“Anh, đầu em đau, anh đưa em về nhà đi.”
—
Lúc Hàn Thạch Kỳ ném xấp giáo trình trong tay vào mặt Mục Đông lần thứ ba, rốt cuộc Mục Đông cũng ủ rũ phát hiện dù có làm thế nào cậu cũng không tập trung được sự chú ý.
Cả ngày hôm nay lúc luyện tập cậu cứ phạm phải vài lỗi nhỏ, khiến cho Hàn Thạch Kỳ tức giận tới mức phải lớn tiếng. Thế nhưng cho dù cậu cố gắng chú ý tới mức nào thì vẫn không nhịn được nhớ lại buổi tối hôm qua hết lần này đến lần khác, hình dáng ông nội cậu ngồi trên sopha phòng khách, lưng còng xuống không hề nói lời nào.
Còn cả về chiếc hộp bọc vải nhung nho nhỏ, hiện giờ đang nằm trong túi áo cậu đây nữa.
Những điều ấy khiến đầu óc cậu cứ dao động, thất thần liên tục.
“Thôi, tôi thấy cậu như vậy là không thể làm gì nữa rồi, cút cút cút! Nhìn thấy cậu là tức, tôi thà cùng ông xã nhà mình đi coi phim, cậu muốn làm gì thì làm đi.” Cơn tức giận của Hàn Thạch Kỳ trước giờ vẫn có sức sát thương cực mạnh, bây giờ rõ ràng là nể mặt Lục Nghiễn Chi nên mới kiềm chế tính tình lại, tốt xấu gì cũng chưa quở trách ác mồm ác miệng không thôi.
Mục Đông tự biết có lỗi, không hề phản bác lấy một tiếng. Chờ Hàn Thạch Kỳ mau chóng mặc áo khoác vào xách giỏ bỏ đi, cậu mới cúi người nhặt từng trang bản thảo dưới đất lên sắp xếp lại theo thứ tự, đặt gọn trên bàn.
Sau đó cậu cầm lấy áo khoác ra khỏi phòng tập, đứng trầm ngâm tại chỗ một lát rồi mới cẩn thận tránh né mọi người, vào thang máy lên tầng cao nhất.
Lúc cậu đến Lục Nghiễn Chi đang không có việc gì làm, ngồi sau bàn làm việc cúi đầu xem di động, hiển nhiên là chẳng có chuyện gì đứng đắn, chỉ giả vờ ở công ty ra vẻ như làm việc mà thôi. Cậu gõ tượng trưng vào cánh cửa mở toang, sau đó bước thẳng tới.
Đợi đến khi đối phương ngẩng đầu nhìn về phía cậu, Mục Đông vừa vặn đi tới trước mặt hắn, cũng thuận thế cong eo, thả trọng lượng cơ thể lên người Lục Nghiễn Chi.
“Giờ này không phải nên ở trong lớp sao.” Động tác Lục Nghiễn Chi rất tự nhiên vươn tay ôm Mục Đông, sau đó liền vỗ vỗ phía sau lưng cậu, ý bảo cậu ngồi lên đùi hắn.
“Em chọc thầy Hàn tức giận bỏ đi.” Mục Đông ngồi xong liền áp trán tựa vào bả vai Lục Nghiễn Chi, giọng nói của cậu cũng vì vậy mà hơi nghẹt lại, vừa khéo che đi sự căng thẳng trong đó.
“Tức giận bỏ đi?” Lục Nghiễn Chi không để ý lắm, chỉ tùy ý hỏi ngược một cậu. Hắn đưa tay định cầm lấy áo khoác trên khuỷu tay đối phương, thế nhưng vừa chạm tới cổ áo thì Mục Đông liền bỗng dưng ngồi thẳng người dậy, nhanh chóng đứng lên tự đi tới cửa móc áo khoác lên giá, còn tiện tay đóng cửa lại khóa chặt.
Cuối cùng Lục Nghiễn Chi cũng coi như phát hiện có chút không đúng, hắn thoáng ngồi thẳng người, sau đó mới nhìn về phía Mục Đông với vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Lần này Mục Đông không lập tức lại gần hắn ngay, đầu tiên cậu đứng phía trước bàn làm việc của hắn, cách bàn làm việc yên lặng nhìn hắn chăm chú một hồi, sau đó mới mím chặt đôi môi, bất động thanh sắc hít sâu vài hơi.
Lục Nghiễn Chi cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng biết vì sao lại lập tức nghĩ tới bữa cơm tối qua.
Tuy rằng bản thân hắn cảm thấy rất ổn, cũng không có cảm giác ông lão có phản ứng kịch liệt gì với mình… Thế nhưng, lẽ nào sau khi về nhà báo nhỏ của hắn lại bị ông mắng?
Ý nghĩ này khiến trạng thái của hắn hơi nghiêm túc hơn, cau mày nhẹ giọng hỏi một câu, “Sao vậy, hôm qua sau khi về nhà em với ông đã nói chuyện gì?”
Hỏi xong Lục Nghiễn Chi liền cẩn thận quan sát sắc mặt đối phương, thế nhưng Mục Đông nghe vậy chỉ có chút mất tự nhiên nghiêng người đi, chứ chẳng hề có vẻ muốn nói.
Điều này khiến Lục Nghiễn Chi khó tránh khỏi hơi căng thẳng trong lòng, hắn đứng lên bước vòng qua bàn, dựa sát vào đối phương, muốn dắt cậu vào phòng nghỉ nói chuyện tỉ mỉ một chút. Nhưng mà hắn mới vừa nắm tay cậu thì Mục Đông lại đột nhiên lui lại một bước, dùng sức rút tay ra.
“… Mục Đông?” Giọng nói Lục Nghiễn Chi trầm xuống, nụ cười trên mặt triệt để biến mất. Hắn không cố gắng đụng vào người Mục Đông nữa, chỉ thấy hô hấp người trước mặt bỗng dưng dồn dập hơn nhiều, nhưng vì vẫn cúi đầu nên hắn không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu.
Bộ dạng thế này nhìn sao cũng không ổn cho lắm.
Ngay lúc hắn không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung, rốt cuộc Mục Đông cũng có động tác. Đối phương hít sâu một hơi, sau đó đột ngột lại gần dùng sức ôm chặt eo hắn. Lục Nghiễn Chi bị cậu đụng vào hơi lảo đảo một chút, lui bước mới giữ được thăng bằng.
Khi Lục Nghiễn Chi vô thức giơ tay ôm lấy người trong lòng, tay Mục Đông liền mò lên trên dọc theo lưng hắn rồi giữ lấy gáy, nhích lại gần hôn hắn thật mạnh mẽ.
Nụ hôn đột ngột này có dùng từ thế tới hung hăng để hình dung cũng không quá đáng, Lục Nghiễn Chi có thể nghe rõ cả tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực người đối diện. Kỹ thuật hôn của người trong lòng đã tốt hơn nhiều, mỗi lần toàn lực ứng phó lấy lòng hắn thế này gần như đều có thể khiến hắn ý loạn tình mê trong nháy mắt.
Thế là hắn liền hôn trả lại theo bản năng, trong quá trình cướp đoạt quyền chủ động, xúc cảm ướt át khi môi lưỡi quấn quýt lấy nhau khiến người tê dại cả da đầu. Lục Nghiễn Chi cảm nhận được bàn tay đối phương kề sát trên thân thể hắn vuốt ve lung tung, hai ba lần đã xốc hẳn áo hắn lên, còn chủ động dán hạ thân vào người hắn, vừa lôi kéo áo sơ mi của hắn vừa vô tình cố ý cọ sát.
Lục Nghiễn Chi dễ dàng bị loại lời mời không che giấu này đả động, cho dù cảm thấy thái độ đối phương không ổn lắm, hắn vẫn cứ đẩy người vào cửa sổ sát đất, sau khi siết chặt lấy eo Mục Đông hôn cậu đến mức sắp nghẹt thở, hắn mới ép buộc bản thân mình nhặt lý trí lên lần nữa.
Lúc này hô hấp của cả hai đều ồ ồ hỗn loạn, quấn quýt lấy nhau không phân biệt nổi. Lục Nghiễn Chi nhấc tay sờ soạng khuôn mặt đối phương, nhân thời gian thở dốc mà hôn lên mi tâm và đôi môi cậu lần nữa, một lát lâu sau mới bình tĩnh lại tâm trạng mà hỏi thành câu.
“Em thế này là đang làm gì vậy, rốt cuộc em và ông em đã nói gì với nhau?”
Nhưng thái độ cố gắng bình thản giải quyết vấn đề này của hắn hiển nhiên không được Mục Đông hưởng ứng tích cực chút nào. Cậu chẳng hề tiếp lời, chỉ víu chặt lấy đai lưng hắn, nghiệp vụ thuần thục mở khóa kim loại phía trước ra.
Hô hấp Lục Nghiễn Chi lập tức rối loạn hoàn toàn, yên lặng nhìn chằm chằm hai má đỏ ửng của người trước mặt một lát, vất vả lắm mới nhịn được không nhúc nhích, rồi loại không kiềm chế nổi rung động trong lòng lúc đối phương nắm lấy hạ thể hắn cách một lớp quần, đè tới hôn Mục Đông.
Mục Đông thuận theo hé răng nghênh đón hắn, cũng thừa dịp này quay người lại lục lọi cởi hết dây kéo quần Lục Nghiễn Chi ra. Động tác của Lục Nghiễn Chi càng lúc càng có tính xâm lược, nhanh chóng mở hết tất cả nút áo của đối phương, sau đó dán tay vào phía sau lưng Mục Đông thăm dò xuống dưới, luồn vào bên trong quần bắt lấy hai mông cậu, xoay tròn nhào nặn.
“A…” Mục Đông bị xoa nhanh chóng rối loạn nhịp điệu, hạ thể đã cương của cậu bị quần ghìm lại rất khó chịu, thế nhưng khi cậu muốn tự cởi quần ra thì Lục Nghiễn Chi lại bắt lấy cổ tay cậu, kết thúc nụ hôn dài thân mật này.
“Chờ một chút…” Lục Nghiễn Chi cọ trán với chàng trai trước mặt, khiến cho chóp mũi hai người cũng dán vào nhau. Hắn nhắm mắt thở hổn hển mấy nhịp, bàn tay còn không tự chủ được vân vê cổ tay mình đang bắt lấy.
“Em biết bộ dạng em bây giờ giống gì không?” Hắn duy trì tư thế lúc nào cũng có thể va chạm phát nổ này, ngay thời điểm chỉ cần động một cái là phát nổ, Lục Nghiễn Chi ép bản thân mình dừng lại, dùng giọng điệu cố hết sức nghiêm túc mà gằn từng chữ.
“Giống như là muốn chịch một phát chia tay với tôi vậy.”
Mục Đông nghe vậy liền ngẩn ra, nhưng cậu nhanh chóng cắn môi, lập tức định đứng lên nhưng lại bị đè chặt không thể cử động. Lục Nghiễn Chi hơi hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, phí chút tâm tư tỉ mỉ quan sát từng thay đổi nhỏ trên gương mặt đối phương.
Cũng may sau khi hắn tỏ vẻ tùy ý nói câu này xong, trên mặt Mục Đông không hề có vẻ chột dạ mà chỉ có một chút lúng túng và xấu hổ khó nén. Lục Nghiễn Chi yên lòng hôn trán cậu một phát, sau đó buông lỏng tay cậu ra trở tay nắm lấy cằm cậu.
“Ngoan, nói cho tôi nghe, bộ dạng vừa rồi của em không phải là vì bị người nhà phản đối cho nên xoắn xuýt định đề nghị chia tay với tôi chứ?”
“Không phải.” Lần này Mục Đông ngược lại nhanh chóng phản bác, sau khi nói xong cậu liền nhếch môi cúi đầu, tựa như không hề muốn giải thích, chỉ toàn tâm toàn ý vươn tay sờ soạng hạ thân Lục Nghiễn Chi, tỏ vẻ muốn nhanh chóng tiếp tục.
Nhưng mà bây giờ Lục Nghiễn Chi trái lại chẳng hề vội vã, tuy rằng hắn cũng bị trêu chọc đến cứng lên, nhưng hắn lại càng hiếu kỳ xem rốt cuộc báo nhỏ của hắn định làm gì.
Thế là hắn liền tùy cho đối phương móc tính khí của mình ra cầm trong tay, chỉ híp mắt dán vào người cậu, không nhìn ra bộ dạng quá nóng bỏng gì.
“Thật sự không định nói với tôi, ông của em nghĩ gì về quan hệ giữa hai chúng ta hửm?” Thậm chí Lục Nghiễn Chi còn rảnh rỗi tiếp tục truy hỏi cậu, “Em đừng có mà nói rằng ông không nhận ra, nếu em dám gạt tôi như vậy thì lát nữa tôi sẽ khiến em phải phát khóc lên.”
“…” Mục Đông bị uy hiếp theo phản xạ có điều kiện run bắn lên một phát. Nhưng cậu chỉ nắm chặt tay ra sức bắt lấy khí cụ đối phương, khiến cho Lục Nghiễn Chi phải hít mạnh một hơi, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
“Anh có muốn làm hay không.” Giọng cậu lạnh nhạt hỏi một cậu, nếu chỉ nhìn vẻ mặt và giọng điệu nói chuyện thì thật giống như chẳng hề có hứng thú.
Nhưng mà trên thực tế chính cậu mới là người chủ động hôn lên, lại còn khẩn cấp muốn phát sinh quan hệ.
Tương phản này khiến tâm lý Lục Nghiễn Chi nóng lên một cách khó giải thích, phần nhiệt độ kia nhanh chóng từ trong lòng truyền xuống nơi hạ thân, thậm chí dương v*t hắn càng thêm hưng phấn, chất lỏng tuyến tiền liệt tiết ra dính ướt cả ngón tay Mục Đông.
Hắn nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, sau đó dùng sức ngặm cắn môi dưới đối phương.
“Em thật đúng là học xấu rồi phải không? Tôi cố nhẫn nhịn muốn giải quyết chuyện bộc lộ cho em, em lại chống cự lại tiêu cực thế này, còn dùng chuyện ấy dời lực chú ý của tôi đi, hửm?” Lúc nói lời này, Lục Nghiễn Chi cố ý nén lại tình dục, ép vẻ mặt và giọng nói đều có vẻ như nghiêm túc, thế nhưng chú báo hắn nuôi đã quen hiển nhiên sẽ không bị trình độ ép hỏi này hù dọa. Đối phương không chỉ không đáp, ngược lại cậu còn lớn mật nhéo một phát lên đỉnh khí cụ của hắn, sau đó dán hạ thân cũng phồng to của mình vào cọ sát hai lần.
“Thật sự muốn nói chuyện chính sự, vậy thì trước tiên lấy tay anh ra khỏi mông em đi.”
Lục Nghiễn Chi nghe vậy rốt cuộc cũng không kiềm được mà bật cười.
Bàn tay của hắn thật sự vẫn còn đang thăm dò trong quần đối phương, bắt lấy mông cậu không buông tay, trong chốc lát bọn họ nói chuyện hắn còn không an phận mà chen ngón tay vào khe mông, đầu ngón tay xoa xoa miệng huyệt của Mục Đông, tiết lộ một loại khát cầu khó nói trong lòng hắn.
Chuyện này đúng thật là khiến cho lời hắn chẳng hề có sức thuyết phục.
Đến lúc này Lục Nghiễn Chi xem như đã bị câu dẫn sắp tới cực hạn, hắn cởi quần Mục Đông ra, đồng thời cũng dùng chút tự chủ cuối cùng buộc Mục Đông phải bảo đảm với hắn.
“Tôi thực sự là thua em.” Hắn thở hổn hển trầm thấp vì động tác an ủi của đối phương, khi hắn cuối cùng cũng thả khí cụ bị kiềm nén thật lâu của Mục Đông ra rồi nắm chặt lấy, hắn liền nghe thấy người trong lòng phát ra một tiếng thở dài sung sướng, cơ thể cậu cũng run rẩy một lát.
“Mục Đông, chúng ta nói rồi đó, chờ làm xong em phải ngoan một chút, nói rõ cho tôi nghe chuyện tối qua, hửm?”
Lần này Mục Đông không do dự mà dứt khoát gật đầu, trên mặt cậu còn thoáng lóe lên vẻ như trút được gánh nặng. Lục Nghiễn Chi lại hoàn toàn không phát hiện điều này, hắn kéo quần đối phương xuống, sau đó trực tiếp lật người cậu lại để cậu quay lưng về phía mình áp lên mặt kính.
Mục Đông bị ép người vào bề mặt lạnh lẽo cứng rắn, vạt áo mở rộng khiến cho lồng ngực cậu tiếp xúc trực tiếp vào miếng thủy tinh trước mặt, sự kích thích do bị đè ép cùng cảm giác mát mẻ truyền tới làm đầu v* cậu nhanh chóng cứng lên.
“Lạnh…” Cậu không nhịn được nhỏ giọng oán trách một cậu, lập tức lại bị người đàn ông phía sau siết lấy eo, nơi khe mông cũng bị tính khí cứng rắn của đối phương chọt vào.
Lục Nghiễn Chi ôm cậu, dán người lên lưng đối phương, thân mật ma sát một hồi, đợi đến khi miệng huyệt Mục Đông bị chất lỏng tuyến tiền liệt của hắn làm cho trơn ướt mới hơi lui lại nửa bước, chen ngón tay từng chút một vào miệng huyệt cậu, nhẫn nhịn làm mở rộng cho chàng trai trước mặt.
“Không sao, sẽ hết lạnh nhanh thôi.” Vừa nói hắn vừa luồn ngón tay thứ hai vào, sau đó trực tiếp đâm đến cùng, cong đầu ngón tay chọc ghẹo vách ruột đã nóng lên của đối phương, khiến cho eo Mục Đông thỉnh thoảng lại hơi động đậy, hai chân hơi dạng ra cũng không ức chế được khẽ run rẩy.
“Sao vậy, có phải là có cảm thấy đến cả thủy tinh cũng bị nhiệt độ của em lúc bắt đầu động dục ủ ấm?”
“A ưm!”
Lời trắng trợn này khiến huyệt đạo Mục Đông co rúc nhanh một trận, xúc cảm mềm mại bao phủ lấy ngón tay Lục Nghiễn Chi, làm cho hắn không nhịn được càng thêm dùng sức đâm vào. Địa phương đã quen bị xâm nhập cũng không quá khó chịu, thậm chí còn nhanh chóng mềm ra, để cho hắn dễ dàng chen cả ngón tay thứ ba vào.
“Thật giống như có chút ẩm ướt hơn, cảm giác thế nào, cứ như vậy mà tiến vào có thể chịu được không?”
“Có thể… tiến vào.” Mục Đông không suy nghĩ gì đã chấp nhận yêu cầu này, cậu chống cánh tay lên cửa sổ sát đất duy trì cân bằng, mặt vẫn không dám nhìn ra ngoài cửa sổ mà chỉ hơi quay lại, lặng lẽ ngắm người đàn ông phía sau.
Lục Nghiễn Chi hơi ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt cậu. Hắn nhịn không trốn tránh, ngay sau đó liền thấy đối phương nhìn thẳng vào mình, Lục Nghiễn Chi vừa nhếch môi cười cười vừa đặt dương v*t ngay hậu huyệt cậu, chậm rãi đẩy vào trong.
“Ưmm a…” Mặc dù trong quá trình đâm vào, Lục Nghiễn Chi vẫn không hề dời tầm mắt, trái lại còn nhìn thẳng vào cậu, chẳng biết vì sao Mục Đông cũng không rời mắt nổi, rõ ràng cảm thấy mất thể diện nhưng vẫn không nhịn được bị ánh mắt càng lúc càng thâm thúy nhuốm đầy sắc dục của đối phương làm lung lay tinh thần, không có cách nào tự kiềm chế.
Mãi đến tận khi Lục Nghiễn Chi nắm lấy eo cậu đẩy hết dương v*t vào bên trong huyệt đạo, đồng thời thân thể hắn cũng vừa khớp ép sát vào, một bên vừa xoa nắn eo một bên vừa lại gần hôn lên vành tai và thái dương cậu.
“Đau không?” Lục Nghiễn Chi không lập tức chuyển động, hắn nằm yên trong huyệt đạo khô khốc chờ đợi một lát, thấy đối phương hổn hển lắc đầu mới thoáng động eo, chậm rãi khuấy động khí cụ ở bên trong.
Quả nhiên Mục Đông liền bị động tác đâm chọc vừa ôn hòa vừa sắc tình này làm cho đổ mồ hôi toàn thân, chẳng bao lâu lại càng thêm ướt át, huyệt đạo có co rúc co rúc mút lấy Lục Nghiễn Chi. Hắn cũng khá thỏa mãn với sự đáp lại này, nắm chặt khí cụ ẩm ướt của Mục Đông xoa xoa mấy lần như khen thưởng, một bàn tay khác thì dò lên bụng người trong lòng, nắn bóp sờ soạng nhiều lần.
“Ưm… có thể… nhúc nhích.” Lúc này Mục Đông đã cảm thấy cả người mình nóng lên, chẳng biết từ bao giờ đã dán ngực mình vào tấm thủy tinh cọ sát. Cậu còn đang xấu hổ vì huyệt đạo không khống chế được mà co rúm liên tục của mình thì lại nghe Lục Nghiễn Chi ghé vào tai cậu, phảng phất như lơ đãng mà nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.
“Hửm? Sao thịt mềm trên bụng không còn nữa.”
“…!”
Phút chốc Mục Đông liền căng thẳng cả người, thậm chí bắt đầu khẽ run rẩy. Cậu vốn không biết vì sao bản thân lại có phản ứng vì những lời này, có điều vẫn không cách nào bỏ qua nỗi nhịp tim đột nhiên loạn nhịp và vành tai nóng bừng lên của mình.
Cậu cắn chặt răng không chịu phát ra âm thanh thừa nhận bản thân mình mẫn cảm, thế nhưng ngay sau đó Lục Nghiễn Chi lại nắm lấy cằm cậu, khiến cho cậu không thể không quay mặt ra ngoài cửa sổ.
“Mục Đông em nhìn xem, người đàn ông ở văn phòng đối diện kia có phải đang nhìn em không?”
“?!”
Lần này Mục Đông thật sự là cứng người đúng nghĩa, cậu vốn luôn có ý tránh không nhìn về phía đối diện, nhưng mà theo phản xạ có điều kiện vẫn liếc tầm mắt sang đó.
Tòa văn phòng bên cạnh tổng bộ Thần Hải cũng là kiểu cửa sổ sát đất, đại khái là vì làm tòa nhà văn phòng cho thuê, hơn nữa tầng trệt lại cao, cho nên toàn bộ cửa sổ thuỷ tinh đều trong suốt, không giống như Thần Hải bên này, cả tòa nhà đều lắp thủy tinh đơn hướng.
Quả nhiên Mục Đông liền nhìn thấy người đàn ông Lục Nghiễn Chi nói, người kia vừa vặn đứng ở tầng trệt cùng độ cao, gần như là đối diện với cậu. Khoảng cách giữa hai tòa nhà lại không quá xa, thậm chí Mục Đông còn có thể thấy rõ cả họa tiết trên chiếc cà vạt đối phương đeo.
Người đàn ông đối diện dường như làm việc mệt mỏi nên đứng trước cửa sổ ngắm cảnh, tuy tầm mắt đối phương không hẳn là nhìn thẳng về phía Mục Đông, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân mình y như bị đối phương dòm ngó lộ liễu.
Việc này khiến cậu khẩn trương đến cứng hết cả cơ bắp trên người, cơ vòng bên dưới cắn mạnh lấy tính khí Lục Nghiễn Chi.
Nhưng mà ngay lúc này Lục Nghiễn Chi lại cố tình bắt đầu đâm cậu, hắn chuyển động không quá nhanh cũng chẳng quá kịch liệt, trái lại càng khiến cho cậu cảm nhận rõ quá trình huyệt đạo căng chặt bị người khai mở ra từng chút một cùng với khoái cảm ma sát nó mang lại.
Mục Đông gần như có thể thông qua hậu huyệt mà miêu tả ra đường nét dương v*t đối phương, bắp đùi cậu run rẩy kịch liệt, hơi kháng cự chống tay lên kính rụt người lại.
Lục Nghiễn Chi ở phía sau liền cản trở cậu, thấy cậu muốn trốn hắn lập tức ra sức đè cậu lên mặt kính, còn cởi áo sơ mi làm cho da dẻ cậu lộ hoàn toàn ra ngoài.
“Không muốn…” Mục Đông không nhịn được mở miệng xin tha. Cậu nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, sau khi tầm mắt khép lại càng có thể ảo giác bị người qua đường thị gian, mỗi một tấc da thịt trần trụi đều trở nên ngứa ngáy.
Lục Nghiễn Chi mắt điếc tai ngơ với lời từ chối yếu ớt này. Hắn bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ ra sức chọc dương v*t vào huyệt đạo đối phương, đồng thời với việc Mục Đông phát ra tiếng kêu sợ hãi thì tiếng thân thể va vào nhau hòa với tiếng nước cũng vang lên rõ ràng.
“Không thích? Nhưng mà em đã chảy đầy nước rồi.” Lúc nói chuyện giọng điệu Lục Nghiễn Chi có hơi trầm thấp, rõ ràng là hắn bắt nạt đối phương, nhưng mà thấy đối phương càng hưng phấn nhạy cảm thì hắn lại bắt đầu có chút ghen.
“Đây không phải là vì cảm thấy sướng ư, sao hả, bị người xa lạ bắt gặp dáng vẻ dâm loạn này lại khiến em thoải mái như vậy?”
“Không phải!” Rốt cuộc Mục Đông cũng bị ép đến mức có chút thẹn quá hóa giận, nhưng mà cậu vừa mới phản bác thì Lục Nghiễn Chi đã lập tức đâm rút kịch liệt, đè chặt cậu vào cửa sổ sát đất không thể động đậy, đâm đến mức lời cậu muốn nói ra đều vỡ vụn, hóa thành từng tiếng rên rỉ khó mà đè nén.
Chẳng mấy chốc Lục Nghiễn Chi đã đâm cho mông Mục Đông đỏ lên một mảng, hắn không ép cậu nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, chỉ hung ác lần lượt chọc tính khí vừa nóng vừa cứng vào bên trong huyệt đạo ẩm ướt mềm nhũn, ép cho dịch ruột non mỏng manh tràn cả ra ngoài, đồng thời khiến cho tiếng thở dốc của Mục Đông cũng mang theo tiếng nức nở đầy kiềm nén.
Đây là lần đầu tiên Mục Đông cảm thấy Lục Nghiễn Chi cố ý gây sự, huyệt đạo bị hắn đâm chọc kịch liệt có chút căng đau, nhưng nhiều hơn nữa là khoái cảm mãnh liệt dày đặc liên tiếp không ngừng mỗi lần tuyến tiền liệt bị đâm vào.
Hơn nữa bộ dáng này của đối phương đúng là đố kị lộ liễu, điều đó làm cho Mục Đông nhanh chóng không còn sức mà tức giận trước sự chọc ghẹo của Lục Nghiễn Chi, cậu chỉ muốn quay đầu lại ngắm nhìn gương mặt hắn, ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của đối phương lúc này vào đầu.
Nhưng mà cậu không quay đầu lại được, động tác của Lục Nghiễn Chi lúc đâm cậu chẳng hề có chút dịu dàng nào, cậu vất vả lắm mới theo kịp nhịp điệu, lại còn bị đối phương cắn vào sau gáy đầy tính chiếm hữu, nhất thời Mục Đông chỉ cảm thấy có một dòng điện nhẹ nhàng truyền khắp cả người, khiến cho cậu phải run rẩy phát ra một tiếng hừ cùng với tiếng thở trầm thấp dâm mỹ.
Có điều Lục Nghiễn Chi ngặm cắn không tàn nhẫn như Mục Đông lúc trước, hắn chỉ để lại dấu răng rõ ràng trên da đối phương rồi thả lỏng ra, sau đó thậm chí còn hôn lên dấu răng sưng đỏ ấy một cái, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm một vòng theo dấu vết.
“Haaa… A ưm!” Mục Đông nhất thời bị vẻ ôn nhu đầy kiều diễm ấy khiêu khích mê hoặc, không tự chủ được lắc nhẹ eo, mỗi lần huyệt đạo bị đâm vào sâu bên trong cậu còn khó nhịn cọ cọ ngón tay lên mặt thủy tinh, làm cho tấm thủy tinh trong suốt bị vấy bẩn lung tung.
Mục Đông cho rằng Lục Nghiễn Chi như vậy là đã hết tức giận, rốt cuộc trong lúc đòi lấy cậu cũng chịu an ủi cậu một chút. Thế nhưng cậu còn chưa hưởng thụ được bao lâu đã cảm giác được đối phương bỗng nhiên duỗi tay nắm chặt lấy dương v*t cậu, tiếp đó nhẹ nhàng dán sát đỉnh khí cụ vào mặt thủy tinh vẫn chưa bị nhiệt đồ truyền đến trước mặt.
“Ưmm!” Tính khí của Mục Đông vốn đã nóng lên vì động tình, chợt gặp phải cửa kính hơi lạnh lập tức khiến cả người cậu run lên. Một luồng kích thích tê dại kèo theo cảm giác mát mẻ từ thân dưới thuận theo xương sống nhảy vọt lên, tạo thành một loại khoái cảm kỳ dị.
Chưa đợi cậu kịp bình tĩnh lại, Lục Nghiễn Chi đã thân mật tựa cằm lên vai cậu, sau đó hơi nghiêng đầu, vừa chen toàn bộ dương v*t vào trong quấy rầy, vừa thỉnh thoảng lướt môi qua vành tai cậu.
“Bên trong em còn đang chảy nước đây, huyệt đạo cũng hút thật chặt, quá thoải mái.” Giọng nói Lục Nghiễn Chi khàn khàn, dường như đang bị khoái cảm bao phủ, trong ngữ điệu lộ ra một loại lười biếng đầy gợi cảm. Lời này của hắn khiến Mục Đông co rút hậu huyệt lại theo bản năng, càng lúc càng siết chặt lấy hắn.
Lục Nghiễn Chi lập tức há miệng thở hổn hển, hô hấp nóng rực phả thẳng toàn bộ vào tai đối phương.
“Ngoan, nói cho tôi nghe.” Hắn thả âm thanh, giọng nói trầm thấp hòa với tiếng hừ nhẹ thỉnh thoảng, nghe giống như là đang ve vãn, lại cũng giống như đang đầu độc.
“Báo nhỏ của tôi, vì ai mà em trở thành bộ dạng ẩm ướt thế này, hửm?”