với khiêu khích thì càng giống đang quấy rầy hơn.

Từ lúc tạp âm vang lên Lục Nghiễn Chi đã bắt đầu suy nghĩ thân phận và mục đích của người đến. Đầu tiên khi hắn và Mục Đông vào căn phòng tối đèn này đã khóa cửa ngay, hiệu quả cách âm trong phòng KTV ở tầng cao nhất chính là cực tốt, cho nên không thể là vì hắn gây ra động tĩnh quá lớn nên thu hút nhân viên hoặc những vị khách khác đến.

Huống hồ nếu là người không liên quan thì ai sẽ đạp cửa điên cuồng như bệnh thần kinh vậy chứ.

Vì vậy sau khi nhanh chóng đảo một vòng các loại khả năng trong đầu, Lục Nghiễn Chi buồn bực phát hiện, kẻ có thể tìm tới chính xác vị trí của hắn, còn dám chọn ngay thời điểm này cố ý tới quấy rối hắn, chỉ có thể là một người.

Bởi vậy hắn mới lười phí sức chỉnh đốn lại dung nhan của mình, nhíu lông mày trực tiếp mở cửa, dùng một vẻ mặt thiếu kiên nhẫn đón tiếp gương mặt trong dự liệu trước cửa.

“Càn quét chống mại dâm, làm phiền anh phối hợp công tác nhường chỗ một chút, tôi muốn điều tra hiện trường gây án.”

Trong nháy mắt mở cửa người bên ngoài lập tức dừng chân, gương mặt y đầy chính nghĩa, lúc mở miệng nói chuyện còn rất có nề nếp.

Thế nhưng Lục Nghiễn Chi nghe xong vẫn che trước cửa không hề nhúc nhích, chỉ nhìn người mới đến bằng vẻ mặt bao dung cho kẻ ngốc.

“Có việc thì nói, không thì cút.”

Bị chặn ngược bằng một câu hời hợt, Lệ Vinh hạ vai, nhướng mày tỉ mỉ quét Lục Nghiễn Chi từ đầu đến chân một lần.


Nhưng mà sắc mặt y càng nhìn càng có chút không dễ chịu.

Dây kéo quần Lục Nghiễn Chi vẫn chưa kéo lên, thắt lưng cũng mở ra, trên chiếc quần tây sẫm màu còn dính theo một vệt chất lỏng khả nghi, chẳng cần nói cũng biết là tinh dịch đàn ông.

Ngoài ra thứ khiến y cảm thấy chói mắt nhất, chính là hai vòng dấu răng đè lên một chỗ còn hơi rướm máu trên cổ đối phương.

Đương nhiên y biết Lục Nghiễn Chi đang làm gì trong phòng, cho nên lúc đạp cửa y vẫn mang theo một loại khoái ý vi diệu, phảng phất như chỉ cần có thể phá hỏng chuyện tốt của hắn thì trong lòng y sẽ trở nên thoải mái vậy.

Chỉ là Lệ Vinh không ngờ rằng đối phương lại có thể khoan nhượng để cho người kia lưu lại vết tích trên người mình, hơn nữa còn là kiểu vết cắn đầy tính xâm lược và ý tứ chiếm hữu thế này.

Vốn cho rằng Lục Nghiễn Chi chỉ tùy tiện tìm một bạn tình tiết dục, thế nhưng bây giờ y bắt đầu để tâm rồi.

“Sao vậy, không cho anh vào ngồi ư? Hồi nãy nhìn thấy trợ lý của chú dưới bãi đậu xe anh còn tưởng mình nhìn nhầm, trùng hợp gặp nhau mà chú lại tỏ thái độ thế này hả?”

Lệ Vinh làm như vô tình liếc mắt vào phòng, trong phòng tối đen một mảnh, chỉ lờ mờ nhìn thấy ghế sopha và dáng người mơ hồ.

Nhưng dường như Lục Nghiễn Chi đã phát hiện ý đồ của y, lập tức chuyển thân chặn kín trước mặt.

“Hầy, làm gì căng thẳng dữ vậy, vị bên trong không thể gặp người sao?”

Y cười thô bỉ kề sát tới người trước mặt, sau đó nhấc một cánh tay tóm lấy hàm dưới đối phương, nhìn ngắm vết thương trên cổ hắn.

“Anh nói này, chú là tìm trúng một con chó hả? Răng nhọn như vậy, không sợ bị cắn đến động mạch?”

“Biết nói tiếng người không?” Lục Nghiễn Chi nhíu mày vì từ ngữ mà đối phương dùng, hắn đánh rớt tay Lệ Vinh, mất kiên nhẫn khoanh tay lại tỏ vẻ muốn đuổi khách.

Thái độ của hắn càng lúc càng khiến Lệ Vinh khẳng định suy đoán của mình.

Tình cảnh này khiến y vô thức cắn môi dưới.

“Lục Tiểu Nghiễn, chú nghiêm túc ư?” Lệ Vinh hỏi một câu thăm dò, trong lời nói thực ra cũng chẳng rõ ràng, so với nghi vấn thì càng giống đang gạt lời đối phương đi hơn.


Thế nhưng Lục Nghiễn Chi chỉ suy tư chốc lát đã nhận ra ý đồ của y ngay. Hắn cũng không vì vậy mà lảng tránh trả lời, trái lại còn trực tiếp đưa cho Lệ Vinh một đáp án như mong muốn.

“Phải.” Hắn đáp gọn gàng dứt khoát, lập tức liền thấy người kia giận tái mặt.

“Có phải chú điên rồi không!” Lệ Vinh không nhịn được cất cao giọng, vô thức bước về trước nửa bước, gần như kề sát vào người đối diện.

“Nghe nói vài năm nay chú đều chọn nghệ sĩ mà ra tay, bây giờ người bên trong cũng là nghệ sĩ phải không?”

Lục Nghiễn Chi bỗng nhiên có chút mất hứng, vốn hắn đã không tình nguyện ra ứng phó đối phương, hiện tại càng cảm thấy cuộc đối thoại này của mình đúng là có chút buồn cười.

Hắn không nói gì, thế nhưng cả hai đều biết rằng như vậy có nghĩa là chấp nhận.

Lệ Vinh không nhịn được muốn đưa tay tóm cổ áo hắn, mà tay đã đưa ra rồi mới nhớ rằng hắn vốn chẳng mặc áo. Cuối cùng y đành vòng sang đập vào khuông cửa, sức lực không nhẹ, “ầm” một phát trầm thấp.

“Tiểu Nghiễn, chú nói cho anh nghe rốt cuộc là trong đầu chú đang nghĩ gì vậy hả? Cái tên Mạc Hành Xuyên trước đây tốt xấu gì cũng là người Mạc gia, bây giờ chú lại tìm một nghệ sĩ là thế nào? Không tới vài năm nữa nhà chú sẽ sắp xếp hôn sự cho chú, tới lúc đó chú tính làm gì, với thân phận của đối phương chú cũng không ngại đưa lên sàn đánh lôi đài với người trong nhà ư?”

Lục Nghiễn Chi nghe xong chẳng lộ ra vẻ mặt gì đặc biệt, thậm chí còn không hề tức giận vì những lời hùng hổ dọa người này.

Có lẽ lúc nói chuyện Lệ Vinh cũng không ý thức được, thế nhưng Lục Nghiễn Chi lại phát hiện lúc y mở miệng đã không tự chủ được mang theo thâm ý.

Điều này không khiến hắn tức giận, cũng như không hề bị kích thích. Hắn chỉ hơi ngẩng đầu bình thản nhìn đối phương, sau đó thoáng lui về sau một bước ra vẻ như muốn đóng cửa.

“Tôi sẽ tự giải quyết tốt.” Rốt cuộc Lục Nghiễn Chi cũng không nói nặng lời gì, chỉ có âm cuối hơi thoáng trầm xuống, bổ sung thêm một câu đầy hàm ý.

“Lệ Vinh, anh là kẻ có tiền án, biết tự giác đi, tránh xa người của tôi ra một chút.”

Lệ Vinh vốn có vô số câu giấu trong cổ họng muốn phun ra, nghĩ dù có thế nào cũng phải đập chết ý định hoang đường trong đầu Lục Nghiễn Chi. Thế nhưng giờ đây nghe xong câu này cuống họng y liền cứng đờ, lời gì cũng không thốt ra nổi.

Y trơ mắt nhìn Lục Nghiễn Chi đóng cửa lại, chẳng còn đâu dũng khí trực tiếp nhấc chân đạp cửa như cách đây không lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận