Ở đây Từ Thiên Phương đi đến công ty làm việc, cô không biết rằng hai đứa trẻ nhỏ của mình đã trốn đến đây tìm ba.
" Tiểu thư, cục trưởng vừa mới gọi điện thoại đến cho tôi, ông ấy nói chuyện của Mạc Vân đã được xử lý xong cả rồi!" Lucas mở cửa đi vào trên tay hắn là một chồng hồ sơ, đều là những thứ mà Từ Thiên Phương đã yêu cầu.
" Tôi biết rồi! Cuối tuần này sau khi đón cô ta về xong, chúng ta hãy đến trường đua gặp Trác phu nhân!" Cô gật gù đáp, rồi lại đưa mắt nhìn vào tài liệu trước mặt.
Lucas nhìn cô chỉ biết thở dài, hắn không nghĩ cô lại làm việc hăng say như vậy, đến nổi quên cả việc phải nghỉ ngơi đúng giờ giấc.
Gần ba giờ chiều công việc gần như đã đi vào quỹ đạo, Từ Thiên Phương lúc này mới ngã lưng ra ghế thư giãn một chút.
Mấy ngày hôm nay quả thật cô có làm việc quá sức rồi, trong lòng nhớ hai con nên cô lấy điện thoại ra xem ảnh bọn trẻ.
Từ Thiên Phương tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, khoé môi không tự chủ mà mỉm cười, hai đứa trẻ của cô thật sự rất đáng yêu.
Cô rất muốn ở bên cạnh bọn trẻ, nhưng nơi này không an toàn cho nên cô đành phải để chúng ở lại cùng ông bà ngoại.
Còn đang vui vẻ xem ảnh, thì điện thoại lại đổ chuông, là Lâm Lạc Nhi gọi đến cho cô.
" Mẹ, có chuyện gì mà gọi còn vào giờ này vậy?" Từ Thiên Phương bắt máy hỏi.
" Phương Phương, Thiên Long và Thiên Bảo mát tích rồi, mẹ đã cố gọi cho Aron, nhưng không thể liên lạc được!" Lâm Lạc Nhi hoảng loạn trả lời cô.
" Cái gì? Sao có thể như vậy? Mẹ, bình tĩnh lại, để con gọi cho anh hai thử xem!" Cô bất ngờ kêu lên, nhưng một giây sau liền bình tĩnh đáp.
Chuyện lúc này quả thật không thể để bị rối, cần bình tĩnh tìm hướng để giải quyết.
Cô nhanh chóng liên lạc với Daniel, để anh giúp cô kiểm tra tình hình chiếc xe của hai đứa trẻ.
...
Ở khách sạn, nhìn giấy xét nghiệm trên tay, Hoàng Phủ Thiên Kỳ còn không dám tin vào mắt của mình.
Kết quả vậy mà lại là cha con, giống nhau đến 99,99%.
Hô hấp của anh dần trở nên nặng nề, đôi mắt cũng trở nên đỏ đậm.
Ân Vệ ở đây cũng không dám tin, nhưng kết quả thế này thật không còn gì để nói nữa, hắn giờ phút này cũng không biết hai đứa nhóc này là con của Hoàng Phủ Thiên Kỳ và ai.
" Bệ Hạ, tôi sẽ cho người điều tra thông tin của hai đứa trẻ này!" Hắn lên tiếng nói.
" Không cần!" Nhưng Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại không đồng ý, anh đem giấy xét nghiệm đặt xuống bàn, rồi đứng lên đi đến chỗ của hai đứa trẻ.
" Nói cho ta biết, có phải mami của hai con là Từ Thiên Phương?" Anh ngồi xuống nắm lấy bả vai Thiên Long hỏi.
" Hừm, xem ra papa cũng không phải là người vô trách nhiệm lắm!" Cậu nhóc thở mạnh đáp, đây cũng như ngầm khẳng định cho sự suy đoán của anh là đúng.
" Thật sự sao?" Bàn tay anh bắt đầu trở nên run rẩy, mũi cũng trở nên chua xót.
Những điều anh suy đoán quả thật đã đúng, Từ Thiên Phương vẫn còn sống, vả lại hai đứa trẻ cũng an toàn mà sinh ra.
Mà Ân Vệ một bên nghe xong cũng không khỏi xúc động, hơn ba năm trước tai nạn xảy ra, vậy mà người không chết, còn có thể sinh ra hai đứa trẻ nuôi nấng lớn thế này.
" Papa xin lỗi! Thật sự xin lỗi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ dang rộng cánh tay ôm cả hai đứa trẻ vào lòng, ông trời xem ra vẫn là không nhẫn tâm với anh, còn có thể cho anh gặp lại bọn trẻ.
" Vậy là Tiểu Bảo và anh trai cũng có papa rồi! Vậy là gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc như những người khác, có đúng không anh hai?" Thiên Bảo không giấu nổi sự vui sướng, cậu bé hạnh phúc kêu lên.
" Đúng vậy, papa hứa sẽ cho hai đứa một gia đình hạnh phúc!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nước mắt lưng tròng đáp.
Đi cả ngày trời hai đứa trẻ cũng đã mệt, bọn nhỏ ngay sau đó liền buồn ngủ mà thiếp đi.
Nhìn hai đứa con say ngủ, Hoàng Phủ Thiên Kỳ đưa tay vuốt ve bọn chúng, chuyện này với anh chẳng khác nào là một giấc mơ.
" Bệ Hạ, tiếp theo ngài nên làm sao đây?" Ân Vệ lo lắng hỏi, bây giờ hai đứa trẻ mà để cho kẻ thù của anh biết sẽ gặp nguy hiểm mất.
" Chuyện này tạm thời đừng để ai biết, gấp rút chuẩn bị kế hoạch xử lý Đông Phương Gia và Hoàng Phủ Minh Việt, tôi muốn nhanh chóng cho hai đứa trẻ một gia đình!" Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của hai con, rồi lại thấp giọng trả lời hắn.
" Vâng, tôi rõ rồi!" Ân Vệ gật đầu đáp.
Ở bên ngoài Aron giờ phút này tim đập loạn xạ cả lên, giờ này chắc người bên kia đã biết hắn mang hai đứa trẻ đi rồi, kiếp này của hắn coi như bỏ.
" Hai tiểu tổ tông của tôi ơi, các cậu muốn tôi chết không toàn thây có đúng không? Lần này trở về không bị lăn trì hay tứ mã phanh thây cũng uổng lắm!" Hắn ngồi trong góc khóc không ra nước mắt nói.
Điện thoại của hắn đến giờ cũng hết pin rồi, cho nên người bên kia không thể liên lạc được với hắn.
Cửa phòng của Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại mở ra, người xuất hiện là Ân Vệ, hắn ung dung bước về chỗ Aron đang ngồi.
" Anh...anh muốn làm gì?" Thấy người đi đến, hắn giật mình đứng lên hỏi.
" Anh là người mang hai đứa trẻ đến đây có đúng không? Bệ Hạ muốn gặp anh, vào trong đi!" Ân Vệ lạnh giọng trả lời.
" Sao hai người biết được tôi ở đây?" Aron ngạc nhiên hỏi lại.
.