Buổi chiều Ân Vệ tranh thủ thời gian trở về nhà riêng của hắn, dù bây giờ hắn đang ở Cung Điện, nhưng lâu lâu vẫn thường ghé về đây.
Vừa xuống xe bước vào nhà, hắn đã đảo mắt tìm kiếm xung quanh." Cô ấy ở đâu rồi?" Không nhìn thấy người muốn tìm kiếm, hắn lên tiếng hỏi người giúp việc trong nhà.
" Bây giờ cô Alice đang ở bên ngoài vườn thưa cậu chủ!" Người giúp việc cúi đầu đáp lời.
Ân Vệ nhẹ gật đầu với bà ấy, sau đó liền theo chỉ dẫn mà ra ngoài vườn hoa.
Không mất quá nhiều thời gian, hắn đã nhìn thấy Alice đang ngồi bên cạnh xích đu lớn trong vườn.
Gương mặt cô lộ rõ vẻ chán chường, ánh mắt cô đơn nhìn về phía chân trời rộng lớn, mái tóc ngắn ngày nào đã dài đến qua vai, gió thổi khiến từng lọn tóc tung bay nhè nhẹ.
" Hoá ra cô đang ở đây sao?" Ân Vệ nhẹ cất lờ hỏi, hắn chậm rãi bước đến gần cô.
Alice chỉ thở dài mà không nói gì, sau khi tỉnh lại từ vụ tai nạn ba năm trước, cô càng ngày lại càng trở nên lãnh đạm hơn.
Biết tin Từ Thiên Phương đã mất, cô cũng không còn gì vương vấn thế giới này nữa rồi.
" Phải làm sao thì cô mới chịu mở miệng nói chuyện với tôi đây? Cô định cứ sống như khúc gỗ thế này à? Còn có chuyện phải tập vật lý trị liệu nữa, cô không muốn bản thân có thể đi lại được nữa hay sao?" Ân Vệ nhíu mày không hài lòng nói, hắn không thể chịu đựng việc cô cứ dằn vặt bản thân mãi như vậy.
Hoá ra tai nạn xe năm đó không lấy được mạng của cô, nhưng đôi chân của cô thì lại không may mắn như vậy.
Alice lúc này mới cúi xuống nhìn đôi chân của mình, cô tức giận mà đấm mạnh." Vô dụng! Mày thật vô dụng!" Vừa đánh, cô lại vừa tự mắng chửi bản thân.
Ân Vệ đang đứng ngẩn ngơ ở đó, hắn gấp rút chạy đến nắm lấy tay cô giữ lại." Này, đủ rồi! Đừng đánh nữa!"
" Anh buông tôi ra!" Alice giận dữ gầm lên, cô giơ tay đẩy mạnh hắn ra.
" Từ tiểu thư vẫn còn sống!" Ân Vệ thấy cô mất bình tĩnh, hắn lớn tiếng nói.
Alice động tác dừng lại, đôi mắt cô đỏ hoe nhìn hắn." Anh vừa nói cái gì? Anh không phải đang lừa tôi đúng không?" Cô run run hỏi hắn.
" Từ tiểu thư vẫn còn sống, cô ấy chưa có chết! Alice, cô muốn mang hình dạng như thế này đến gặp lại cô ấy sao?" Hắn lúc này mới dịu giọng xuống đáp.
" Tiểu thư vẫn còn sống sao? Anh thật sự không lừa tôi?" Cô nghẹn giọng nói, có trời mới biết tâm trạng của cô lúc này mừng như thế nào.
" Đúng, tôi không lừa cô! Alice, chỉ cần chân của cô khoẻ lại, tôi sẽ đưa cô đi gặp Từ tiểu thư!" Ân Vệ ngồi xuống, hắn nắm lấy bàn tay cô nghiêm túc trả lời.
" Không, tôi không thể để tiểu thư thấy bộ dáng của mình thế này được! Tôi đồng ý trị liệu, anh hãy giúp tôi!" Alice như bắt được một tia hi vọng sống, cô ấy mừng rỡ nói.
" Tôi sẽ giúp cô!"
Hai người ở trong vườn không hề để ý đến lúc này ở bên ngoài có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ bên đường.
Người ngồi bên trong là Từ Thiên Phương, cô ấy có thể nhìn thấy bọn họ qua cửa kính xe, nhưng không biết từ lúc nào mà nước mắt đã rơi xuống.
" Tiểu thư, cô muốn vào trong hay không?" Lucas thấy cô im lặng, hắn lại lên tiếng hỏi.
" Không cần đâu! Chúng ta đi thôi, bao nhiêu đây là đủ rồi!" Từ Thiên Phương lắc đầu đáp, cô ra lệnh cho hắn rời đi.
Lucas khẽ chau mày khó hiểu." Tiểu thư, cô đã đến đây rồi, tại sao lại không vào trong gặp cô ấy?"
Từ Thiên Phương hai tay đan vào nhau siết chặt, cô thở dài trả lời hắn." Cô ấy bây giờ chân không đi lại được, cứ tạm thời để cô ấy ở đây! Nếu bây giờ tôi xuất hiện, Alice chắc chắn sẽ muốn đi cùng tôi, nhưng như vậy quá nguy hiểm, tôi không muốn cô ấy chịu thêm tổn thương nào nữa!"
Kẻ thù của cô còn chưa diệt trừ được, cô không muốn những người mình yêu thương từng người bị bọn chúng hãm hại.
Những chuyện ba năm trước với cô đã là quá đủ rồi, bây giờ cô muốn bảo vệ họ.
" Vâng, tôi đã hiểu!" Lucas gật đầu, hắn nhanh chóng khởi động xe rời khỏi đó.
....
Cuối tuần, Từ Thiên Phương và Lucas đi đến trường đua ngựa, mục đích là để tìm vị phu nhân kia.
Mắt nhìn thấy bà ấy đang vuốt ve một chú ngựa trắng ở đằng xa, cô nhẹ bước đi đến.
" Trác phu nhân, xin chào! Bà cũng hay đến đây cưỡi ngựa sao?" Cô mở lời chào hỏi bà ấy, trên môi vẫn không quên một nụ cười nhẹ.
" Cô là..." Vị phu nhân nhìn Từ Thiên Phương dò xét, bà ấy chưa từng gặp cô, nên không biết người ở trước mặt là ai.
" Trác phu nhân, đây là giám đốc của M.K chúng tôi, cũng là em gái của thủ tướng Daniel! Hai hôm trước chúng tôi có gọi đến cho bà, bà vẫn còn nhớ chứ?" Lucas đứng bên cạnh liền lên tiếng trả lời thay.
" Ồ, hoá ra là em gái của ngài Daniel sao? Rất vui được gặp cô!" Nghe đến tên của Daniel sắc mặt của bà ấy đã thay đổi, niềm nở mỉm cười nói.
" Tôi đã nghe được dự án của cô rồi, chúng ta vào trong ngồi nói đi!"
Hai người bọn họ nhanh chóng đi vào phòng nghỉ ngơi riêng của bà ấy.
Đây là một phòng Vip, cho nên những thứ bên trong rất hiện đại, còn có đầy đủ quầy rượu và những thứ khác.
Một người hầu mang trà lên cho bọn họ, đó là loại trà cao cấp đắt tiền.
.