Từ Thiên Phương gương mặt lạnh lẽo nhìn cô ta, cô nhanh chóng kề chiếc ly vỡ lên mặt cô ta, ngữ khí mạnh mẽ nói.
" Ha, bây giờ tôi có giết chết cô, thì cũng chẳng có pháp luật nào bênh vực cho cô đâu! Nhiễm Ngữ Tâm, nếu không muốn chết, thì phải thông minh hơn một chút! Ở trên thế giới này, có rất nhiều người cô không thể động tới, và một trong số đó chính là tôi!"
Nói đến đây, Từ Thiên Phương nhẹ nhàng để chiếc ly lướt nhẹ trên mặt cô ta, mảnh vỡ đã cứa sâu vào, khiến da cô ta rách toạc.
" Ah, mặt của tôi!" Nhiễm Ngữ Tâm hoảng loạn kêu lên, cô ta nức nở ôm lấy gương mặt nhiễm đầy huyết sắc của mình.
" Nên nhớ, đây chỉ là cảnh cáo! Còn có lần sau nữa, thì không phải là một vết thương nhẹ như vậy đâu!" Từ Thiên Phương ném chiếc ly vỡ vào thùng rác, cô lấy khăn tay từ Alice cẩn thận lau sạch tay của mình.
Nhiễm Sùng Quang lúc này mới dám đến gần con gái, đỡ cô ta đứng lên, mà miệng vẫn không ngừng xin lỗi cô." Từ tổng, thật lòng xin lỗi cô, sẽ không có lần sau đâu! Mong cô hãy tha thứ!"
" Nhiễm tổng cũng không cần phải xin lỗi tôi đâu, Từ Gia sẽ hủy hết những hợp đồng của Nhiễm Gia, đây chính là bài học đắc giá cho cô ta!" Những tưởng Từ Thiên Phương sẽ tha thứ, nhưng cô không chần chừ mà hủy luôn hợp tác.
Nghe những lời này Nhiễm Sùng Quang như chết lặng, bị Từ Gia hủy hợp tác vậy thì danh tiếng của ông ta coi như tiêu rồi." Từ tổng, mong cô hãy suy nghĩ lại đi!" Ông ta vội vàng buông con gái ra, khẩn khoản cầu xin.
" Nhiễm tổng, mời ông đi theo tôi giải quyết hợp đồng! Tiểu thư của chúng tôi không thích những người nói nhiều đâu, ông ở lại càng làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi!" Alice rất nhanh đã đứng chắn trước mặt ông ta, cô lạnh giọng lên tiếng.
Không còn cách nào khác, Nhiễm Sùng Quang đành chấp nhận hiện thực, ông ta ảo não cùng Alice đi ra ngoài.
Chuyện đã được giải quyết xong, buổi đấu giá lại tiếp tục như không có chuyện gì.
Từ Thiên Phương lúc này khoan thai ngồi xuống cạnh Hoàng Phủ Thiên Kỳ, sắc mặt của cô đã dịu xuống khá nhiều.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ khẽ liếc mắt nhìn cô, bộ dáng uy vũ của cô lúc nãy làm anh có chút kinh ngạc.
Xem ra cô cũng không phải là tiểu thư yếu đuối như anh nghĩ, điệu bộ này chẳng khác nào bá đạo tổng tài trong truyền thuyết.
" Lần sau nếu có người dám khi dễ anh, thì cứ trực tiếp xử lý họ cho tôi! Mọi chuyện đều có tôi ở phía sau hậu thuẫn, anh không cần phải lo gì cả!" Đột nhiên cô lên tiếng.
" Hừm, tôi bây giờ thật giống cô bé lọ lem được bao nuôi trong truyền thuyết! Cô không cần phải lo, sau này tôi sẽ không để những chuyện thế này xảy ra nữa đâu, ít nhất sẽ không để cô phải mất mặt!" Anh khẽ cong môi cười đáp.
" Ai nói tôi sợ mất mặt, tôi chỉ là không muốn nhìn người của mình bị khi dễ mà thôi! Anh bây giờ là bạn trai của tôi mà, tôi phải có nghĩa vụ vảo vệ anh!" Từ Thiên Phương vội vàng thanh minh.
" Bảo vệ tôi?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ bật cười nhìn cô hỏi, không hiểu sao lúc này anh cảm thấy người con gái trước mặt có gì đó rất đặc biệt.
Buổi đấu giá nhanh chóng bắt đầu, từng thứ quý giá dần có chủ sở hữu, mỗi món đồ này đều được trả rất cao.
Món đồ cuối cùng chính là bộ trang sức ngọc bích độc nhất vô nhị của Từ Thiên Phương.
Món trang sức vừa được mang ra, đã khiến không ít người phải trầm trồ thích thú.
Từ Thiên Phương trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, trước sự nhốn nháo của những người xung quanh.
" Thưa quý vị, đây chắc chắn là sợi dây chuyền mà tất cả các quý phu nhân ở đây đều đã một lần ao ước! Sợi dây chuyền ngọc bích đến từ tập đoàn trang sức nổi tiếng nhất, đươc mang tên Green Marry!" Người chủ trì đang đứng trên bục cao giới thiệu.
" Giá khởi điểm của sợi dây chuyền này chính là năm trăm ngàn đô la!"
Vừa nói dứt lời, bên dưới đã có rất nhiều người giơ cao bảng đấu giá, bọn họ không ngừng tăng số tiền lên.
Từ Thiên Phương ở đây lẳng lặng nhìn bọn họ đang say mê hét giá, khóe môi cô khẽ cong lên đầy quyến rũ.
Chỉ với một sợi dây chuyền, cô đã khiến hội trường nóng lên rồi.
Lúc này Alice ở bên ngoài tiến vào, cô ấy đưa điện thoại cho Từ Thiên Phương." Tiểu thư, là phu nhân gọi điện về!"
" Cuối cùng cũng chủ động gọi cho tôi! Mẹ thật khiến tôi phải tổn hao tâm sức mà!" Cô nhàn nhạt nói, rồi đưa tay nhận lấy điện thoại đứng lên đi ra ngoài.
Đến cuối hành lang vắng người, cô mới nghe điện thoại." Mẹ, gọi cho con có gì không?"
" Ai cho phép cô dám lấy sợi dây của tôi ra mà đấu giá hả? Nếu như cô không mang nó trở về, thì đừng trách tại sao tôi độc ác!" Bên kia người phụ nữ phẫn nộ nói.
" Mẹ, đồ cũng đã bán rồi, nếu mẹ muốn lấy nó về, thì đến đây mà đấu giá đi!" Từ Thiên Phương nhoẻn miệng cười đáp.
" Từ, Thiên, Phương! Cô là đang giỡn mặt với tôi có đúng không?" Bà ấy tức giận hét lên, làm cô vô cùng chói tai.
" Nếu không còn việc gì thì con tắt máy đây!" Không muốn phải nói nhiều, cô nhanh chóng tắt máy.
Nhìn điện thoại trên tay, lòng của cô nặng trĩu.
Cả tháng nay cô không gọi được cho bà ấy, nên mới phải dùng đến cách này.
Dù không mấy vui vẻ, nhưng cô cũng biết được là bà ấy vẫn đang sống tốt.
.