Buổi tiệc cũng nhanh chóng kết thúc, bây giờ đã gần nửa đêm, những vị khách sau khi gửi quà và chúc mừng xong cũng lục đục ra về.
Sảnh lớn Cung Điện bắt đầu thưa thớt người, hầu như mọi người đã về sắp hết.
Từ Thiên Phương bây giờ đang ngồi nghỉ ngơi ở phòng chờ, bởi vì uống lên khá nhiều rượu, nên đầu cô có hơi choáng.
Mà Daniel còn đang nói chuyện riêng cùng Hoàng Phủ Thiên Kỳ, cho nên cô mới ở đây để chờ anh.
Đông Phương Ngọc Châu sau khi tiễn những vị phu nhân sang trọng ra về, cô ta liền đi vào phòng chờ của Từ Thiên Phương.
" Scarlet tiểu thư, tôi mang cho cô ít trà giải rượu đây, cô uống một chút đi!" Cô ta ra hiệu cho người hầu phía sau tiến lên, đặt trước mặt Từ Thiên Phương một tách trà gừng nóng hổi.
Nhìn tách trà bốc khói nghi ngút, Từ Thiên Phương khẽ nhếch môi cười, này trà không phải là muốn hại cô bị bỏng hay sao? Đông Phương Ngọc Châu thật là có dụng ý, xem ra lúc nãy đã không chịu nổi đả kích mà đến tìm cô trả thù rồi.
" Cảm ơn Vương Hậu nương nương, người thật là chu đáo!" Từ Thiên Phương mỉm cười đáp, cô cẩn thận đưa tay cầm lấy tách trà lên.
Liền ngay lúc đó nữ hầu kia đứng lên, cô ta còn đang tính lui về sau thì bất ngờ sau lưng đã bị một lực đẩy mạnh.
Vì quá bất ngờ cô ta không thể nào phản ứng kịp, cả cơ thể liền ngã về phía Từ Thiên Phương.
Với tình hình thế này, nếu như cô ta thật sự ngã thì trà trong tách sẽ đổ ra ngoài, và cả hai sẽ bị nó làm cho bỏng mất.
" Ah! Scarlet tiểu thư xin hãy cẩn thận!" Nữ hầu hoảng sợ kêu lên.
Từ Thiên Phương như vậy mà đã nhanh chóng tránh đi, cô bất ngờ xoay người đứng lên thật nhanh, với một động tác dứt khoát, hất hết trà vào mặt Đông Phương Ngọc Châu.
Nhìn thì tưởng như là vô tình, nhưng thật ra là cô cố ý, này đó thủ đoạn hèn hạ của cô ta đã bị cô nhận ra.
" Ahhh!" Một tiếng kêu thất thanh vang lên, khiến những người bên ngoài đều bất ngờ.
" Là chuyện gì vậy?" Daniel lúc này lập tức đứng phắt dậy, anh co chân chạy về hướng phòng chờ.
Mà Hoàng Phủ Thiên Kỳ và Ân Vệ cũng đứng dậy đuổi theo sau.
Thấy rất đông người hầu đang đứng bên ngoài, trong lòng Daniel cực kỳ hoảng.
Anh đã hứa với Lâm Lạc Nhi là sẽ bảo vệ cô, nếu bây giờ cô xảy ra chuyện anh không thể nào nhìn mặt bà ấy được.
" Có chuyện gì? Mau tránh ra một chút!" Anh len lỏi vào đám người hầu rồi chạy vào, nhìn thấy Từ Thiên Phương vẫn lành lặn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
" Anh hai, em không cẩn thận làm Vương Hậu bị thương rồi!" Thấy anh trai đã đến, cô ngẩng đầu đưa đôi mắt ẩm ướt nhìn anh nói.
" Nói cho anh nghe, là chuyện gì?" Anh ngồi xuống xoa đầu cô hỏi.
Từ Thiên Phương bộ dáng vô tội kể lại mọi chuyện, và nữ hầu kia cũng đã xác nhận việc cô nói là đúng.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng đã có mặt, nhưng thay vì lo lắng cho nàng Hậu đang nằm kêu la dưới sàn, anh lại chỉ quan tâm đến Từ Thiên Phương.
Bác sĩ nhanh chóng có mặt, họ đã kịp thời xử lý vết bỏng trên mặt Đông Phương Ngọc Châu, rất may là chỉ bỏng một bên má.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của cô ta, Từ Thiên Phương hài lòng nở nụ cười, này là hại người hại mình đi.
Bao nhiêu đây cũng chưa là gì so với những chuyện cô ta đã làm với cô đâu.
Vì mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn, lỗi cũng không phải do Từ Thiên Phương, nên sau khi Đông Phương Ngọc Châu đã không còn gì đáng ngại, Daniel liền đưa cô trở về khách sạn.
Trong phòng ngủ, Đông Phương Ngọc Châu không ngừng ôm mặt mà khóc nức nở, gương mặt cô ta tự hào đã trở nên xấu xí rồi.
" Khốn kiếp, tại sao người bị hủy dung lại là ta chứ?" Cô ta tức giận giơ hay hất mạnh đồ trên bàn xuống đất, rồi gào lên đầy tuyệt vọng.
" Nương nương, người bình tĩnh lại đi! Bác sĩ nói nếu người cố gắng chăm sóc và bôi thuốc, gương mặt sẽ lành lại thôi!" Nữ hầu đứng phía sau hoảng sợ nói.
" Câm miệng cho ta! Là nó, tất cả là tại nó!" Đông Phương Ngọc Châu như hoá điên gào lên.
Nhưng điều làm cô ta đau lòng nhất chính là Hoàng Phủ Thiên Kỳ, từ lúc biết cô ta bị thương, anh vẫn lạnh lùng không đến thăm cô ta dù chỉ một chút.
Không thể chịu nổi cảm giác này, cô ta đã mở cửa và chạy đến phòng làm việc của anh hỏi cho ra lẽ.
" Rầm!" Cô ta đẩy mạnh cửa và đi vào, mặc cho người hầu liên tục ngăn cản.
" Hoàng Phủ Thiên Kỳ, sao anh có thể lạnh lùng như vậy chứ? An ủi và hỏi thăm em một chút lại khó khăn như vậy sao? Nếu người hôm nay bị thương là Từ Thiên Phương, anh có tàn nhẫn như vậy không?" Không cần biết bên trong có Ân Vệ hay không, cô ta liền lớn tiếng chất vấn anh.
" Cô, câm miệng lại ngay cho tôi! Tên của cô ấy, loại người như cô xứng để gọi hay sao?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ vốn không muốn nói chuyên, nhưng động vào Từ Thiên Phương, chính là chạm vào giới hạn của anh.
" Cô ta có gì mà em không dám gọi chứ? Thiên Kỳ, anh đừng làm ra vẻ là mình yêu cô ta sâu đậm lắm! Không phải lúc nãy ở bữa tiệc, anh và Scarlet đã làm chuyện mờ ám hay sao? Nếu anh thật sự yêu cô ta, anh sẽ không làm như thế với người có gương mặt giống cô ấy! Thật kinh tởm!" Đông Phương Ngọc Châu có lẽ đã không kiềm chế được nữa nói.
.