Cứ ngỡ giờ này chẳng còn ai thức giấc, cô cứ thế ngân nga câu hát, bàn tay nhỏ nhắn lại đưa xuống nước mà nghịch.
Từ Thiên Phương không hề hay biết, ở phía sau cánh cửa, Hoàng Phủ Thiên Kỳ đang nhìn chằm vào cô.
Anh như bị hút hồn, khi thấy dáng vẻ đáng yêu của cô.
Từ Thiên Phương trên người là bộ váy lụa mỏng, nhẹ nhàng và thướt tha, mái tóc cô xoã dài sau lưng, khoé môi không ngừng cong lên.
Chỉ khi ở một mình thế này, cô mới lộ ra dáng vẻ ngọt ngào như thế, chỉ lúc này cô mới dám được là chính mình.
Đối với thế giới khắc nghiệt bên ngoài kia, cô luôn phải khoác lên một bộ mặt lạnh lùng, để bảo vệ chính bản thân.
"~In other words, Please be true, In other words, I love you...~" Giọng hát ngọt ngào của cô vẫn ngân vang trong đêm.
Hát xong cảm thấy thoải mái nhiều rồi, Từ Thiên Phương mỉm cười hài lòng, cô đặt ly rượu bên cạnh, rồi đứng lên.
Vốn là muốn trở về phòng ngủ, nhưng vô tình cô lại bị trượt chân, ngã nhào xuống hồ bơi.
" Ào, Ào!" Từ Thiên Phương chới với, trong lúc cô chật vật muốn bơi vào, thì một bàn tay rắn chắc đã đưa về phía cô.
" Là anh?" Cô khá là ngạc nhiên, khi người đứng trước mặt là Hoàng Phủ Thiên Kỳ.
" Nếu không muốn cảm lạnh thì đưa tay cho tôi đi!" Anh thấp giọng nói, tay vẫn hướng về phía cô.
Từ Thiên Phương ngại ngùng đưa tay lên nắm lấy tay anh, nhanh sau đó liền được kéo lên rồi.
Cả người cô lúc này run rẩy vì lạnh, cánh môi đã trở nên tím tái.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ một lời cũng không nói, anh bước đến lấy cho cô một cái khăn lông sạch, rồi đưa nó cho cô.
" Vào trong tắm lại nước nóng, đừng để phải cảm lạnh!" Anh nói.
" Cảm ơn anh!" Từ Thiên Phương nhận lấy chiếc khăn, cô gật đầu đáp.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, anh như bị hút vào cơ thể cô vậy.
Chiếc áo lụa mỏng đã ướt đẫm, nó dính chặt vào cơ thể đầy đặn của Từ Thiên Phương, vòng một căng đầy cũng vì thế mà lấp ló sau lớp vải mỏng manh.
Nhìn cô gái nhỏ đang run lên cầm cập, trong lòng anh lại không ngừng muốn che chở." Vào trong đi, cô chắc là lạnh lắm!" Cuối cùng anh vẫn là thu lại tầm mắt, đưa tay kéo cô đi vào trong biệt thự.
Từ Thiên Phương bất ngờ, cô nhìn theo bóng lưng của anh, rồi lại nhìn xuống bàn tay của hai người.
Dù bên ngoài có lạnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, cô không hiểu tại sao mỗi hành động của anh đều khiến tim cô đập nhanh như vậy.
Sau khi vào phòng tắm rửa, cô lại nằm lên giường suy nghĩ rất nhiều chuyện, lần này ý nghĩ không muốn Hoàng Phủ Thiên Kỳ rời đi lại nhen nhóm trong đầu cô không yên.
" Có thể giữ lại sao?" Cô thở dài nói khẽ.
Ngày hôm sau, Từ Đình Bảo mới phát hiện kế hoạch của mình đã thất bại, Từ Thiên Phương đã nhanh chóng lật lại thế cờ.
" Con khốn này, nó sao có thể thoát được chứ? Là do tôi đã đánh giá nó quá thấp rồi sao?" Cầm tờ báo trong tay, ông ta tức giận ném nó xuống sàn nhà.
Tố Cầm cũng vừa thức dậy, thấy ông ta hậm hực như thế, bà ấy bước đến nhặt tờ báo lên." Có gì anh cứ bình tĩnh, chúng ta còn có thể chơi đùa với nó mà! Chỉ cần nó không biết là chúng ta hại nó là được, thua keo này ta bày keo khác!" Bà ta bình thản ngồi xuống nói.
" Rõ ràng là đã nhờ hacker giỏi nhất để xoá đi video ngày hôm đó rồi, là ai giúp nó khôi phục lại chứ?" Ông ta thắc mắc nói.
" Là ai thì mọi chuyện cũng đã hư cả rồi, lần sau chúng ta cẩn thận chút là được đi!" Bà ta vừa xem báo vừa trả lời.
Lúc này bên ngoài có người nhấn chuông, người hầu trong nhà liền đi ra ngoài mở cửa.
Người đến vậy mà lại là Từ Thiên Phương, hoá ra là cô đã tra ra được địa chỉ của bọn họ rồi, hôm nay đến đây là để hỏi tội họ.
" Cô là ai vậy? Nếu muốn vào thì đợi tôi đi vào hỏi ông chủ trước!" Nữ hầu thấy cô là người lạ, liền ngập ngừng không muốn cho vào.
Từ Thiên Phương vốn không thích nói nhiều, cô liếc mắt nhìn hai vệ sĩ bên cạnh, bọn họ lập tức xông lên giữ người hầu lại.
" Muốn cản tôi? Sợ là không có người làm nổi!" Cô mỉm cười dụ hoặc nói, rồi ung dung tháo mắt kính đi vào trong.
Từ Đình Bảo còn chưa biết chuyện gì xảy ra, ông ta bình thản ăn sáng, trong lòng vẫn còn chút tức tối.
" Chú à, lâu rồi mới gặp!" Từ Thiên Phương đã vào đến nơi, cô đưa mắt nhìn ông ta lên tiếng.
Nghe âm thanh quen thuộc này, cả ông ta và Tố Cầm tim đều hẫng một nhịp, bọn họ cả người như đông cứng lại.
Rõ ràng hành tung đã ẩn giấu kỹ như vậy, làm thế nào mà cô có thể tìm ra họ? Trần Di Dung sao? Không có khả năng này.
" Mày...mày, ai cho phép mày vào đây hả? Mau cút đi cho tao!" Từ Đình Bảo giọng nói lắp bắp.
" Muốn tôi đi? Vậy cũng phải để tôi đòi nợ xong đã, ông cứ bình tĩnh đi, chúng ta nói chuyện chút nào!" Từ Thiên Phương giẫm lên giày cao gót, cô đi đến ghế sô pha tự nhiên ngồi xuống, ánh mắt nhìn hai người như muốn nuốt chửng.
" Tao không có gì để nói với mày cả, mày đi ngay cho tao!" Từ Đình Bảo bị chọc giận, ông ta đứng lên đập mạnh tay xuống bàn nói.
Từ Thiên Phương sắc mặt dần chuyển sang lạnh lẽo, cô vuốt nhẹ tách trà trên bàn, rồi mạnh tay hất nó xuống đất.
" Xoảng!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...